“Tại hạ còn hẹn mấy bằng hữu, không quấy nhiễu hai vị nữa.” Trương Phong Dực
thấy người đó thì tỏ rõ thần sắc kinh hỉ, cáo từ Ngụy Tác cùng Hàn Vi Vi rồi
bổ sung, “Hai vị tựa hồ cực hiếm khi đến Thất Tinh thành nên không hiểu, phách
mại hội lần này không ít nhân vật lợi hại cũng đến, trong số đó trừ Tâm Hữu
Lan còn một tu sĩ tên Đổng Thanh Y, là thiên phú phong linh căn tu sĩ, còn là
Đông Dao thắng cảnh thiếu chủ, vì y thù dai nên hai vị đừng chạm vào là hơn.”
Trương Phong Dực hảo ý nhắc nhở rồi cáo từ đi về phía bằng hữu.
Đối với lời nhắc nhở của Trương Phong Dực, Ngụy Tác đương nhiên cảm kích, bất
quá thấy y nhắc đến Đổng Thanh Y, Hàn Vi Vi tựa hồ không vui nên khi Trương
Phong Dực đi khỏi, Ngụy Tác không nén được lên tiếng hỏi: “Thế nào, ngươi biết
Đổng Thanh Y?”
“Là một trong những kẻ theo đuổi sư thư ta, tự cho mình là bất phàm.” Hàn Vi
Vi hừ lạnh một tiếng, “Ban đầu nghĩ cách lại gần gụi sư thư rồi trực tiếp đề
thân không chỉ một lần, rõ ràng muốn cậy thế lực ép người. Ta đã nghe ngóng,
biết y nhỏ nhen, thích dùng âm mưu, không kiên nhẫn tu luyện, tuyệt đại đa số
thời gian đều dồn vào bày mưu hại người, có chỗ dựa như Đông Dao thắng cảnh mà
hiện tại chỉ là tu vi Chu thiên cảnh tứ trọng. Như thế mà dám nhắm vào sư thư
ta hả.”
“Không kiên nhẫn tu luyện”, nghe vậy, Ngụy Tác cũng thầm nhăn nhó.
Đích xác, bế quan tu luyện đối với mọi tu sĩ đều cực kỳ khô khan, tán tu không
có bối cảnh gì như gã, lúc nào cũng cần đến thực lực, buộc phải khổ tu.
Có bối cảnh như Đổng Thanh Y, chưa biết chừng Ngụy Tác cũng vì tham đồ hưởng
thụ mà tu luyện tiến cảnh chậm đi.
Có đủ thực lực thì du ngoạn khắp các thành trì của Thiên Huyền đại lục, tìm
một vài nữ tu diễm lệ cùng tắm ôn tuyền, sung sướng hơn nhiều bế quan khổ tu
khô khan tột bậc.
“Chi bằng chúng ta vào thẳng phách mại trường đợi?” Thầm nhăn nhó xong, Ngụy
Tác nói với Hàn Vi Vi, mục đích gã đến Thất Tinh thành vì mua địa đồ để gia
tăng hệ số an toàn vào Đoạn long nhai, càng ít phiền hà càng tốt.
“Hai vị quý khách, mới theo tại hạ.” Đối với đề nghị của Ngụy Tác, Hàn Vi Vi
tất nhiên không có ý kiếm, bên ngoài hoàng sắc quang tráo bao quanh Linh Bảo
phường, tu sĩ tầm thường giao ra nhập trường ngọc phù thì đều tự vào, thấy Hàn
Vi Vi cầm nhập trường ngọc phù, đệ tử Linh Bảo phường phụ trách nghênh tiếp
thập phần cung kính hành lễ rồi đi trước dẫn dường.
Hóa ra hội trường Linh Thiên các của phách mại hội của Linh Bảo phường lần này
chia làm ba tầng, tầng thấp nhất là chỗ bình thường, hai tầng trên dành cho
khách quý, Hàn Vi Vi nắm trong tay là nhập trường ngọc phù lên tầng cao nhất.
Lên vị trí quý tân ở tầng cao nhất là do Ngụy Tác đề nghị.
Với kinh nghiệm của gã, phổ thông tán tu thường tiếc mấy trăm linh thạch vào
chỗ dành cho khách quý, người vào không là cao giai tán tu tu vi kinh nhân
cũng có bối cảnh thâm hậu, nếu tranh giá một vật, phổ thông tán tu thường lui
bước.
Nhưng điểm đó không phải các tán tu thông minh không biết nhưng tuyệt đại đa
số đều cực kỳ tiếc linh thạch, không đời nào chịu lãng phí mấy trăm linh
thạch.
Được đệ tử Linh Bảo phường dẫn vào, Ngụy Tác cảm thấy thân thể tựa hồ hơi
nặng, thể nội chân nguyên lưu động không thuận, rõ ràng toàn Linh Bảo phường
đều có cấm chế hạn chế tu sĩ thi pháp.
Vào trong Linh Thiên các của phách mại hội trường vuông vắn, gã như được đại
khai nhãn giới.
Trong đại sảnh không rõ bố trí pháp trận gì mà lơ lửng một bích ngọc liên đài
xanh biếc, có cả dãy bậc thang đi lên bằng bích ngọc, cũng lơ lửng trên không,
xem ra lúc phách mại hội bắt đầu, người Linh Bảo phường sẽ để vật đấu giá lên
bích ngọc liên đài.
Trong đại sảnh ở tầng thấp nhất bố trí hơn nghìn bạch sắc linh quang quang
tráo, tu sĩ vào tronng là bên ngoài không thể nhìn rõ, đảm bảo mức cao nhất
cho bí mật của mỗi tu sĩ.
Tầng cao nhất mà Ngụy Tác cùng Hàn Vi Vi chọn khác hẳn dưới đại sảnh, trải
thảm Ngân ti thảo mềm mại, bày biện đồ đạc cổ sắc cổ hương, ngoài cửa sổ còn
có lục sắc linh quang tráo, có cả công hiệu kén gần hoặc giãn xa cảnh tượng
bích ngọc liên đài. Từ chỗ của Ngụy Tác cùng Hàn Vi Vi nhìn ra, bích ngọc liên
đài tựa hồ ngay trước mắt, hiển nhiên tại đây mà nhìn vật đấu giá thì còn rõ
hơn những chỗ khác.
Quý tân thất ở tầng giữa, bên ngoài đều bao trùm hoàng sắc linh quang quang
tráo, bên trong có gì khác với quý tân thất ở tầng cao thì Ngụy Tác không
biết.
Vì còn sớm nên gã cầm ngọc giản có môn thuật pháp “Tam muội thần hỏa” mà Liễu
Ngũ cho lên tham ngộ.
Hiện tại phẩm giai môn thuật pháp này thế nào, gã không cách nào nhận định.
Nhưng trong ngọc giản có ghi rõ, tu vi để thi thiển mức thấp nhất là Chu thiên
cảnh tam trọng.
Chỉ khi có tu vi Chu thiên cảnh tam trọng mới có thể theo pháp môn của môn
thuật pháp này dùng chân nguyên kích phát ra tam muội chân hỏa, môn thuật pháp
này cũng thập phần huyền ảo, Ngụy Tác đột phá đến tu vi Chu thiên cảnh tam
trọng thì theo lời lục bào lão đầu nhắc nhở, tham ngộ môn hỏa hệ thuật pháp
cực kỳ hữu dụng này, chuẩn bị luyện khí.
Nhưng gẫn đây gã vẫn chưa hiểu thấu một phần.
Thấy gã nhíu mày trầm tư, Hàn Vi Vi không quấy nhiễu, cũng lấy ra một bạch sắc
ngọc giản nghiên cứu.
Gần nửa canh giờ sau, lúc phách mại hội sắp bắt đầu, mắt Ngụy Tác ánh lên hớn
hở.
Có lẽ ôm tâm thái xem kịch nên gã lại đốn ngộ, chỉ trong tích tắc đọc gì hiểu
nấy, hiểu hết những nội dung trước đó không hiểu, cả lục bào lão đầu cũng
không lý giải được.
Gã và lục bào lão đầu không hiểu vì đại bộ phận môn thuật pháp này đều là cách
khống chế chân nguyên phát ra tam muội chân hỏa, ngưng thành hỏa thuẫn, hỏa xà
nhưng còn làm cách nào ngưng thành các loại hình thái như hỏa thuẫn thì không
nói rõ.
Giờ gã đã hiểu, một phần nội trước đây không rõ nội dung lại là phần quan
trọng nhất: khống hỏa ngưng hình. Hóa ra Tam muội thần hỏa thuật cực kỳ đặc
biệt, đều dùng một cách phát ra tam muội chân hỏa, rồi dùng Khống hỏa ngưng
hình thuật ngưng tụ các loại hình thái.
Hóa ra phần gã chưa hiểu là tổng cương của Tam muội thần hỏa thuật.
Hiện tại đã thông, Ngụy Tác chỉ cần thời gian, sẽ từ từ thử nghiệm Tam muội
thần hỏa thuật, thuần thục xong sẽ thử luyện khí.
Hoàn toàn đốn ngộ nội dung thuật pháp, Ngụy Tác hiểu vì sao trước đó lục bào
lão đầu nói rằng muốn luyện được pháp khí pháp bảo cao cấp một chút cần phải
có tu vi Phân niệm cảnh lưỡng tam trọng trở lên.
Rõ ràng, Tam muội thần hỏa liên tục kích phát cần tiêu hao rất nhiều chân
nguyên, lấy luyện chế phi kiếm làm ví dụ, quá trình dung luyện kiếm thai không
cách nào dừng lại, chân nguyên không đủ mà ngưng lại thì kiếm thai sẽ kết
đông, muốn nung chảy làm lặp lại từ đầu, lúc dung luyện kiếm thai cần có phân
niệm bố trí pháp trận, vì thế phải tu luyện đến Phân niệm kỳ mới làm được.
Như phi kiếm của hồng sam tu sĩ phẩm cấp rất thấp, dùng địa hỏa cũng có thể
làm tan chảy, cộng thêm Khống kiếm thuật trong Kinh Lôi kiếm quyết thì kiếm
thai không cần khắc nhiều pháp trận, nên hồng sam tu sĩ mơi có thể dùng địa
hỏa lô tự luyện phi kiếm.
Hiện tại Ngụy Tác có hai thanh phi kiếm hỏng, cả đại đao có pha Thái ất tinh
kim của Lưu Tam Pháo, cộng thêm một khúc Tân thiên tinh kim của Phong lão
quái, những nguyên liệu này chỉ khi tu vi của gã đạt đến Phân niệm cảnh tam
trọng trở lên mới đủ để luyện chế cao giai phi kiếm xuất.
Bất quá điều khiến gã hoan hỉ nhất là trong tay còn Thanh tác ngân lấy được
của tu sĩ mặt ngựa tại Thanh Phong lăng!
Thanh tác ngân tan chảy ở nhiệt độ không cao, với tu vi cuae gã, hiện tại hoàn
toàn lĩnh ngộ Tam muội thần hỏa thuật thì chỉ cần tích lũy kinh nghiệm luyện
khí là có thể đem Thanh tác ngân luyện chế thành pháp trượng, cộng thêm pháp
châu của Phệ tâm trùng trưởng lão thì có thể phát ra thần thức xung kích.
Thần thức xung kích này, Ngụy Tác đã tự thân trải nghiệm, theo lục bào lão đầu
tính toán thì mức độ đó, tu sĩ Chu thiên cảnh tứ ngũ trọng tuy không cứng đơ
bất động như Ngụy Tác nhưng ít nhất cũng choáng váng.
Luyện chế được vật đó coi như gã có thêm một lợi khí để đánh lén người khác.
…
“Bắt đầu rồi!”
Chốc sau, Linh Bảo phường phách mại hội bắt đầu.
Mắt Ngụy Tác mắt sáng rỡ, Hàn Vi Vi lại hung hăng lừ gã, nghiến răng nghiến
lợi nói, “Ngụy Tác, sau này trước mặt ta ngươi có thể kìm nén một chúy không,
đừng có hơi tí là rõ dãi như thế”, Linh Bảo phường phách mại hội rõ ràng cao
cấp hơn của Kim Ngọc các nhiều.
Người chủ trì đấu giá và đưa vật phẩm đều là những nữ tu diễm lệ. Tất cả đều
mặc ngư vĩ phượng bào xẻ ngực thấp, lộ ra nửa quả tuyết lê trắng ngần khiến
người khác sôi trào máu nóng.
Nữ tu phụ trách chủ trì mặc hắc sắc ngư vĩ phượng bào, dung mạo không quá xinh
đẹp nhưng lồng ngực to kinh người, cơ hồ còn hơn Cơ Nhã, cá khe trên ngực nhìn
vào cực kỳ hấp dẫn.
“Đúng rồi.” Nghĩ đến Cơ Nhã, lại nghĩ đến việc Thủy Linh Nhi chắc không kém,
Ngụy Tác đột nhiên hỏi Hàn Vi Vi, “Hàn Vi Vi, ngươi nói xem sư thư ngươi và
Thủy Linh Nhi thì ai xinh đẹp hơn?”
“Thủy Linh Nhi thì ta chưa gặp sao biết được.” Hàn Vi Vi cấm cảu hồi đáp. Thấy
gã cười nhăn nhở, nàng ta bực mình kêu lên, “Ngụy Tác, ngươi định làm gì hả?”
“Không có gì.” Ngụy Tác cười hắc hắc, “Trước kia ta lấy việc theo đuổi Thủy
Linh Nhi làm mục tiêu tu luyện. Nếu sư thư của ngươi xinh đẹp hơn Thủy Linh
Nhi thì ta sẽ đổi mục tiêu.”
“Ha ha!” Nghe nói vậy, Hàn Vi Vi cười ha hả, “Như ngươi mà đòi theo đuổi sư
thư?”
“Gì hả, như ta thì sao.” Ngụy Tác lắc lắc đầu đầy kiêu hãnh.
“Theo đuổi sư thư ta thì không được rồi nhưng nể tình là huynh đệ, ta có thể
cân nhắc giúp ngươi theo đuổi Thủy Linh Nhi.” Hàn Vi Vi bĩu môi.