Thông Thiên Chi Lộ

Chương 135: Mặc lão quái, Kim bà bà

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

Ngụy Tác cơ hồ theo phản xạ có điều kiện, dựng tóc gáy nhảy vọt lên, đồng thời
phát ra linh giai Xích giáp thuẫn.

Cách gã hai mươi trượng về bên trái, vô thanh vô tức xuất hiện một bạch bào
lão giả.

Bạch bào lão giả đến gần gã trong phạm vi hai mươi trượng mà cả gã và lục bào
lão đầu không nhận ra.

Lão giả mặt lạnh lùng, mũi khoằm khoằm, trên mặt trông không có bao nhiêu thịt
này, thoạt nhìn mặt như ẩn hiện hắc khí, hai mắt cơ hồ có hắc sắc quỷ hỏa nhấp
nháy, khiến Ngụy Tác kinh hãi là pháp y của bạch bào lão giả này do từng đốt
xương trắng xuyên thành, bạch khí liễu nhiễu, phát ra uy năng đặc biệt.

Khiến Ngụy Tác kinh hãi là Vọng khí thuật nhìn sang chỉ thấy lão giả này cuồn
cuộn bạch khí, không thể nhìn rõ, ít nhất cũng là cường giả Chu thiên cảnh tứ
trọng trở lên.

Lục bào lão đầu cũng giật mình, không dám lên tiếng. Đối diện cường giả thế
này, Ngụy Tác không dám khinh cử vọng động.

Bạch bào lão đầu mặt mũi lạnh tanh nhìn gã, đột nhiên nói, “Tiểu tử, không ngờ
ngươi chỉ có tu vi Chu thiên cảnh nhất trọng nhưng lại có chút thủ đoạn. Xem
ra Tử hồ hoa trong đó đã lọt vào tay ngươi rồi hả?”

“Tử hồ hoa gì cơ?” Ngụy Tác thầm kêu khổ, lén nắm mũi dùi ẩn hình trong tay,
có vẻ lão giả này không chỉ biết rõ trong đó có Tử hồ hoa mà ôm cây đợi thỏ ở
đây lâu rồi.

“Thế nào, ngươi còn định giở trò hả?” Bạch bào lão đầu hung hãn trừng mắt nhìn
Ngụy Tác. Hàn quang như thực chất khiến mắt gã đau như kim chíc, bất giác lui
lại một bước.

Đồng thời, trên mình lão đầu dấy lên mười dải bạch sắc thần hải quang hoa, uy
áp hùng hậu khiến gã cơ hồ không thở nổi.

Tu sĩ Chu thiên cảnh ngũ trọng!

Chỉ thiếu chút nữa là đột phá đến Phân niệm cảnh!

Sắc mặt Ngụy Tác không còn hột máu.

“Từ bây giờ trở đi, ngươi còn dám nói nửa câu dối trá, ta giết ngươi luôn.”
Bạch bào lão đầu lạnh lùng nhìn Ngụy Tác, “Hơn nữa một số bộ phận của thân thể
ngươi, chưa biết chừng ta sẽ dùng để luyện chế pháp khí!”

“Sao ta lại xui xẻo thế này!” Ngụy Tác thậm chí định liều mạng kích phát Thanh
hoàng hồ lô, quay vào trong cốc.

Uy lực thuật pháp của tu sĩ Chu thiên cảnh ngũ trọng vượt cả lực công kích của
linh khí, hơn nữa bạch bào lão quái vật này không phải tu sĩ Chu thiên cảnh
ngũ trọng mới thăng cấp, Ngụy Tác dù liều mạng thì xác suất thành công không
đầy hai phần, sẽ dễ dàng bị đối thủ tiêu diệt.

“Ta đếm đến ba, ngươi ném hồ lô ban nãy cho ta, bằng không ta giết ngươi
ngay.” Bạch bào lão quái nói tiếp.

“Một…” Bạch bào lão quái mặt mũi lạnh tanh bắt đầu đếm, Ngụy Tác đanh ném
Thanh hoàng hồ lô cho lão.

Ngụy Tác có nghe nói đến những đại tu sĩ biến thái thường bảo với tu sĩ khác
là ta đếm đến mười, ngươi đếm tiếp được thì sống nhưng sau số một không hề đếm
hai ba bốn năm mà thành mấy chục, kết quả tu sĩ cấp thấp không kịp phản ứng,
bị giết chết ngay. Gã còn nghe nói có đại tu sĩ biến thái chuyên môn hỏi người
ta là bên trái có một con lợn, bên phải cũng có một con, cộng lại là mấy con?
Nếu nói là hai con, người đó sẽ nói một cách đầy biến thái là ngươi biết nhiều
quá rồi giết đi, nếu bảo là ba con hoặc một con thì cũng sẽ nói ngươi còn ngu
hơn lợn, giữ lại trên đời làm gì, lãng phí linh thạch, rồi cũng giết tu sĩ cấp
thấp đó.

Gã không muốn lão quái mới đếm đến ba thì mình đã bị hạ sát.

“Thanh hoàng hồ lô, chả trách Diệt tiên đằng không làm gì được.” Lão quái mặc
bạch cốt pháp y liếc Thanh hoàng hồ lô là nhận ra lai lịch. Rồi ném Thanh
hoàng hồ lô trả lại cho Ngụy Tác.

Việc đó khiến Ngụy Tác vốn định nhân lúc lão nghiên cứu Thanh hoàng hồ lô sẽ
đánh lén cũng ngẩn ra, không hiểu lão quái có dụng ý gì.

Cốt bào lão quái lạnh giọng: “Ta và ngươi giao dịch, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn
nghe lệnh của ta, làm cho ta một việc, không chỉ ta tha mạng cho ngươi mà cả
Tử hồ hoa, ta cũng để ngươi mang đi. Để ngươi bình an rời khỏi Di Thiên cốc.”

“Ý các hạ là gì?” Ngụy Tác bất động nhìn lão quái. Hiện tại đâu phải cứ tu vi
cao là không lừa gạt, là không đánh lén, hà huống dù thật sự giao dịch, Ngụy
Tác khẳng định đó tuyệt đối không phải việc tốt lành gì.

“Ngươi không cần biết.” Lão quái cười lạnh, nheo mắt nhìn Ngụy Tác, “Giờ ngươi
chỉ cần gật hay lắc là được, lắc đầu là chết, gật đầu may ra còn đường sống.
Ta cũng chỉ đếm đến ba.”

Ngụy Tác đành gật đầu, lão quái tựa hồ không định giết chết mà muốn lợi dụng
gã làm gì đó, đến đâu hay đến đấy vậy.

“Hừ.” Thấy gã gật đầu, lão quái phất tay áo, pháp bào do bạch cốt xuyên thành
dấy lên bạch khí, đột nhiên tiếng quỷ gào thê thiết xung kích vào óc Ngụy Tác.

Bạch cốt pháp bào này lại có công hiệu ma âm công kích thần thức!

Ngụy Tác đầu váng mắt hoa, tay chân liền bị bạch cốt cốt hoàn trói chặt cứng.

Lão quái thong thả đến trước mặt gã, lục quang quỷ dị cực độ từ tay lão thấm
vào mi tâm gã.

“Yên tâm, ta không cần mạng ngươi.” Thấy gã kinh hãi cực độ, lão quái lạnh
giọng khinh thị: “Chỉ đề phòng ngươi giở trò chứ không chịu làm việc cho ta
nên ta hạ cấm chế mà thôi.”

Ngụy Tác hiện tại không còn lòng dạ nào mà mắng “Nhĩ muội yêu” nữa.

Tuy không ngờ lão quái đột nhiên động thủ, hơn nữa ma âm pháp y đích xác rất
quỷ dị, nhưng tốc độ tu sĩ Chu thiên cảnh ngũ trọng thi phóng pháp khí cùng
thuật pháp cao hơn nhiều Chu thiên cảnh nhất trọng, đấy là cách biệt về bản
chất thực lực.

Gã cảm giác rõ ràng thể nội hơi khác lạ nhưng chân nguyên lưu chuyển một vòng
vẫn không biết cấm chế lão quái hạ ở đâu.

“Đi thôi.”

Lão quái lạnh lùng thốt lên, Ngụy Tác mặt mũi méo xệch đành đi theo.

Càng khiến gã nhăn nhó là lão quái lại đi về phía một ngọn núi lớn ở phía nam
Di Thiên cốc, vào sâu hơn trong cốc.

Dọc đường, Ngụy Tác và lão quái gặp một con ngũ cấp cao giai Kim sí hổ, chỉ
thoáng cái, Kim sí hổ tựu bị lão quái thi pháp hóa ra một cây bạch cốt trường
mâu găm xuống đất, đoạn lão lấy ra một viên ngọc màu máu đập vào đầu nó, đầu
Kim sí hổ thủng một lỗ lập tức mất mạng nhưng máu tươi đều bị viên ngọc đó
hút.

Nửa tuần hương qua đi, lão quái ung dung diệt tiếp một con ngũ cấp trung giai
Thất sắc độc hạt. Viên ngọc màu máu quỷ dị của lão càng đỏ tươi hơn.

Sau gần nửa canh giờ, không gặp phải yêu thú lợi hại gì, lão quái và Ngụy Tác
chính thức đến gần ngọn núi tiếp cận khu vực giữa Di Thiên cốc.

Lão quái vẫn im lặng cất bước, thoáng sau trước mắt Ngụy Tác xuất hiện một sơn
cốc đầy sương.

Trong sơn cốc, trên lưng núi có rất nhiều thạch trụ kỳ hình quái trạng.

Vào giữa sơn cốc, Ngụy Tác nhìn thấy một tu sĩ đang xếp bằng trên một tảng đá
lớn.

Tu sĩ này cao lớn, dáng vẻ cực kỳ hung ác, hai con mắt xếch, pháp bào mặc trên
mình xanh đỏ rực rỡ, dưới vạt màu đỏ thêu phù văn hình trăng khuyết tháng sáu.

“Mặc lão quái, sau rốt ngươi cũng đến.” Thấy Ngụy Tác và lão quái đến nơi, tu
sĩ mắt xếch nói với vẻ không vui.

Vốn Vọng khí thuật nhìn sang, gã cũng chỉ cho rằng tu sĩ mắt xếch ít nhất cũng
có tu vi Chu thiên cảnh tứ trọng trở lên, không thể nhìn rõ nông sâu cụ thể,
nhưng ngữ khí y nói với lão quái thì gã biết y cùng đẳng cấp với lão quái,
cùng là tu sĩ Chu thiên cảnh ngũ trọng.

“Vội cái gì, còn chưa đến thời điểm ước định.” Lão quái mặt mũi lạnh tanh đáp
lời tu sĩ mắt xếch rồi nhảy lên một tảng đá ngồi xếp bằng.

Thấy lão quái ngó lơ mình, Ngụy Tác cười nhăn nhó rồi xếp bằng trên tảng đá
cạnh đó. Lúc đó tu sĩ mắt xếch lại hào hứng quán sát gã, ánh mắt đó khiến gã
rùng mình, rủa thầm: “Nhìn muội muội của ngươi hả!”

Lục bào lão đầu sợ bị hai tu sĩ phát giác, không dám thò ra khỏi Dưỡng quỷ
quán.

Một tuần hương qua đi trong bức bối, lão quái và tu sĩ mắt xếch đồng thời hơi
ngẩng lên, một lão bà tóc bạc mặc kim lũ ngọc y, đầu cài kim phượng trâm đi ra
khỏi làn sương trắng.

“Kim bà bà, sau cùng ngươi cũng đến.” Tu sĩ mắt xếch nhìn lão ẩu mặt mũi nhăn
nheo, khóe môi đã hơi khô lại, bình tĩnh nói.

“Hai vị sao đến sớm thế? Di Thiên cốc mười năm mới mở một lần, không thuận
tiện đi dạo một vòng thì thật đáng tiếc. Hơn nữa ta không còn nhiều thọ nguyên
như hai vị, tất nhiên phải biết quý cơ hội này.” Lão ẩu mỉm cười hòa thiện
nhưng mục quang quét qua Ngụy Tác khiến gã có cảm giác như chó sói đang nhìn
trẻ con da thịt nõn nà.

“Kim bà bà tu luyện địa cấp thượng giai công pháp, chỉ cần sau chuyến vào Di
Thiên cốc này mà đột phá đến Phân niệm cảnh, bọn mỗ so sao được.” Tu sĩ mắt
xếch tiếp lời, “một chút thọ nguyên có đáng gì.”

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận