Thông Thiên Chi Lộ

Chương 125: Lần đầu nếm mùi âm hiểm

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

“Lại định ám toán ta, con bà nó chứ, ngươi mà không là đệ tử Nguyệt Hoa tông
thì ta đã ám toán lại rồi.”

Thiếu niên Nguyệt Hoa tông đi khỏi, thân ảnh Ngụy Tác lại xuất hiện.

Ban nãy gã không đi xa mà dùng ẩn hình pháp y náu mình. Nên gã nghe rõ những
lời đệ tử Nguyệt Hoa tông lẩm bâm.

Ban nãy gã thấy không ổn vì ngực tu sĩ mặc giáp y đỏ rực còn thoáng ánh lên
pháp khí công kích bán linh giai còn nguyên vẹn.

Có người lấy linh thạch đại của y thì không thể để lại pháp khí, gã lập tức
trở nên cảnh giác, chắc đây là cái bẫy.

Kết quả đích xác như gã tưởng tượng, nếu gã đến tra xét hai thi thể tất sẽ bị
đệ tử Nguyệt Hoa tông mai phục gần đó đánh lén.

Ngụy Tác nhận ra hai tu sĩ tựa hồ đều bị thuật pháp cùng pháp khí uy lực hùng
hậu giết chết, nên gã e dè thực lực của đệ tử Nguyệt Hoa tông này, lại không
muốn rước phiền, bằng không quay sang đánh lén đệ tử Nguyệt Hoa tông đó, chưa
biết chừng xác suất thành công đến sáu bảy phần mười trở lên.

Chỉ là đệ tử Nguyệt Hoa tông này tựa hồ cũng có thủ đoạn che giấu khí tức, chỉ
hơn hai mươi trượng mà ban nãy lục bào lão đầu cũng không nhận ra y.

Gã càng e dè nội môn đệ tử của các đại tông môn, nhất là đệ tử tinh anh.

Qua phong cách hành sự của đệ tử Nguyệt Hoa tông thì đệ tử đại tông môn coi
việc giết người cướp của tại Di Thiên cốc là đương nhiên, không cần e dè.

Một lam y tu sĩ thận trọng vạch lớp dây leo có nhiều gai độc ở trước mặt, một
đầm nước nhiệt khí đằng đằng, ánh lên màu đỏ sậm xuất hiện trong tầm mắt y.

Nước trong đầm gần như sôi lên, liên tục sủi bong bóng lớn cỡ miệng bát, phát
ra tiếng ùng ục.

“Hủ cốt tuyền, chắc là chỗ này.”

Lam y tu sĩ cầm một tấm địa đồ da dê đơn giản, tức thì phấn chấn tìm quanh,
nhìn về góc tây bắc đầm nước, lập tức tỏ ra hớn hở.

Bên đầm nước ở góc tây bắc mọc lên hai cành cây vàng rực. Lá hai cây thấp lè
tè này mỡ mãng, trong dày như cây nấm nhưng bên dưới hai cái lá dày đó là một
quả mọng màu vàng, vỏ có chấm đỏ lấm tấm.

Ngưng thần cảm giác một chốc, lam y tu sĩ nhón chân đi tới, đồng thời cực kỳ
cẩn thận phát ra thanh sắc quang tráo, trùm lên hai cái cây vàng rực.

“Ra ngay, định trốn ở đó đánh lén ta hả, nếu ngươi không ra, đừng trách ta
không khách khí.”

Đột nhiên, lam y tu sĩ đứng phắt lại, lạnh giọng quát to, đồng thời trên mình
rực sáng sáu dải thần hải quang hoa.

Tu sĩ Chu thiên cảnh nhất trọng.

Lam y tu sĩ lạnh giọng quay xong mà tứ bề vẫn yên tĩnh, y thở phào, đi đến chỗ
cái cây.

Rõ ràng lam y tu sĩ cũng cực kỳ cẩn thận, ban nãy y không phát hiện gì nhưng
cứ quát to thăm dò tình hình.

Không thấy có gì khác lạ, lam y tu sĩ bình an đến bên dòng ôn tuyền đỏ sậm,
nhưng ngay lúc thò tay hái hai cành cây đặc biệt thì gương mặt y vốn ánh lên
niềm hưng phấn đột nhiên biến hẳn sắc mặt, cổ họng kêu òng ọc, toàn thân nhũn
ra ngã xuống cạnh đầm nước.

Một tuần hương sau, hai tu sĩ một cao một lùn, mặc pháp y luyện thế từ da
Thiết tuyến lân xà hưng phấn từ một góc rừng xuất hiện.

“Thành đạo huynh, chủ ý của huynh tuyệt quá. Ném Vũ hóa tán vào đầm nước, để
dược lực được hơi nóng của Hủ cốt tuyền vô thanh vô tức đích tán phát ra. Như
thế đừng nói là tu sĩ Chu thiên cảnh nhất trọng, dù Chu thiên cảnh tam trọng
cũng phải chịu phép thôi.” Tu sĩ lùn mập hơn, đầu tóc rối bù trông thập phần
hung ác đắc ý đá vào lam y tu sĩ nằm mềm nhũn bên dưới.

Lam y tu sĩ chưa chết, cổ họng còn òng ọc, có điều nằm mềm nhũn dưới đất, hoàn
toàn bất động.

Tu sĩ cao gầy mồm rộng cũng tỏ ra hung ác, “Túi Vũ hóa tán của ta giá trị năm
trăm viên hạ phẩm linh thạch, thả vào đầm nước chỉ mấy tuần hương là tan hết
dược lực, không có ai tới thì ta phí công vô ích rồi, bỏ vốn lớn như thế, mong
rằng đồ của ngươi không khiến ta thất vọng.” Đắc ý nói xong câu đó, tu sĩ cao
lại lục lọi trên mình lam y tu sĩ.

“Hắc hắc”, thoáng sau, tìm được mấy thứ trên mình lam y tu sĩ, tu sĩ hung ác
gầy nhẳng bật cười vừa ý, xem ra đồ trên mình đối phương khiến hắn thập phần
mãn ý.

Bất quá y cởi pháp y của lam y tu sĩ ra, mặc cho đối phương kinh hoảng và nhìn
đầy cầu xin, hắn ném đối thủ xuống ôn tuyền đỏ sậm cạnh đó.

Thoáng sau, thi thể lam y tu sĩ bị tiêu hóa gọn ghẽ, cả xương cũng không còn.

Xử lý một cách tàn nhẫn tu sĩ Chu thiên cảnh đó xong, hai tu sĩ kia coi như
không có gì. Tu sĩ lùn đắc ý nói, “Sư huynh, Vũ hóa tán này đáng giá lắm.”

“Chỉ tiếc công thức Vũ hóa tán đã thất truyền, có linh thạch cũng khó mua,
hiện tại chỉ còn lại một túi. Hi vọng chốc nữa sẽ có thêm mấy kẻ khác, như vậy
thu hoạch mới đã.” Tu sĩ cao tham lam nói.

Đoạn tu sĩ cao lấy ra một cái bình màu đen, được niêm phong cực kín trên
miệng, xem ra trong đó đựng Vũ hóa tán có thể khiến tu sĩ tan mất chân nguyên,
thân thể miềm nhũn.

Ném vào Hủ cốt tuyền, cả hai có thể nhân lúc lớp vỏ dày tan đi mà an toàn chạy
khỏi phạm vi dược lực của Vũ hóa tán, nhưng tu sĩ đến đầm nước sau đó sẽ bất
tri bất giác trúng Vũ hóa tán.

Tu sĩ lùn nhìn vào cạnh đầm nước, một lọ thuốc được vứt xuống, tiếng nước vang
lên nhẹ nhàng, như tiếng linh thạch rơi xuống.

Nhưng lập tức tình cảnh khiến y kinh hoàng xuất hiện.

Không hề có dấu hiệu gì, mắt tu sĩ cao chợt lồi ra, trán thủng một lỗ, máu từ
sau gáy tuôn tràn, y cơ hồ nhìn thấy một pháp khí dính máu, nhưng đâm vào rồi
thì tan biến ngay.

Tu sĩ lùn chợt nhợt nhạt mặt mày móc ra một vật trong ngực áo định kích phát
nhưng cơ hồ y bị nung đốt, nhảy vọt lên, chân trái xuất hiện một vết thủng!

Trán tu sĩ lùn định kích phát pháp khí bị cắt ngang cũng xuất hiện một dấu
máu, rồi ngã phịch xuống.

Thân ảnh Ngụy Tác từ trong khu rừng bên trái cách chừng hai mươi trượng xuất
hiện.

Cực kỳ thành thạo lột hết y phục và những thứ hai người này nắm trong tay cho
vào nạp bảo nang, gã cũng lặp lại hành động của chúng, ném hai danh tu sĩ âm
hiểm xuống Hủ cốt tuyền rồi nhanh chóng hái hai quả cây vừa chín, lao vút vào
rừng ngay.

Thoáng sau, Ngụy Tác chui vào một hốc cây mười mấy người người ôm vừa, nằm
trong chỗ chỉ dung nạo được hai, ba người, thi triển Tiềm Ẩn quyết, hoan hỉ
đếm tiền thu được.

“Hoàng linh quả!”

Linh dược này có thể giải hàn độc, bồi bổ khí huyết, gia tăng mấy năm thọ
nguyên. Linh dược này thập phần trân quý đối với những tu si sắp đột phá tu vi
tức nhưng thọ nguyên hao tận, một quả cũng giá trị mấy nghìn hạ phẩm linh
thạch trở lên. Hủ cốt đàm mọc tới hai quả, cùng lọt vào tay Ngụy Tác.

Gã thu hai nhanh linh quả vàng rực vào nạp bảo nang rồi móc lấy ba linh thạch
đại.

Lam y tu sĩ và tu sĩ cao đều là tu sĩ Chu thiên cảnh nhất trọng, tu sĩ lùn này
mới là tu sĩ Thần hải cảnh ngũ trọng. Tinh thạch trên mình họ quả nhiên khiến
tim Ngụy Tác đập loạn lên.

Cả ba người cộng lại có xấp xỉ một vạn bảy nghìn viên hạ phẩm linh thạch, là
một khoản lớn với gã hiện thời.

Mọi tu sĩ vào Di Thiên cốc đều biết sẽ thập phần hung hiểm nên mang theo rất
nhiều pháp khí.

Ngụy Tác vốn hiềm khí pháp khí phòng thì giờ hớn hở, ba người không chỉ có mỗi
người một nạp bảo nang, chỉ riêng phòng ngự pháp thuẫn trong đó có tới năm
món.

Hai tấm Huyền thiết thuẫn thì gã biết, một là Hỏa quy thuẫn, một là Thần mộc
thuẫn, khiến gã hoan hỉ nhất là lực phòng ngự tuy chỉ bán linh giai, nhưng chế
tác từ da Lôi văn thú, có thể trừ được quá nửa uy năng của lôi hệ, hỏa hệ
thuật pháp mà đối thủ kích phát.

Trừ ra, linh quang pháp thuẫn đẳng cấp bán linh giai cũng có hai món.

Pháp khí công kích thì ba người này không có linh giai pháp bảo thật sự, nhưng
có một ngọc bàn chuyên phát ra băng hàn chi khí khiến gã khá vừa ý.

Ngọc bàn này vốn chế tác từ cao giai hàn ngọc gần như trong veo, chỉ cần liên
tục dồn chân nguyên sẽ phá được băng hàn chi khí. Không như pháp khí khác rời
tay là xung kích đối thủ, pháp khí này không chỉ có tác dụng hạn chế đối thủ
mà bản thân nó cũng dễ tổn hại.

Ngoài ra còn ba món bán linh giai pháp khí nữa!

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận