Thông Thiên Chi Lộ

Chương 1247: Cái gậy và đường mật

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

Trong khi Yến Bắc biến hóa quỷ dị, biến thành Lục tí hoang tộc đại năng thì
bọn Ngụy Tác vẫn thẳng tiến trung tâm Phong Bạo đảo, Ngụy Tác vừa đi vừa luyện
hóa linh dược hai Hoang thần nô mang về, bọn Nguyên Âm lão tổ bắt đầu luyện
Thiên nguyệt luân phi kiếm.

Ba nhánh linh dược này cũng như nhánh hái cho Ngụy Tác trước đó, thủy hệ linh
khí cực kỳ kinh nhân, hiện tại Ngụy Tác phun trào nguyên khí ra là thành một
đám mây đặc.

“Phu quân, sao thế?” Đột nhiên, bọn Vu thần nữ đều nhận ra Ngụy Tác dừng tu
luyện.

Dược lực của ba nhánh mới bị luyện hóa quá nửa, dược lực tuy kinh nhân nhưng
cần thêm hai, ba mươi nhánh nữa mới đủ cho Ngụy Tác đột phá đến Chân tiên
lưỡng trọng. Linh dược chưa hoàn toàn luyện hóa, tu vi không thể đột phá nên
gã dừng tu luyện, khiến bọn Vu thần nữ thập phần khẩn trương.

“Phù!”

Gã tỏ vẻ kinh hỉ, không đáp mà vỗ lên eo.

“Phệ Tâm trùng?”

Hàn Vi Vi và bọn Nam Cung Vũ Tinh hiểu ra.

Ngụy Tác vỗ lên nô thú.

“Phệ Tâm trùng đã ra? Gần thế mà thiếp không thấy nhỉ?” Vu thần nữ thấy nô thú
đại được Ngụy Tác mở ra thả Phệ Tâm trùng, nhưng quét thần thức vào thì cả
kinh, hỏi Nam Cung Vũ Tinh, “Vũ Tinh, muội cảm tri được không?”

“Trước mặt y.” Nam Cung Vũ Tinh gật đầu, có vẻ kinh hỉ nhìn vào phía trước
Ngụy Tác.

“Gần thế mà chân tiên tu vi mới nhận ra?” Cực Âm thần quân và Trưởng Tôn Cảnh
nhìn nhau, rợn tóc gáy.

Cảm tri của họ mà không nhận ra Phệ Tâm trùng.

“Không ngờ tỉnh nhanh thế, ngắn hơn lần ngủ trước.” Ngụy Tác kinh hỉ xòe tay,
một làn nước thổi tới. “Xoạt”, xuất hiện một thứ như con mực trong suốt.

“À?”

Ngụy Tác hơi biến sắc, giật giật chân mày.

“Sao thế?” Ai cũng nhận ra gã khác thường, Hàn Vi Vi hỏi.

“Hình như to hơn một chút, chúng ta vừa đi vừa xem Phệ Tâm trùng có gì biến
hóa.” Ngụy Tác giải thích.

“Được.”

Ngụy Tác giải thích lần dáng vẻ rất bình thường nhưng Linh Lung Thiên và Hàn
Vi Vi, bọn Cơ Nhã quá hiểu gã lại nhận ra dị thường, cố làm ra vẻ thản nhiên
đi tiếp.

“Dưới chân tiên mà không cảm tri được, tiếc là chúng ta toàn đấu với Chân tiên
tam trọng không thì Phệ Tâm trùng là đủ ứng phó.”

“Để ta xem nó chịu được thuật pháp xung kích cỡ nào.”

Ngụy Tác vừa đi vừa nói với bọn Hàn Vi Vi, bọn Trưởng Tôn Cảnh cũng không phát
giác có gì dị thường.

Gã chợt lóe thần quang, tựa hồ định phát thuật pháp lai thử phòng ngự của Phệ
Tâm trùng thì hư không rung lên. “Oành!” “Oành!” Hai vầng Liệt khuyết tàn
nguyệt pháp vực uy năng dồn lên một khối thổ hoàng sắc vẫn thạch bình thường,
cách đó chừng một nghìn dặm.

“Cái gì kia!”

Bọn Trưởng Tôn Cảnh chưa kịp hiểu ra, hai làn đích Liệt khuyết tàn nguyệt hủy
diệt còn chưa kịp ép lên khối thổ hoàng sắc vẫn thạch thì lục sắc quang diễm
đã cuống quít từ đó lao ra.

“Oành!”

Ngụy Tác bước tới, thân ảnh bao trong quang hoa chói lòa, thổ hoàng sắc vẫn
thạch bị lưỡng đạo Liệt khuyết tàn nguyệt pháp vực đánh thành tro, gã cách lục
sắc quang diễm không đầy tám trăm dặm.

“Bám theo mà không bị bọn ta phát hiện?”

Tận lúc đó bọn Trưởng Tôn Cảnh mới hiểu ra.

“Kia là?”

Thấy bị Ngụy Tác phát hiện, độn tốc lại kém hơn, đạm lục sắc quang diễm dừng
lại, là một thanh sắc ngọc y thanh niên, không phải vực ngoại thiên ma, trừ
tóc và da màu ngọc bích thì không khác gì tu sĩ, có điều khí tức khác hẳn.

Thấy Ngụy Tác đến, y trừ kinh hoàng ra thì cũng hiện ra vẻ hung hăng.

“Gian thương, đừng đến gần, chắc là Phệ linh thú đó.” Linh Lung Thiên đột
nhiên lên tiếng.

“Phệ linh thú?” Ai nấy, kể cả thanh sắc ngọc y thanh niên cách Ngụy Tác không
đầy năm trăm dặm cũng ngây người.

“Đã triệt để hóa hình?”

Ngụy Tác quan sát thanh niên đi theo lâu như thế mà cả gã và Phệ Tâm trùng mới
cảm tri được.

Sự thực khi Phệ Tâm trùng tỉnh lại, gã đã thấy bất thường. Nhưng sau cơn hoan
hỉ thì gã nhận ra ham muốn ăn uống đã thôi động Phệ Tâm trùng tỉnh lại, qua
liên hệ tâm thần đặc biệt mà gã nhận ra thứ khiến nó ham muốn là ở sau lưng,
nên gã mới bức đối phương ra.

Linh Lung Thiên không lên tiếng, Ngụy Tác dù nhận ra thanh niên có pháp lực
dao động thập phần cổ quái, nhất thời cũng không thể liên hệ đối phương và Phệ
linh thú.

Hóa hình yêu thú không được điển tịch trong vạn năm nay ghi lại, nhìn kỹ thì
Ngụy Tác nhìn ra thanh sắc ngọc y hình như do da Phệ linh thú hóa thành, Linh
Lung Thiên có bảo hóa hình yêu thú thì những thứ trên mình trút xuống khi hóa
hình thời sẽ hình thành pháp bảo thập phần lợi hại.

“Ngươi cứ bám theo ta, đừng khinh người quá đáng.” Thanh niên do Phệ linh thú
hóa thành nói.

“…” Bọn Hàn Vi Vi nhìn nhau, dáng vẻ thanh niên này thì ai ngờ do Phệ linh
thú hóa thành.

“Ngươi lén bám theo bọn ta thì tốt đẹp nhỉ?” Ngụy Tác cười lạnh: “Còn nói ta
khinh người quá đáng?”

“Ngươi đối phó ta e sẽ trả giá đắt.” Phệ linh thú nhìn Ngụy Tác, mắt lóe thanh
quang.

“Ngươi chắc là yêu thú đầu tiên trong vạn năm nay hóa hình?” Ngụy Tác bảo
thanh niên.

“Ngươi nói gì hả?” Mắt thanh niên ánh lên.

“Cũng như tu sĩ đột phá đến chân tiên, yêu thú đạt tới hóa hình không dễ, ta
chưa chắc không chừa đường sống cho ngươi.” Ngụy Tác bảo.

“Y định bàn bạc với hóa hình Phệ linh thú?” Cơ Nhã và Vu thần nữ hiểu ngay, họ
đã nghe Linh Lung Thiên nói, yêu thú hóa hình xong không chỉ thực lực ít nhất
đạt chân tiên mà còn thiên phú dặc biệt. Phệ linh thú cỡ này thì Linh Lung
Thiên cũng không hiểu, bình thường tất Ngụy Tác sẽ không do dự xuất thủ nhưng
giờ còn vực ngoại thiên ma uy hiếp, gã không muốn mạo hiểm.

“Ngươi muốn giao dịch với ta?” Thanh niên không ngốc mà hiểu ngay.

“Đơn giản lắm, ngươi lấy đồ ra đổi mạng, hoặc ở lại cùng chúng ta đối địch, Cổ
Ti Lệ và A Tô Lợi đủ trông coi các hạ.” Ngụy Tác nhìn thanh niên do Phệ linh
thú hóa thành rồi bảo hai vực ngoại thiên ma.

Thanh niên nhất thời không nói gì, mắt liên tục lóe sáng, rõ ràng đang cân
nhắc.

Phệ linh thú tuy âm hiểm giảo trá cực độ, hóa hình rồi thì linh trí e không
kém gì tu sĩ, nhưng thủ đoạn giao dịch không thể sánh với người từ bé làm gian
thương như gã, chỉ một câu là gã khiến y có cảm giác dù liều mạng thì cũng như
hai vực ngoại thiên ma, Ngụy Tác tuyệt đối không liều.

“Ở Phù đồ ngươi chưa triệt để hóa hình, giờ thì đã, chứng tỏ được lợi không
nhỏ, Phệ linh thú các ngươi có thể nuốt linh thạch và kim đơn của tu sĩ để tu
luyện, nếu ngươi đưa ra thứ khiến ta vừa ý thì ta không ngại giao dịch, dù gì
ta không thiếu hai thứ đó.” Y chưa nói gì, Ngụy Tác đã bảo.

Ngụy Tác chuyên dùng chiêu gậy dọc đường này lúc còn là gian thương Linh Nhạc
thành, Phệ linh thú chưa từng giao dịch với ai liền động lòng.

“Ngươi thật sự muốn giao dịch với ta?” Mắt Phệ linh thú lóe thanh quang.

“Ngươi bám theo bọn ta tất biết ở không vực này còn những nhân vật càng lợi
hại, đối phó bọn ta tất đối phương không nương tay, coi như chúng ta chung một
con thuyền cũng không sai.” Ngụy nhìn hóa hình yêu thú đã động lòng nhưng còn
do dự, chỉ Linh Lung Thiên và hai vực ngoại thiên ma, “trong số đồng bạn của
ta cùng có hóa hình đại yêu và dị loại khác, lẽ nào khi cùng có lợi mà ngươi
lại không yên tâm?”

“Gian thương!” Linh Lung Thiên nghiến răng mắng thầm, nhưng ngoài mặt gật đầu,
bảo Phệ linh thú, “Ngươi không yên tâm về y thì có thể tin ta, nếu y không
giữa lời, ta sẽ đối phó y.”

“Được!” Thêm lời của Linh Lung Thiên thì thanh niên vốn đã động tâm nghiến
răng, gật đầu.

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận