Thông Thiên Chi Lộ

Chương 1236: Đến Phong Bạo đảo

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

“Các ngươi không chắc đối phó được Thích Già Lam đại nhân thì ta có thể cứu
mạng!” Nữ vực ngoại thiên ma rú lên.

“Tiếp đi.” Ngụy Tác và Linh Lung Thiên nhìn nhau, thản nhiên nói.

“Không vực này có một nơi Thích Già Lam đại nhân cũng không thể toàn lực xuất
thủ, tại đó chúng ta sẽ giữ được mạng!” Nữ vực ngoại thiên ma do dự.

“Chết cười, ta tin ngươi sao đây?” Ngụy Tác cười lạnh: “Ngươi bảo có nơi khiến
y không thể toàn lực xuất thủ, sao ta biết ngươi không đưa chúng ta đến trước
mặt đại trưởng lão Thích Già Lam gì đó?”

“Ta…” Nữ vực ngoại thiên ma run lên không nói thành tiếng, biết với bọn Ngụy
Tác, mình không đáng tin.

“Thích Già Lam đại nhân tu vi cao hơn Vũ Gia Ưng đại nhân nhiều! Nếu không có
cách đối phó y thì các ngươi phải tin ta!” Nữ vực ngoại thiên ma kêu lên.

“Theo điển tịch, vực ngoại thiên ma giảo trá đa nghi, ngươi như thế thì bọn ta
càng không tin.” Ngụy Tác nhìn kỹ mỗi thay đổi của nữ vực ngoại thiên ma, “vì
sao ngươi bảo bọn ta phải tin, theo đại trưởng lão của các ngươi phải đến ngay
mới tốt, vì sao ngươi lại sợ y tới? So với ban nãy, ngươi diễn kịch còn tệ
hơn.”

“Thích Già Lam đại nhân là chúa tể không vực nay, thuộc huyết thống vương tộc,
vốn tộc nhân bọn ta coi các sinh linh khác là đê tiện, nếu y tới mà thấy bọn
ta bị sinh linh như thế làm nhục tất sẽ giết cả bọn ta. Thậm chí sẽ đưa bọn ta
về, tước hết mọi thứ, biếm thành nô lệ, sống không bằng chết!” Nữ vực ngoại
thiên ma vừa nói nhanh vừa run lên.

“Các ngươi không có biện pháp đối phó y thì đi mau, y sẽ đến rất nhanh, phải
tin ta thôi.” Nữ vực ngoại thiên ma lại ré lên.

“Y sắp tới? Vì sao?” Bọn Ngụy Tác nhìn nhau, lạnh buốt cõi lòng, ít nhất qua
sáng vẻ và lời lẽ của nữ vực ngoại thiên ma thì họ biết ả không nói dối.

“Thích Già Lam đại nhân bế quan tại Chân không tự, lúc bọn ta truy sát ại nhân
thì đã nhận ra khí tức y tỉnh lại. Tộc nhân bọn ta khác các vị, đạt tới mức
như Vũ Gia Ưng đại nhân thì có liên hệ tâm linh đặc biệt. Vũ Gia Ưng đại nhân
hết, Thích Già Lam đại nhân khẳng định sẽ biết, sẽ tới ngay.” Nữ vực ngoại
thiên ma lại run rẩy.

“Ngươi định thế nào?” Linh Lung Thiên truyền âm.

“Ngươi thấy vội thì ta không lắm lời, ngươi muốn bọn ta tin thì đừng giấu giếm
nữa, nói mau xem chỗ nào mà Thích Già Lam không thể toàn lực xuất thủ.” Ngụy
Tác mục quang lóe lên bảo nữ vực ngoại thiên ma, “Có lẽ bọn ta không giả bộ
được, ngươi qua thần sắc bọn ta đã biết bọn ta không chắc đối phó được đại
trưởng lão gì đó, nên cho ngươi biết dù chỉ thấy ngươi nói có phần nào đáng
tin, ta sẽ chọn liều một lần, còn không thì ta sẽ giết các ngươi rồi tìm cách
đào thoát sau.”

Mắt nữ vực ngoại thiên ma sáng lên, với tu vi và cảnh giới của ả tất nhận ra
Thanh Vũ đế liên là do đại năng để lại, dùng xong là hết. Phe Ngụy Tác không
phải ai cũng là gian thương Linh Nhạc thành, qua thần sắc họ là ả nhận ra đại
trưởng lão nằm ngoài tầm đối phó của họ.

“Nơi đó là Phong Bạo đảo! Cũng là nơi tiên tổ đến đây năm xưa, ở đó có khe nứt
hư không cực lớn. Nguyên khí pháp tắc ở đó khác với không vực này, nguyên khí
dao động quá kịch liệt sẽ dấy lên hư không phong bạo!” Nữ vực ngoại thiên ma
vừa nói nhanh, mắt vừa ánh lên, “Nói đơn giản là tu sĩ như chúng ta ở đó mà
toàn lực động thủ thì không sao nhưng nếu cỡ như Vũ Gia Ưng và Thích Già Lam
đại nhân thi pháp thì sẽ bị uy năng như thiên kiếp gì đó phản ngược! Thích Già
Lam đại nhân có muốn động thủ cũng phải áp chế tu vi.”

“Sao ngươi biết?” Ngụy Tác giật giật chân mày.

“Nơi đó bọn ta vốn coi là rìa nối với thế giới của tiên tổ trước kia, tiên tổ
vượt thái hư để tới thiên địa này, bọn ta cũng muốn liên hệ với tộc nhân khác
nên chưa từng từ bỏ, ý định qua khe nứt hư không đó quay về thế giới cũ, hoặc
để tộc nhân lợi hại hơn đến đây.” Nữ vực ngoại thiên ma nhìn Ngụy Tác giải
thích: “Chỉ tộc nhân như thế mới tìm được cách tới thiên địa của các ngươi,
chinh phục được các đại năng ở đó. Ba vạn năm trước, có hai trưởng lão thử
xuyên qua khe nứt hư không nhưng phát hiện chỉ cần nguyên khí dao động mạnh
một chút là dẫn phát không gian pháp tắc, bạo phát hư không phong bạo đủ giết
chết họ.”

“Khe nứt hư không đó, tộc nhân coi là cánh cửa nối với thế giới của tổ tiên,
cánh cửa ở chỗ bọn ta vẫn mở nhưng ở phía tiên tổ thì e đã đóng. Tộc nhân chưa
đủ khả năng mở cánh cửa đó.” Nữ vực ngoại thiên ma nhìn Ngụy Tác bổ sung, “e
là chỉ nhân vật để lại thứ đã diệt Vũ Gia Ưng đại nhân mới không bị uy năng đó
uy hiếp.”

“Tu vi cỡ nào vào đó mới dẫn phát hư không phong bạo phản ngược?” Ngụy Tác
trầm ngâm hỏi, “Nếu y không vào, chỉ phát uy năng, trực tiếp dẫn động hư không
phong bạo thì không phải chúng ta đều xong đời sao?”

“Đúng.” Hàn Vi Vi và Trưởng Tôn Tiểu Như gật đầu, nhớ đến lúc gã dẫn động
thiên kiếp đối phó các Hoang tộc đại năng, cũng dùng chiêu số như thế.

“Cụ thể tu vi nào thì ta không rõ, nhưng hai trưởng lão đó vị trí như Vũ Gia
Ưng đại nhân, họ cũng không khiến hư không phong bạo phản ngược, xem ra tu vi
thấp hơn. Còn Thích Già Lam đại nhân không vào đó, chỉ phát uy năng tất không
uy hiếp được chúng ta, khu vực đó sâu tới bốn mươi vạn dặm, cảm tri của Thích
Già Lam đại nhân cũng phải vào trong mới phát hiện được chúng ta.” Nữ vực
ngoại thiên ma cực kỳ khẩn trương, “nhanh lên, không thì chúng ta chưa tới nơi
đã bị Thích Già Lam đại nhân đuổi kịp.”

“Mỗ thấy nên liều, các vị nghĩ sao?” Ngụy Tác mục quang lóe lên, hỏi Linh Lung
Thiên và bọn Nguyên Âm lão tổ.

Linh Lung Thiên liếc gã, ra vẻ ngươi thừa lời.

“Tình hình này chỉ đành thế thôi.” Bọn Nguyên Âm lão tổ gật đầu.

“Dù gì ở đây cũng còn linh khí để tu luyện, phải đi rồi.” Hàn Vi Vi ấm ức.

Thiên địa linh khí ở đây dù gì cũng tương tự Hải Tiên thành, tạo cảm giác như
hai đại lục trong man hoang hoang nguyên bị đẩy lên không vực, trong đó có thể
có linh dược họ sử dụng được.

“Phong Bạo đảo trừ khe nứt hư không thì còn không ít lục địa, có không ít cây
cối và tinh thú, chắc không thiếu thứ thích hợp cho tu luyện.” Nữ vực ngoại
thiên ma sợ Hàn Vi Vi lẩm bẩm cũng khiến bọn Ngụy Tác đổi ý nên nói.

“Ngươi tên Cổ Ti Lệ nhỉ.” Ngụy Tác nheo mắt nhìn nữ vực ngoại thiên ma và
Hoang Vũ thần quân, “Hoang Vũ thần quân, ngươi cũng thế, hiện đã chung một con
thuyền, chúng ta toàn tâm toàn ý liên thủ thì ta sẽ coi các vị là bằng hữu,
bất chấp xuất thân. Nhưng nếu ai có lòng riêng tư, mỗ sẽ không cho cơ hội nữa
mà giết chết hoặc độ hóa như Trạm Đài Linh Lan.”

“Ngươi chừa đường sống cho ta?” Hoang Vũ thần quân chưa kịp tỏ thái độ, nữ vực
ngoại thiên ma đã kêu lên không dám tin.

“Sao lại không? Tuy vô số điển tịch cho rằng các ngươi không ra gì nhưng ít
nhất các ngươi đã khai linh trí, không phải mù tịt như yêu thú, ít nhất các
ngươi còn biết sợ. Chỉ là giao dịch giữa các gian thương thì các ngươi cũng
nhận ra.” Ngụy Tác bảo nữ vực ngoại thiên ma.

“Ta đảm bảo không dám hai lòng với đại nhân!” Nữ vực ngoại thiên ma ngẩn ra.

“Tại hạ theo Ngụy tiền bối!” Hoang Vũ thần quân đã đoán ra Ngụy Tác là ai, y
đang lúc sa sút hơn ai hết, nên hành lễ luôn với gã.

“Đại nhân, chúng ta đi mau, không thì sẽ bị đuổi kịp.” Nữ vực ngoại thiên ma
cuống quít.

“Được! Đi nào!” Ngụy Tác không hề do dự, để nữ vực ngoại thiên ma chỉ hướng
rồi dốc sức lao đi.

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận