Thông Thiên Chi Lộ

Chương 1220: Cơn giận bất ngờ và thân ảnh không ai ngờ tới

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

“Ngọn núi ban nãy đã đạt tới Cửu thiên âm phong tằng, tức là chúng ta đã vào
ngọn núi ở độ cao này? Vẫn chưa tới đỉnh thì núi này cao bao nhiêu?”

Hít liền mười mấy hơi, Thần Lan vương Yến Bắc Quy mới nói, rõ ràng cùng Thiên
Cửu thần quân đã thấy phân giới giữa Cửu thiên âm phong tằng và cửu thiên lôi
cương.

Thiên Cửu thần quân và các Kim đơn tu sĩ Nghịch Hỏa minh không nói gì, kinh
hãi nhìn màn sáng đỏ.

Bên trên là màu vàng kim đậm hơn.

Với tu vi của Thiên Cửu thần quân và Thần Lan vương Yến Bắc Quy mà nổi hứng
bay lên như Ngụy Tác thì tối đa qua được Cửu thiên âm phong tằng, đến cửu
thiên lôi cương tằng là hết.

Dù gì họ cũng từng trải, biết được qua điển tịch uy năng cửu thiên lôi cương
tằng cỡ nào.

Ngọn núi này rõ ràng vươn tới cửu thiên lôi cương tằng xích hồng sắc quang
diễm trên đầu họ là cấm chế cách tuyệt ngọn núi và cửu thiên lôi cương tằng.

Hiện tại tuy không sao nhưng nếu cấm chế bị phá, tất cả sẽ xong đời, Thiên Cửu
thần quân và Thần Lan vương Yến Bắc Quy còn chống chọi được chứ các Kim đơn
đại tu sĩ tất mất mạng.

Trước thiên uy thì họ không khác gì chuột chạy trong chảo dầu, còn không biết
ai trút dầu, bao giờ thì trút xuống.

“Tám đại điện hình như đều là nhà kho!”

Thần Lan vương Yến Bắc Quy đột nhiên nói.

“Không sai, hình như là nhà kho thông thường!” Thiên Cửu thần quân và hơn hai
mươi Kim đơn đại tu sĩ đều hưng phấn, cùng Yến Bắc Quy lướt về tám đại điện.

Cả tám đều cao mấy trăm trượng, đỉnh gần như chạm vào xích hồng sắc diễm quang
phía trên. Cửa điện đều mở, có thể thấy rõ không ít giá bằng lam sắc tinh kim.

Qua dáng vẻ bọn Thiên Cửu thần quân thì dọc đường vẫn tìm kiếm, dù không biết
đây là Hoang tộc Phù đồ nhưng biết không tìm được thì thôi chứ tìm được đều là
chí bảo phẩm giai kinh nhân.

Cả tám nhà kho, dù nơi này nguy hiểm hơn thì cũng phải tìm.

“Trống không?”

“Không còn gì?”

Vào lam sắc tinh kim đại điện đầu tiên, Yến Bắc Quy và Thiên Cửu thần quân đều
thất vọng lướt sang gian khác.

“Đều trống?”

Tìm hết tám lam sắc tinh kim đại điện, sắc mặt cả toán xanh lét.

Tám lam sắc tinh kim đại điện không hiểu có cấm chế gì, không chỉ khí tức bị
cách tuyệt bên ngoài mà tu sĩ ở trong đều thấy ấm áp dễ chịu, như có thể tăng
cường khí huyết. Có vẻ đây là nhà kho, có bày giá, có rương để cố định, tạo
cảm giác không phải để đựng tinh thạch mà đựng đơn châu, nhưng trong tám tòa
điện giờ trống trơn.

“Yến đạo hữu, có cần lên tiếp không?” Thiên Cửu thần quân nhìn các giá trống,
sắc mặt khó coi hỏi Yến Bắc Quy.

“Lên thêm nữa, vạn nhất cấm chế có vấn đề, chúng ta sẽ nguy hiểm, chi bằng…”
Hi càng lớn, thất vọng càng nhiều, sắc mặt Yến Bắc Quy thoạt xanh thoạt trắng,
chợt có tiếng ầm ầm vang lên, ai nấy loạng choạng, lam sắc tinh kim đại điện
rung rinh.

Giọng nói như thể từ xa vọng lại.

Thiên Cửu thần quân và Yến Bắc Quy cả kinh, linh quang lóe lên, hóa thành đạo
đạo độn quang bắn ra.

Thoáng sau cả toán đến dốc núi đỏ rực trơ trọi, ở trước tòa điện ở cực đông.
Đi tiếp về phía đông thì tất cả cả kinh vì thấy thanh hoàng sắc quang mạc che
kín cả mục quang và thần thức.

Trong thanh hoàng sắc quang mạc không còn chấn động kinh nhân như ban nãy
nhưng vẫn còn tiếng ì ùng, tựa hồ có người không ngừng va chạm uy năng.

“Tu đạo giới không còn ai lợi hại hơn chúng ta, người ta trụ được thì chúng ta
cũng vậy.”

Thiên Cửu thần quân và Yến Bắc Quy nhìn nhau rồi lặng lẽ lướt tới.

“Chát!” Thần quang từ lam ô lưỡng sắc pháp bảo của Yến Bắc Quy khoét một lỗ
trên thanh hoàng sắc quang mạc, cả toán chui vào.

“Ngọn núi này quá lớn, dù thủ đoạn thông thiên cũng không thể chỉ với một đại
cấm là che kín mà phải nhiều đại cấm chia ra bảo vệ, không thì dù một viên
tinh hạch cũng không đủ uy năng.”

Lao vào thanh hoàng sắc quang mạc, Yến Bắc Quy thấy trên đầu không còn là màu
đỏ rực mà là màu đồng xanh, kim thiết khí tức cực nồng, tựa hồ có người đúc
tường đồng vách sắt trên đầu, chống đỡ Thiên khung. Y thấy là hiểu cấm chế
được bố trí thế nào.

“Cái gì kia?”

Y và bọn Thiên Cửu thần quân co rút tròng mắt.

Mặt đất cũng như vậy, đỏ rực không một cọng cỏ, quang hoa trên đầu có thêm màu
đồng xanh nhưng chi chít vết đấu pháp, các loại uy năng chém thành vết nứt
lớn, như chỗ các đại tông môn dành cho đệ tử đấu pháp.

Ba dải quang hoa lao nhanh ở rìa thanh đồng sắc khu vực trong thanh hoàng sắc
quang mạc.

Quang hoa ở đầu tiên màu lam đậm, lao nhanh nhất, nhanh chóng khuất khỏi tầm
mắt.

Quang hoa ở giữa màu lục nhạt, hình người.

Quang hoa còn lại màu vàng đất, tròn xoe, lơ lửng bên trên đạm lục sắc nhân
ảnh.

Thổ hoàng sắc quang hoa và đạm lục sắc nhân hình liên tục có quang hoa va
nhau, tiếng ầm ầm từ đó vọng ra.

“Chuyện này… ?”

Đột nhiên, dị hương phả tới.

Dị hương là từ bích lam sắc quang hoa toát ra.

“Chát!”

Thiên Cửu thần quân biến sắc vung tay tế xuất cổ phù trong như thủy tinh.

Màn sáng hiện lên, hiện rõ tình hình ba dải quang hoa.

Bích lam sắc quang hoa là một con thỏ đặc biệt, có năm đuôi.

Đuổi theo sát là nhân hình yêu thú như lục ngọc, trên đầu nó là uy năng quang
hoa, tựa hồ có thể truy tung khí tức, liên tục phát ra thổ hoàng sắc thiểm
điện song đều bị lục sắc quang hoa của nó ngăn lại.

“Nguyệt thố tiên thảo! Là Nguyệt thố tiên thảo đã thông linh!”

Nhìn rõ bích lam sắc quang hoa có một con thỏ cùng màu, có năm đuôi, Thiên Cửu
thần quân và Thần Lan vương Yến Bắc Quy đều tỏ ra cuồng hỉ xen lẫn chấn hãi.

“Bám theo!”

Thiên Cửu thần quân tế xuất bạch sắc ngọc phù, hóa thành linh quang bao lấy y
và Yến Bắc Quy đến cách bích lam sắc quang hoa không đầy trăm.

“Phù!”

Bích lam sắc tiểu thố đã đến trước thanh hoàng sắc quang lao vào như xuyên qua
màn nước.

“Chát!”

Thần Lan vương Yến Bắc Quy lóe lam ô lưỡng sắc, xé thủng màn sáng bám theo.

Thấy Yến Bắc Quy và Thiên Cửu thần quân đi trước, nhân hình yêu thú gầm vang
như phát cuồng, tốc độ độn quang tăng gấp mấy lần.

“Sao lại không thấy nữa!”

Thần Lan vương Yến Bắc Quy và Thiên Cửu thần quân ra khỏi thì trước mắt tối
sầm, trên đầu ngân quang lấp lánh, ngân sắc quang tinh cỡ chậu rửa mắt sáng
rực dưới trời đêm, không có tia lôi hỏa khí tức nào, như đột nhiên hiện lên.
Mặt đất lồi lõm, không có cây cỏ, trông như dốc núi, nhưng không thấy tung
tích bích lam sắc tiểu thố.

“Chát!” Cả hai xanh mặt, màn sáng sau lưng có một đạo lục sắc độn quang lao
ra.

“Nghiệt súc, muốn chết!” Thần Lan vương Yến Bắc Quy và Thiên Cửu thần quân mấ
dấu bích lam sắc tiểu thố, nhân hình yêu thú lại khí thế hung hung xông tới
thì cả hai nổi giận, lam ô lưỡng sắc thần quang và hoàng sắc thần quang giáng
xuống!

“Lại đến rồi…” Trong lúc Thần Lan vương Yến Bắc Quy và Thiên Cửu thần quân
động thủ với nhân hình yêu thú thì một thân ảnh khổng lồ ở nơi khác đột nhiên
cử động, lên tiếng, tay quanh người rung rung như xúc tu cá mực.

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận