Hai người đã nói rõ từ trước, liên tục rung sợ tơ vàng để báo tin, Hàn Vi Vi
rụt rè chui khỏi lam sắc quang tráo, vẫy vẫy tay với Ngụy Tác, ra hiệu cho gã
vào.
“Vào trong nói chuyện, ta bảo sư thư là đang bế quan đột phá Chu thiên cảnh.”
Ngụy Tác gật đầu, vào trong lam sắc quang tráo, Hàn Vi Vi mới thở phào, hỏi
gã, “Thế nào, hôm nay đến tìm ta có việc gì?”
Ngụy Tác không đáp mà hỏi ngược, “Có tin về Tử hồ hoa chưa?”
“Không có, thứ như thế toàn Linh Nhạc thành vị tất đã có.” Hàn Vi Vi lắc đầu
chán nản, “Ta đã phát tin sẽ mua với giá cao, nhưng trước đây đã được đấu giá
ở Lăng Tiêu thành, giá thành giao là mười vạn viên hạ phẩm linh thạch, ta hiện
thời không thể mua nổi nên sẽ mượn chút linh thạch của Trân Bảo các, sau đó sẽ
từ từ trả dần. Đằng nào thì dù ta tiêu tốn nhiều linh thạch sư thư cũng không
thương tâm, nhưng nếu bảo là trong năm năm tu vi không thể tiến bộ thì khẳng
định sư thư chết mất. Hơn nữa… ”
“Hơn nữa cái gì?” Thấy nàng ta ngừng lời, Ngụy Tác lại hỏi.
“Thôi vậy, nói với ngươi cũng không sao vì ngươi chắc cũng biết, sư thư của ta
là đại luyện đơn sư, lại xinh đẹp như thế, nam nhân muốn cưới sư thư có nhiều
lắm, trong đó có hai người mà sư thư đồng ý thì họ có thực lực lấy được Tử hồ
hoa, bất quá sư thư không thích ai hết.” Hàn Vi Vi nói với gã: “Kỳ thực vì
thế, ta càng không muốn sư thư biết ta đã dùng một viên Hợp hư đơn.”
Gã gật đầu hiểu ý, tuy gã chưa gặp nhưng Cơ Nhã hiệu xưng Linh Nhạc thành đệ
nhất mỹ nữ, dùng mông mà suy nghĩ cũng biết nàng ta có bao nhiêu người theo
đuổi có thân phận cao tuyệt. “Lần trước ngươi nói là quan hệ với sư thư rất
tốt cơ mà?” Ngụy Tác gật đầu xong thì ghen tị hỏi thêm một câu, từ năm mười ba
tuổi đến giờ, gã không còn người thân nữa.
“Đương nhiên, cha mẹ ta mất sớm. Từ bé ta đã được sư thư nuôi nấng, vốn sư thư
còn có thiên phú tu luyện hơn ta nhiều, lại là tu sĩ có hỏa linh căn, nhưng
thấy ta không có thiên phú gì về luyện đơn, sư thư vì Trân Bảo các mà trở
thành luyện đơn sư. Từ lâu rồi sư thư đã đạt tới tu vi Chu thiên cảnh nhất
trọng, không vì trở thành luyện đơn sư, không có nhiều thời gian tu luyện,
chưa biết chừng sư thư đã tu luyện đến Phân niệm cảnh rồi cũng nên.” Thấy gã
nhắc đến Cơ Nhã, Hàn Vi Vi càng đau lòng, “Ta muốn kiếm nhiều linh thạch, tu
luyện nhanh một chút, tu vi đủ cao rồi thì sư thư không cần vất vả thế nữa.”
“Cơ Nhã là tu sĩ Chu thiên cảnh có hỏa linh căn?” Vốn nàng ta là băng tuyết mỹ
nữ nổi danh, giờ lại nghe nói là tu sĩ có hỏa linh căn thiên phú thì Ngụy Tác
ngẩn người. Cả Linh Nhạc thành không mấy ai biết điều này. Nghe Hàn Vi Vi nói
vậy, gã tăng thêm mấy phần hảo cảm với Hàn Vi Vi và Cơ Nhã. Đối với tu sĩ thì
tu vi là tất cả, hiện thời không mấy tu sĩ chịu hy sinh tu vi vì những thứ
khác.
“Đúng rồi, sao hôm nay ngươi lại đến tìm ta?” Trong lúc Ngụy Tác hơi trầm mặc,
Hàn Vi Vi nghĩ ra việc chính yếu, hàng mi dài đọng hơi sương nhướng lên nhìn
gã hỏi.
“Cho ngươi hai thứ này.” Ngụy Tác lấy hai tấm Ký sự phù đưa cho Hàn Vi Vi.
Hàn Vi Vi nghi hoặc: “Đây là?”
“Đây là Ký sự phù, cũng như Ký sự thanh phù mà Trân Bảo các bán, bất quá tu vi
của ta không đủ, không làm được ngọc phù như thế.” Ngụy Tác giải thích: “Ta
sắp đi xa, nửa tháng sau không thấy ta về thì ngươi giữ lại một tấm, tấm kia
giao cho Nam Cung Vũ Tinh.”
“Ngụy Tác, ngươi không phải định sinh ly tử biệt với ta chứ?” Hàn Vi Vi có
phần hồ nghi nhìn Ngụy Tác, “nghe ra có vẻ không ổn, có phải ngươi định làm
việc gì nguy hiểm thương thiên hại lý chăng?”
Ngụy Tác liếc nàng ta, “Ta sợ là không còn giữ được mạng, lần trước săn Song
đầu khuyển tưởng vạn vô nhất thất mà thiếu chút nữa bị lấy mạng. Đối với tu sĩ
không có nguy hiểm hay không nguy hiểm, như ta thì không nắm chắc tất không
làm.”
Hàn Vi Vi gật đầu đồng cảm, “Cũng phải, kẻ như ngươi đời nào vào chỗ không nắm
chắc.”
“Chà!” Nghe Hàn Vi Vi nói vậy, Ngụy Tác thiếu chút nữa bổ chửng, kêu lên:
“Đừng nói lằng những nữa, ngươi nói đi có cần không, hai tấm phù của ta ghi
lại không ít thứ tốt lành đâu.”
“Cần, đương nhiên cần.” Hàn Vi Vi hớn hở thu hai tấm Ký sự phù, lại nói, “Ngụy
Tác, ngươi viết thư tình cho Nam Cung Vũ Tinh hả? Không phải ta tò mò lắm sao,
ta nói trước là ta sẽ xem trộm.”
“…” Ngụy Tác tắt tiếng, bảo ngươi muốn nghĩ thế nào cũng được rồi quay đi.
Mới đi được hai bước, Ngụy Tác lại nghe thấy Hàn Vi Vi gọi phía sau, “Ngụy
Tác, nói cho rõ nhá, ta chỉ giữ hộ ngươi hai tám phù này trong nửa tháng, đợi
ngươi quay lại lấy. Nếu sau nửa tháng mà ngươi không quay lại, ta sẽ xem lén
đấy. Đúng rồi, ta nghe được một tin tức, bên ngoài Thiên khung có chỗ là Di
Thiên cốc, vừa hay dạo này có thể vào được, ta định hỏi ngươi là có hứng thú
vào đó thử vận may chăng.”
“Biết rồi.” Ngụy Tác không ngoái lại, chỉ xua tay, “Chỗ đó quá nguy hiểm, muốn
giữ mạng thì chịu khó ở nhà. Đợi ta về sẽ dẫn ngươi đi kiếm linh thạch.” Nói
đoạn gã rời chỗ ở thiên cấp của Hàn Vi Vi trong tâm trạng phức tạp .
Thật ra Ký sự phù gã đưa cho Hàn Vi Vi và Nam Cung Vũ Tinh có nội dung giống
nhau, ghi lại cách luyện Hỏa cầu phù và Bổ thiên đơn.
Ngụy Tác làm vậy vì trên đời không còn người thần nữa, Nam Cung Vũ Tinh và
tiểu mỹ nữ mông cong chí ít còn là băng hữu từng cùng gã chung sống chết. Vạn
nhất gã chết tại Di Thiên cốc thì cũng nên để lại cho họ gì đó, tu vi của Hàn
Vi Vi không thể đề thăng, nhưng Bổ thiên đơn có thể giúp công pháp của nàng ta
tiến giai.
Hiện tại Hàn Vi Vi tu luyện chân nguyên công pháp huyền cấp cao giai, trong
năm năm mà dùng Bổ thiên đơn đề thăng đẳng cấp công pháp, tương đương với tu
vi có tiến bộ. Coi như gã trả nợ cho Hàn Vi Vi.
Bất quá nếu gã an toàn quay về, khẳng định sẽ lấy lại hai tấm Ký sự phù, tu
đạo giới có quá nhiều trường hợp có thể chung hoạn nạn nhưng không thể chung
phú quý, vạn nhất Hàn Vi Vi cùng Nam Cung Vũ Tinh có gì bất trắc, thứ này đồn
ra ngoài thì ưu thế của gã mất sạch.
Trừ phi có ai trong hai người trở thành đạo lữ song tu của gã.
“Hắc hắc!”
Nghĩ vậy, Ngụy Tác vui vẻ hẳn, cho rằng dù là Nam Cung Vũ Tinh hay Hàn Vi Vi,
hai mỹ nữ đều không tệ.
Gã không mang theo Hàn Vi Vi và hai huynh đệ đầu óc giản đơn vì gã không định
giao chiến với ai mà chuẩn bị sẵn sàng bỏ chạy bất cứ lúc nào, thu được lợi là
chạy ngay.
Có pháp khí phòng ngự và pháp khí tiến công đều là linh giai, cả một bộ ẩn
thân pháp khí nữa cùng với phi độn pháp bảo, và Đào thần ngọc để ra vào khu
vực bị Hủ cực thần quang bao trùm, chỉ cần không gặp tu sĩ Phân niệm cảnh trở
lên cũng có Đào thần ngọc và gặp mặt là hạ sát thủ thì Ngụy Tác nắm chắc thoát
thân được. Mang theo bọn Hàn Vi Vi sẽ tạo thành gánh nặng.
Hiện tại dù là ở chỗ Cửu Đỉnh trai của Mộ Dung Thần, hay ở Kim Ngọc các, pháp
khí đều đã luyện chế xong xuôi.
…
Gần nửa canh giờ sau, giả trang một phen xong xuôi, thậm chí còn sử dụng một
viên Dịch khí đơn, Ngụy Tác hỉ hả rời Kim Ngọc các, đi một vòng quanh thành
rồi mới vòng về thành bắc, vào Cửu Đỉnh trai.
Âu Dương sư thúc của Kim Ngọc các Điền chưởng quỹ luyện khí quả nhiên không sơ
sót gì, bối giáp của Xích giáp trùng trưởng lão được oy luyện thành linh giai
phòng ngự pháp thuẫn.
Pháp thuẫn luyện chế từ bối giáp Xích giáp trùng trưởng lão dày kinh nhân, đủ
che kín trước mặt Ngụy Tác.
Không cần cho thêm nhiều mấu nhọn vào cũng đủ tao cho người ta hơi hướm hung
hãn, trừ năng lực phòng ngự linh giai chân chính ra, pháp thuẫn còn được Âu
Dương lão giả khắc pháp trận kích phát một chút hỏa nguyên chi khí vốn có.
Lúc sử dụng, bề mặt pháp thuẫn sẽ có một lớp lửa mỏng, nếu pháp khí có chất
liệu không tốt đánh trúng sẽ bị ngọn lửa hủy hoại. Vì luyện chế từ bối giáp
Xích giáp trùng trưởng lão, tấm linh giai pháp thuẫn đầu tiên của Ngụy Tác này
được gã đặt tên là Xích giáp thuẫn.
Có pháp khí này phòng ngự không thành vấn đề, tiếp theo là xem ẩn hình pháp y
do Mộ Dung Thần luyện chế thế nào.
“Quý tiền bối.” Ngụy Tác vào Cửu Đỉnh trai, điếm viên mặt ngăm đen nhìn rõ gã
thì tỏ vẻ kính nể, bước lên nói cực kỳ cung kính, “Điếm chủ đang đợi tiền bối
tới, tiền bối muốn mua gì đó trước hay gặp điếm chủ?”
“Đưa ta vào gặp lão bản của ngươi.” Thản nhiên trả lời một câu, Ngụy Tác lại
vào gian phòng của Mộ Dung Thần ở hậu viện.
“Quý huynh đệ, pháp y này gặp đôi chút trục trặc trong khi luyện chế.” Vừa
thấy gã, Mộ Dung Thần đã tỏ vẻ khó xử nói, “Chỉ có thể nói rằng thành công một
nửa.”
“Thành công một nửa?” Ngụy Tác hơi biến sắc. Ẩn hình pháp y rất quan trọng với
gã.
“Là thế này.” Mộ Dung Thần có vẻ áy náy đưa tấm pháp y gấp rất gọn gàng lấp
lánh ngân sắc quang mang cho Ngụy Tác, “Vốn lúc luyện chế pháp y này, lão phu
định luyện thành một tấm pháp y có thể ẩn hình, uy năng phòng ngự cũng đạt đến
bán linh giai trở lên. Sau đó lão phu phát hiện da Phệ tâm trùng trưởng lão
rất đặc biệt, có thể phản lại một phần uy năng thuật pháp nên muốn tăng thêm
một tầng pháp trận, biến lực phòng ngự tăng thêm và phản lại uy năng của địch
thủ. Nhưng vì thế mà xuất hiện vấn đề, luyện chế thất bại, tổn thương đến lực
phòng ngự vốn có, thành ra pháp y này tuy vẫn có công hiệu ẩn hình nhưng lực
phòng ngự chỉ là bán linh giai, không chặn được xung kích từ bán linh giai trở
lên.”