Lúc đó tất cả mới nhận ra nguyên khí dao động của Nam Cung Vũ Tinh cũng rực
hoàng sắc quang hoa, khí tức y hệt cổ chiến thần.
“Không sai, y cũng luyện Đại hoang vấn đạo kinh! Đừng để y lại gần, không thì
trừ ta và Ngụy Tác còn chống nổi thì tất cả sẽ mất hết thọ nguyên ngay.” Linh
Lung Thiên ủ rũ.
“Oành!”
Cổ chiến thần vung trường mâu, không chặn được Liệt khuyết tàn nguyệt pháp vực
của Ngụy Tác nên bị hất đi, hóa thành quang điểm, chiến giáp tơi tả mấy chục
miếng nhưng ai nấy rùng mình vì khí tức của cổ chiến thần không hề kém đi.
Chiến giáp tan thành bột, không còn nửa tia nguyên khí.
“Sao lại thế được?” Ngụy Tác hất bay cổ chiến thần nhưng không truy kích, mà
hỏi Linh Lung Thiên, “Đấy là người Linh tộc? Ngươi không thể bảo y dừng tay?”
“Ngươi cứ hạ thủ…” Linh Lung Thiên run run khóe môi, như sắp khóc, “Vô dụng
thôi… bản tôn của y đã chết từ xưa nhưng ý thức vẫn còn chiến đấu, còn xông
lên giết…”
“Chỉ thuần túy là một đoạn sát niệm?!”
Ngụy Tác và Vu thần nữ, Nguyên Âm lão tổ hít một hơi lạnh, kinh hãi khôn cùng.
Sau cùng họ cũng hiểu cổ chiến thần là gì.
Không phải cổ thi, không phải pháp thân, thậm chí thần niệm hóa sinh cũng
không phải.
Đấy là ý chí, ý niệm của tu sĩ đại năng, tuy đã chết nhưng tiềm thức vẫn chiến
đấu, ngưng tụ nguyên khí thành như thế!
Chỉ biết chiến đấu, chỉ biết giết đối thủ.
Dù Phù đồ không còn sinh linh nào thì “Đại Ưởng Thiên” vẫn như còn trên chiến
trường, chiến đấu cho đến khi uy năng hoàn toàn tiêu tan.
Bọn Ngụy Tác chấn kinh vì “Đại Ưởng Thiên” khẳng định đã chết từ đại chiến
sáu, bảy vạn năm trước nhưng đến giờ nguyên khí do tiềm thức ngưng tụ lại vẫn
ngang với Chân tiên nhất trọng lưỡng trọng thì khi xưa thần thông cỡ nào, nhân
vật như thế còn lưu lại chấp niệm thế này, trận chiến khi xưa thảm liệt đến
đâu?
“Giết…!”
Đại Ưởng Thiên chỉ còn sát niệm hóa thành cổ chiến thần đứng lại trên không
rồi rực hoàng sắc thần quang, vượt hư không lao về phía Ngụy Tác.
“Yên tâm lên đường đi, đại chiến đã kết thúc… Nếu còn Hoang tộc đại năng thì
bọn mỗ sẽ trừ giúp.”
Ngụy Tác kính cẩn nói với “Đại Ưởng Thiên”, đồng thời phát động Động Thiên
thần hỏa.
“Oành!”
Ngụy Tác lên tiếng, uy năng Đại thừa pháp âm biến hư không thành thực chất,
hỏa hồng và kim hoàng sắc thần quang còn nhanh hơn, xuyên qua “Đại Ưởng Thiên”
rồi như dấy lên tiểu thiên địa có lôi hỏa vô tận trong thể nội y.
“Vù!”
Thiên linh cái “Đại Ưởng Thiên” bắn đi, thái dương chân hỏa và lôi hỏa cùng
nguyên khí pháp tắc kỳ lạ ngưng tụ lại thành thần kiếm, mỗi thanh lôi hỏa thần
kiếm nhỏ xíu đó đều dấy lên sức mạnh xé nát thần hồn, khiến ai nấy rùng mình.
“Phu quân, Động Thiên thần hỏa sao lại diễn hóa được lôi cương kinh nhân như
thế?” Vu thần nữ kinh hô, uy năng Động Thiên thần hỏa quá kinh nhân, đánh gục
cả “Đại Ưởng Thiên”. Thân thể y cũng rực lôi hỏa và tan rã.
“Truyền nhân… thay ta tiếp tục giết…”
Gã chưa kịp đáp thì “Đại Ưởng Thiên” đột nhiên dấy lên ý chí, trong óc tất cả
vang lên giọng nói đó.
“Vù!”
Đồng thời, “Đại Ưởng Thiên” mất hẳn hình thể, biến thành hoàng sắc hồng lưu,
tràn vào Nam Cung Vũ Tinh.
“Là nguyên khí tinh thuần của Đại hoang vấn đạo kinh!”
“Không còn ý chí nữa rồi! Vũ Tinh, sau rốt y cảm ứng được khí tức tương tự nên
tưởng ngươi là truyền nhân. Mau hút nguyên khí!”
Ngụy Tác cả kinh, khí tức rung lên, diễn hóa Liệt khuyết tàn nguyệt, định ngăn
lại nhưng rồi kích động khôn tả, lách sang bên.
“Chát!” Nam Cung Vũ Tinh bị dòng sáng màu vàng giữ lại, bao trùm lên, rồi như
hao tận mà tan biến.
“Có khác gì chân tiên truyền công!”
Ngụy Tác phản ứng cực kỳ nhanh, thủy linh nguyên khí hình thành một quang
tráo, bao lấy Nam Cung Vũ Tinh và dải sáng.
Nam Cung Vũ Tinh đã định thần, biết là bất phàm nên xếp bằng, thi pháp theo
Đại hoang vấn đạo kinh tu luyện, toàn lực hấp nạp nguyên khí thuần chính khôn
tả.
“Oành!”
Thủy tráo gã thi triển quanh Nam Cung Vũ Tinh rung lên kịch liệt, nguyên khí
chấn động ào ào.
“Kim đơn ngũ trọng!”
“Đúng là tế ngộ nghìn đời khó gặp!”
Ai nấy chấn kinh, như lúc mới phát hiện Hoang cổ linh viên này. nguyên khí Nam
Cung Vũ Tinh lúc này kịch liệt chấn động, là kim đơn đột phá, nlúc trước vừa
đột phá đến Kim đơn tứ trọng sơ giai, hiện tại chỉ mấy tích tắc đã là Kim đơn
ngũ trọng!
Đích xác là tế ngộ khó tưởng tượng nổi, dù chân tiên đại năng muốn truyền công
cũng không chắc được như thế, có thể đem bản nguyên nguyên khí hóa thành
nguyên khí tinh thuần cho người khác trực tiếp hấp nạp. Ngụy Tác dù chấp nhận
hi sinh tu vi, dồn nguyên khí cho Thủy Linh Nhi thì nàng vị tất hút được, chưa
biết chừng còn xảy ra hậu quả khôn lường.
“Oành!”
Chỉ mười mấy tích tắc, nguyên khí của Nam Cung Vũ Tinh rung lên, hút lấy hoàng
sắc nguyên khí nanh gấp mấy lần.
“Lên thẳng thần huyền rồi!”
Ai nấy rợn tóc gáy, đấy là tốc độ đề thăng tu vi nhanh nhất họ từng thấy, dù
Ngụy Tác năm xưa lấy được Thủy hoàng phệ nhật quyết và long trủng, đổi công
pháp tu luyện thì cũng không kinh nhân như thế.
Hư không lại chấn động.
Cơ hồ cũng nhanh như từ Kim đơn tứ trọng đến Kim đơn ngũ trọng, thinh không
sáng rực, thiên địa nguyên khí từ xa bị hút tới, quang nhân hình thành.
Ngụy Tác lại vung tay, tế xuất hỗn kim sắc tàn phiến, che trên đầu Nam Cung Vũ
Tinh.
“Nhục thân mộc hóa!” Hàn Vi Vi đột nhiên kinh hô, Nam Cung Vũ Tinh xuất hiện
khí tức nhục thân mộc hóa.
Ngụy Tác không hề đổi sác vung tay, khí huyết được chân nguyên dồn vào thể nội
Nam Cung Vũ Tinh.
Gã nhận ra nguyên khí của Đại Ưởng Thiên đã tan thành bản nguyên nguyên khí,
không còn chân tiên khí tức hoặc đế tức, Nam Cung Vũ Tinh xung kích thần huyền
trong tình huống không hề chuẩn bị, nhục thân mộc hóa là tất nhiên, nhưng gã
biết khí huyết mình hóa giải được nên chỉ lo về tâm ma.
Phù đồ ở gần cửu thiên cương phong tằng, nên Cửu thiên âm phong và lôi cương
nhìn rõ bằng mắt thường bị hút tới, nguyên khí rất hỗn tạp, rất có khả năng
hình thành các loại thiên ma ảo tượng trong thần thức tu sĩ.
Bất quá khí huyết dồn vào thể nội Nam Cung Vũ Tinh xong thì Ngụy Tác thở phào,
thần sắc nàng thập phần bình tĩnh tự nhiên, giữ vững bản tâm, xung kích thần
huyền đã không thành vấn đề.
“Oành!” “Oành!” “Oành!”
Vì khí tức dấy lên với tốc độ kinh nhân, ai nấy thậm chí thấy thân thể Nam
Cung Vũ Tinh ngày càng lớn lên trước mắt.
Cũng như tận mắt thấy từng ngọn núi bay lên.
“… ?”
Khi Nam Cung Vũ Tinh xung kích thần huyền, thần sắc Ngụy Tác cực kỳ bình tĩnh,
nhưng thoáng sau gã tròn mắt, không thể bình tĩnh nổi.
Đột phá thần huyền xong, Nam Cung Vũ Tinh chưa dừng, nguyên khí vẫn được hút
tới liên tục, lại đến lúc đột phá.
“Lẽ nào định thẳng tiến chân tiên?”
Chỉ nháy mắt sau, Ngụy Tác và bọn Cơ Nhã cùng biến sắc.
Nam Cung Vũ Tinh đã đạt Thần huyền tam trọng nhưng hoàng sắc nguyên khí trong
thủy linh quang tráo của Ngụy Tác vẫn còn nhiều.
Tức là dòng chảy của Đại Ưởng Thiên bị Động Thiên thần hỏa của Ngụy Tác đánh
trúng, hóa thành dòng thác nhưng không tổn thất bao nhiêu nguyên khí!
“Không biết hai thứ này có giúp Nam Cung Vũ Tinh qua được không!”
Oành, thể nội Nam Cung Vũ Tinh lại chấn động nguyên khí, trán Ngụy Tác đỏ mồ
hôi, vung tay lấy Chân giải tiên đơn và nhánh Hoang cổ linh dược màu tía ra.
Xung kích chân tiên và xung kích thần huyền hoàn toàn khác nhau, dù Ngụy Tác
cũng chật vật qua được, không biết khi tu sĩ xung kích chân tiên, nhục thân sẽ
thay đổi thế này, nguy hiểm ra sao. Nhưng xung kích chân tiên khẳng định nguy
hiểm hơn.
Nhưng giờ bảo Nam Cung Vũ Tinh dừng lại cùng vô dụng, dù gã đánh tan hết
nguyên khí thì nguyên việc thần huyền của nàng đột phá hút tới một cách tự
nhiên cũng đủ đạt mức đột phá chân tiên.
Hiện tại phải xem Chân giải tiên đơn chuyên để đột phá chân tiên và Hoang cổ
tử nhứ thảo mà Hoang cổ bản thảo kinh ghi lại là hữu dụng có thể giúp nàng đạt
tới chân tiên không thôi.
Nếu thành công là một bước lên trời, tế ngộ này sánh với tất cả may mắn của
Ngụy Tác cộng lại.