Ngụy Tác hiện tại đột phá chân tiên không thành vấn đề, chỉ thiếu linh khí.
Hiện tại số lượng yêu thú ở tu đạo giới cực kỳ kinh nhân, tìm tu sĩ khó chứ
tìm yêu thú rất dễ.
Có gần hai vạn viên cao giai thủy hệ yêu đơn, tìm chỗ có nhiều thủy hệ yêu thú
tụ tập thì sẽ gom đủ nguồn để xung kích chân tiên.
“Đại ca định đến Lạc cúc hoang nguyên hay ở lại đây đã? Mấy ngừa nữa sẽ gom
được không ít thủy hệ yêu đơn.” Trưởng Tôn Tiểu Như thấy thế thì còn vui hơn
mình được lợi, đỏ mặt hỏi.
“Đợi bọn Linh Lung Thiên đến thì thương nghị xem đi đâu. Bất quá có thủy hệ
yêu đơn thì gom giúp mỗ.” Với bọn Trưởng Tôn Tiểu Như, Ngụy Tác không khách
khí, nói đoạn chỉ vào huyết hồng sắc quang mang bao lấy Hoàng Đạo Quân hỏi:
“Cấm chế này có giải khai được ngay không?”
“Lúc nào cũng được.” Trưởng Tôn Cảnh gật đầu, thần sắc có phần khẩn trương.
“Mỗ không dám chắc nhưng thứ này không xong thì đành bó tay.” Ngụy Tác lấy lam
sắc thần dược ra.
“Vật này hả?!” Thấy lam sắc thần dược, Trưởng Tôn Cảnh và Trưởng Tôn Tiểu Như
sáng mắt, năm xưa Ngụy Tác phát động thiên kiếp đối Hoang tộc đại năng thì cả
hai có thấy, qua pháp khí biết được Tứ tí hoang tộc đại năng dùng thứ này cứu
các Hoang tộc đại năng trọng thương, thoạt nhìn là cả hai nhận ra thần dược
trong thể nội cổ đế thi.
“Hiện tại bỏ cấm chế hả?” Trưởng Tôn Cảnh hít sâu một hơi.
“Được!” Ngụy Tác biết có thành hay không cũng phải thử nên không do dự gật
đầu.
Tính gã là thế, gặp việc sinh tử thì còn quyết đoán và lãnh tĩnh hơn bình
thường.
“Phù!” Ngụy Tác gật đầu, Trưởng Tôn Cảnh hít sâu một hơi đoạn nghiến răng dồn
sáu đạo quang hoa vào pháp trận dưới huyết hồng sắc quang tráo.
Sáu đạo quang hoa bắn vào, huyết hồng sắc quang tráo rung lên rồi tan.
Không hề dừng lại, Ngụy Tác vung tay, chân nguyên nhu hòa cực độ bao lấy Hoàng
Đạo Quân, thủy linh nguyên khí rút từ lam sắc thần dược ra mấy chục tia dược
khí, dồn vào thể nội ông ta.
Gã đã thử dược lực lam sắc thần dược, chỗ này là cực hạn Hoàng Đạo Quân có thể
chịu được.
Mấy chục tia lam sắc dược khí thấm vào thể nội, thân thể Hoàng Đạo Quân rung
lên, có cảm giác như cành cây khô lâu ngày gặp mùa xuân mà ràn rạt sinh cơ.
Nhận ra khí tức biến hóa, Ngụy Tác và Trưởng Tôn Cảnh, Trưởng Tôn Tiểu Như,
Tâm Hữu Lan đều vui mừng, Ngụy Tác lại chấn tan một viên linh đơn ôn dưỡng khí
huyết dồn vào.
Hoàng Đạo Quân nồng hẳn sinh cơ.
Ngụy Tác liên tục hòa tan linh đơn và linh dược, dùng cách ôn hòa dồn vào thể
nội Hoàng Đạo Quân.
Chừng nửa tuần hương sau, Hoàng Đạo Quân đột nhiên chấn động khí tức, nguyên
khí dao động rung lên, chân nguyên bắt đầu lưu động.
“Đây là?”
Chân nguyên lưu động, Hoàng Đạo Quân mở mắt, thấy Ngụy Tác và Trạm Đài Linh
Lan thì chấn kinh thấy rõ.
Ngụy Tác vẫn ăn vận theo lối tu sĩ, Hoàng Đạo Quân không ngờ đó là Ngụy Tác
nhưng nhận ra gã tu vi cực kỳ kinh nhân, Trạm Đài Linh Lan đã hoàn toàn bị chế
trụ.
“Tình huống cụ thể thế nào tính sau, Hoàng tiền bối, thế nào rồi?” Trưởng Tôn
Tiểu Như hỏi. Muốn giải thích không dễ, nàng ta sợ tâm thần Hoàng Đạo Quân
chấn đọn quá mà thương thế ác hóa thì không thể tệ hơn.
“Không chết được đâu, vị đạo hữu này dồn và thể nội lão phu một phần dược lực
rất đặc biệt, kích thích sinh cơ. Hiện tại thương thế đã khá lên nhiều.” Hoàng
Đạo Quân hỏi Ngụy Tác, “Vị đạo hữu này danh hiệu thế nào mà lão phu chưa thấy,
thần thông lại như thế.”
“Hoàng tiền bối, chúng ta là người quen cũ, đừng kích động.” Ngụy Tác nhận ra
sinh cơ của Hoàng Đạo Quân đã vững vàng, khí huyết và chân nguyên đã chảy,
không thể ác hóa nữa nên vui vẻ hẳn.
“Bạn cũ?” Hoàng Đạo Quân nghi hoặc nhìn Ngụy Tác, không sao nhớ ra.
“Không nhớ mỗ thì chắc nhớ thé này.” Ngụy Tác cười ha ha lấy ra phi kiếm cánh
cửa.
“Các…” Hoàng Đạo Quân tròn mắt, đưa tay bịt ngực.
“Tiền bối không sao chứ?” Ngụy Tác giật nảy mình, mặt nhợt đi.
“Các… các… Ngụy đạo hữu còn sống? Ngần ấy năm nay các hạ đi đâu!” Hoàng
Đạo Quân khó khăn lắm mới bình tĩnh lại để hỏi.
“Được, được rồi, đừng kích động. Mỗ sẽ từ từ nói sau.” Ngụy Tác thấy Hoàng Đạo
Quân không sau thì lau mồ hôi, thu phi kiếm cánh cửa, kể lại việc bị đẩy vào
Sa tịnh không gian rồi bắt Trạm Đài Linh Lan.
“Hóa ra thế… các hạ hơn hẳn tu sĩ cùng thời đại không chỉ hai trăm năm.”
Hoàng Đạo Quân cảm thán.
“…” Trạm Đài Linh Lan thật muốn khóc. Đúng thế, y tuy lỡ mất ba mươi năm
thần diệu, nhưng hai trăm năm này găp không ít may mắn mà vẫn bị Ngụy Tác bắt,
đúng là gã nhường hơn hai trăm năm mà y vẫn không phải đối thủ.
“Đúng rồi, Quỳnh Quang thành hiện tại thế nào, có Cửu chuyển linh dịch trì
không?” Ngụy Tác mặc kệ, lại tung cước hỏi. Hiện tại có gần hai vạn viên cao
giai thủy hệ yêu đơn, sắp đạt thành chân tiên nên gã nhắm tới Quỳnh Quang
thành. Nếu có Cửu chuyển linh dịch trì, tích tụ không ít linh dịch thì đỡ cho
gã.
“Quỳnh Quang thành đích xác có Cửu chuyển linh dịch trì nhưng…” Trạm Đài
Linh Lan nhợt nhạt ấp úng.
“Nói mau! Lẽ nào lại muốn trồng chân tiên?” Ngụy Tác sầm mặt uy hiếp.
“Linh dịch trong đó đã bị bọn ta chia nhau, bốn người chia năm giọt.” Trạm Đài
Linh Lan suýt khóc.
“Hừ…” Ngụy Tác trợn tròng trắng, chả trách y dám nói đã chia chác xong rồi.
“Đừng nói với ta là vì luyện hóa linh dịch nên mới đột phá đến chân tiên.”
“Đừng trồng chân tiên!” Trạm Đài Linh Lan vội kêu lên, “Ta còn một giọt.”
“Ở đâu?” Ngụy Tác ngẩn ra.
“Trong nạp bảo nang bị ngươi lấy.” Trạm Đài Linh Lan thật sự sắp khóc.
“Lẽ nào là cái này?” Ngụy Tác trừng mắt, lấy một ngân bạch sắc đơn bình ra.
“Đúng vậy.” Trạm Đài Linh Lan gật đầu.
“Ta…” Không ai hiểu sao gã lại thế, gã nuốt nước bọt lấy từ một nạp bảo nang
ra một ngân bạch sắc đơn bình tương tự.
“Kia là?” Trạm Đài Linh Lan ngẩn người rồi hiểu ra, “là của Diệp Tử Mị.”
“Thứ này do linh dịch của Cửu chuyển linh dịch trì ngưng thành?” Ngụy Tác đổ
hai ngân bạch sắc đơn bình lý, sáu đơn châu cỡ trứng chim châu chui ra, bề
ngoài là vỏ trắng xám, trong là dịch thể.
“Chính nó.” Trạm Đài Linh Lan vội gật đầu.
“Đây là tự nhiên hình thành? Linh dịch linh khí kinh nhân lắm hả?” Ngụy Tác
trông như bị ai đấm một quyền.
“Đúng, Cửu chuyển linh dịch trì bố trí từ quá lâu nên linh dịch dã kết tinh,
linh khí tan đi quá nửa, nhưng linh dịch ở trong được bao lại, linh khí cực kỳ
kinh nhân, ít nhất tương đương với mười mấy viên tiên giai đơn dược.” Trạm Đài
Linh Lan nói.
“…” Ngụy Tác tắt tiếng. Vốn vỏ mấy viên linh dịch này có chút linh khí,
khiến gã tưởng chỉ là cao giai linh đơn bổ sung chân nguyên. Lúc vơ vét Diệp
Tử Mị thì gã còn nghĩ y kiết xác, suýt nữa cho tu sĩ Thiên Huyền minh mấy thứ
này. Không ngờ vỏ ngoài này cũng như khi gã còn là tiểu tán tu Linh Nhạc thành
đã phát hiện nơi có thạch linh nhũ, được đựng trong vỏ đá.
Thứ này mà bị gã tùy tiện cho người ta, coi như cao giai Hồi khí đơn có thể dĩ
bổ sung chân nguyên mà uống vào thì…
“Cửu chuyển linh dịch trì đó đã phá tổn, linh dịch qua nhiều năm tháng mà hấp
nạp không ít nguyên khí không thuần, cần linh dược như Tử hồ hoa mới có thể
luyện hóa. Bọn Bắc Minh thần quân cha tìm được linh dược kiểu đó nên vẫn giữ
lại.” Thấy Ngụy Tác tắt tiếng, Trạm Đài Linh Lan sợ không nói hết, gã nổi giận
sẽ đem y ra trồng chân tiên, liền kêu lên, “Có thể Thiên Cửu thần quân và Thần
Lan vương cũng chưa luyện hóa!”
“Đúng là trong tay có thịt béo mà không biết ăn.” Ngụy Tác liếc Trạm Đài Linh
Lan, thủy linh nguyên khí cuốn một giọt linh dịch lên. Người khác sợ nguyên
khí tạp gây bất lợi, Thủy hoàng phệ nhật quyết của gã thì không.