“Nói ra thì dài, mỗ sao biết chỉ qua mấy chục ngày, đi ra lại là hơn hai trăm
năm. Tiểu nha đầu cũng lớn thế này.” Ngụy Tác cười ha hả, thật ra rất cảm
khái.
“Nguyên Âm tiền bối thế nào?”
“Họ đang trên đường, mỗ sợ đông quá sẽ bị đoán ra.”
“Thật ra vì sao mà đại ca phải che giấu thân phận, e dè gì sao?”
“Không phải, mỗ chỉ thấy là người ta không biết mình thì dễ xử lý hơn.”
“…”
Đối với Ngụy Tác chỉ là mấy chục ngày mà tất cả bên ngoài đã đổi, còn với
Trưởng Tôn Cảnh thì đúng là lâu ngày mới gặp. Một lúc sau bọn y nhận ra hàn
huyên trên không không ổn, dẫn gã vào Tây Hải đại hội hội trường.
Tiếp đó, Tây Hải đại hội vẫn tiến hành, bọn Trưởng Tôn Cảnh nói Ngụy Tác là
thế ngoại cao nhân, không thích lộ thân phận, không nói gã là Bá Khí thần quân
trong truyền thuyết nên tu sĩ Thiên Huyền minh chỉ biết bản minh có trợ thủ
đáng sợ, bắt sống lưỡng đại cự đầu và mấy thần huyền đại năng của đối phương,
tương đương với cắt bớt quá nửa chiến lực của Nghịch Hỏa minh, ai cũng hưng
phấn dị thường, Tây Hải đại hội náo nhiệt khôn cùng.
“Cái gì các vị vào Sa tịnh không gian của viễn cổ phật tông, ở trong đó mấy
chục ngày mà trong ngoài đã hơn hai trăm năm?”
Ngụy Tác và bọn Trưởng Tôn Cảnh ngồi xuống đoạn kể lại những gì xảy ra, bọn
Trưởng Tôn Cảnh đều tắt tiếng.
“Hoàng Đạo Quân tiền bối đâu, có còn không?” Ngụy Tác hỏi. Cũng như Nguyên Âm
lão tổ, Hoàng Đạo Quân giúp gã không ít.
“Hoàng Đạo Quân tiền bối chưa chết nhưng tình hình không lạc quan lắm.” Trưởng
Tôn Cảnh hít sâu một hơi, “Trong trận chiến Quỳnh Quang thành, tiền bối bị Yến
Bắc Quy trọng thương, bọn tại hạ không chữa được nên đành phong ấn.”
“Tức là Hoàng Đạo Quân tiền bối hiện tại trọng thương, được các vị phong ấn?”
Ngụy Tác nhớ đến lam sắc thần dược, nhưng không vội vàng, “trận chiến Quỳnh
Quang thành là thế nào? Mỗ bắt một tu sĩ Nghịch Hỏa minh thì được biết. Những
người khác mà mỗ biết còn sống không?”
“Đối với các hạ chỉ mấy chục ngày, ký ức Toái Ngọc cổ vực vẫn như mới?” Ngọc
Thiên tông tông chủ hỏi ngược, nghe nói bọn Phong Ngô Thương không sao thì y
không giấu được kích động.
“Toái Ngọc cổ vực? Trận chiến Quỳnh Quang thành có liên quan?” Ngụy Tác hiểu ý
Ngọc Thiên tông tông chủ.
“Không sai.” Ngọc Thiên tông tông chủ giải thích: “Không phải chúng ta khống
chế nơi đó rồi sao, sau đó lấy được một tấm địa đồ rách, qua đó mà ở man hoang
hoang nguyên vốn nằm ngoài Ngọc Hành đại lục trước kia, phát hiện viễn cổ tu
sĩ di tích, được gọi là Quỳnh Quang thành. Bọn tại hạ vào thì tìm được mấy nhà
kho đổ nát, có nguyên liệu luyện khí và linh dược từ viễn cổ, nhưng quan trọng
nhất là có cổ cấm đã bị phá, tựa hồ bố trí Cửu chuyển linh dịch trì!”
“Cửu chuyển linh dịch trì?!” Ngụy Tác tròn mắt. Ngọc Thiên tông tông chủ nói
hơi khác Kim đơn tu sĩ Nghịch Hỏa minh nhưng gã biết họ không thể biết nhiều,
Ngọc Thiên tông tông chủ nói đúng hơn.
Cửu chuyển linh dịch trì cực kỳ lợi hại. Trước kia lục bào lão đầu bố trí Tụ
linh trận tại Hải Tiên thành có nhắc tới, từ khi thiên địa tan vỡt, linh mạch
đoạn tuyệt, linh khí của tu đạo giới phân tán khắp nơi, đến độ bình thường tu
luyện không hút nổi, chỉ khi kim đơn đột phá và thần huyền đột phá mới hút
được nhiều thiên địa nguyên khí, nhưng pháp trận này lợi hại vô cùng, như mấy
vạn tu sĩ đả tọa, hấp nạp thiên địa linh khí rồi chuyển hóa thành linh dịch,
dự trữ lại.
Cửu chuyển linh dịch trì cũng như linh điền có thể mọc ra linh dược.
Thiên địa linh dược có thể hấp nạp linh khí mà tu sĩ không thể, tích lũy lâu
dài tành dược lực. Cửu chuyển linh dịch trì cũng vậy, tích lũy nhiều năm thì
ngưng tụ linh khí thành linh dịch.
Cửu chuyển linh dịch trì tích lũy linh dịch rất chậm, mấy chục năm mới được
vài giọt, mỗi giọt tương đương với tiên thảo cực kỳ tinh thuần, tác dụng đối
với tu sĩ đương nhiên cực kỳ kinh nhân, lúc tu vi đột phá sẽ cực kỳ hữu dụng.
Đại đa số thiên địa linh dược hái xong là không mọc lại, cứ thế ít đi, còn vật
này thì lấy xong là sau thời gian dài sẽ lại hình thành.
“Pháp trận này thì điển tịch ghi lại rằng cần nhiều tinh thạch gần như tuyệt
tích tu đạo giới, nên không tầm thường.” Ngọc Thiên tông tông chủ biết Ngụy
Tác hiểu về Cửu chuyển linh dịch trì nên không giải thích nhiều, “Nghịch Hỏa
minh khi đó biết tin, vì muốn cướp đoạt nên xảy ra đại chiến.”
“Vốn bọ tại hạ không sợ gì phe Trạm Đài Linh Lan, nhưng không biết Thần Lan
vương Yến Bắc Quy mọc ở đâu ra, không chỉ công pháp cùng thuật pháp thập phần
quỷ dị, lại có tiên binh đặc biệt có thể chấn tan uy năng của đối phương đã
đành, mà còn dùng uy năng đó phản kích. Y đánh lén nên Hoàng Đạo Quân trọng
thương, bọn tại hạ không địch nổi, không có Thánh Vương tông tông chủ liều
mạng thì không ai thoát được.” Hít sâu một hơi, Ngọc Thiên tông tông chủ bảo
Ngụy Tác: “Trong những người đạo hữu quen, những nhân vật lớp trước của Đại Hỉ
tông và Thánh Vương tông chết trong Diệt thế thú triều. Tô Thần Huyết và Ngọc
Lý thần quân sau này khi Nghịch Hỏa minh hình thành hậu, bị Thiên Cửu thần
quân và Trạm Đài Linh Lan giết trong một lần đột kích tu sĩ tụ tập điểm. Thánh
Vương tông tông chủ chết trong trận chiến Quỳnh Quang thành, hiện tại chỉ còn
Vương Vô Nhất đang trấn thủ một tu sĩ tụ tập điểm trồng nhiều linh dược.”
“Tô Thần Huyết và Ngọc Lý thần quân chết rồi… chỉ còn Vương Vô Nhất?” Ngụy
Tác bực mình.
Tuy bọn Tô Thần Huyết bị Phổ độ thần quang biến thành người phe gã nhưng cũng
như tiểu đệ gã thu, nhất là bọn Thánh Vương tông tông chủ thì qua thần sắc
Ngọc Thiên tông tông chủ là biết họ là chiến hữu, khẳng định từ khi Thiên
khung tan vỡ cho tới trận chiến Quỳnh Quang thì nhiều lần kề vai chống địch.
Không ngờ họ lại bị loại mạt hạng như Thiên Cửu thần quân và Trạm Đài Linh Lan
lấy mạng.
“Con nhặng dùng hồ lô kia, không ngờ nhiều năm ta không có mặt thì ngươi và
Thiên Cửu thần quân gây ra lắm chuyện thế.” Ngụy Tác bực mình đá Trạm Đài Linh
Lan, giải khai mấy đạo cấm chế, để y nói được, “Đừng nói lắm, không thì ngươi
biết hậu quả rồi. Hiện tại Thiên Cửu thần quân và Thần Lan vương ở đâu? Thần
Lan vương đó lai lịch thế nào, Quỳnh Quang thành ra sao?”
“Ngươi…” Trạm Đài Linh Lan từ thiên đường xuống địa ngục, há miệng kêu, “Thả
ta thì ta cho ngươi biết một bí mật!”
“Hừ…” Ngụy Tác trợn tròng trắng, “Con nhặng chơi hồ lô kia, đến giờ còn
không hiểu hả? Ngươi có tư cách bàn điều kiện với ta?”
“Ta biết ngươi có Phổ độ thần quang nhưng muốn độ hóa ta phải mất mấy ngày,
lúc đó sẽ không kịp nữa.” Trạm Đài Linh Lan run lên, “Bí mật của ta khẳng định
cực kỳ trọng yếu với các ngươi.”
“Ta mặc kệ là bí mật gì, mau cho ta biết, không thì hậu quả của ngươi sẽ khó
coi lắm.” Ngụy Tác ra vẻ đại gian đại tà.
“Ta không nói gì hết, trừ phi ngươi thả ta, không thì dù dùng Phổ độ thần
quang đối phó thì ta cũng không nói.” Trạm Đài Linh Lan kêu lên, không có tí
khí khái chân tiên nào.
“Ngươi không nói là xong.” Ngụy Tác cười hắc hắc đoạn hỏi Trưởng Tôn Cảnh và
Trưởng Tôn Tiểu Như, “Chuồng thú lớn nhất ở đây là chỗ nào? Một ngày có bao
nhiêu phân?”
“Phù!”
Trưởng Tôn Tiểu Như bật cười. Xưa nay mà tu sĩ đạt tới tu vi như thế mà mở mồm
là phân này phân kia, dù thần thông đạt chân tiên mà vẫn là tiểu gian thương
thì chỉ có thần tượng Ngụy Tác của nàng ta mà thôi.
“Ngươi định làm cái gì!” Trưởng Tôn Tiểu Như cười rũ rượi còn Trạm Đài Linh
Lan biến sắc kêu lên.
“Làm gì? Trồng chân tiên.” Ngụy Tác thản nhiên, “Xuân trồng một chân tiên, thu
sẽ thu hoạch được nhiều… Vùi ngươi vào phân yêu thú, mỗi ngày dùng phân yêu
thú cho ngươi, ngần này chắc đủ chất bón, phát triển không tệ đâu.”
“Phù!” Tâm Hữu Lan cũng phì cười.