“Hắc Xà lão quái!”
“Còn cả Chung lão quái!”
“Trời ạ, là sáu Kim đơn đại tu sĩ, còn có hai danh lão quái này trong đó, mà
cách nghìn dặm bị bắt trong vài chiêu! Quý tiền bối thần thông cỡ nào?!”
“Thiên Huyền minh đột nhiên có thêm một đại năng như thế!”
“Tây Hải đại hội sắp tới, Thiên Huyền minh đột nhiên có thêm viện thủ cỡ này
thì sẽ nở mày nở mặt!”
Không chỉ hơn năm mươi tu sĩ phi độn trên thinh không, cả hơn mười tu sĩ ẩn
dưới đất đều bị thanh sam tu sĩ hút lên, lúc tất cả bị hút tới, tu sĩ Thiên
Huyền minh mới tỉnh ra kêu to.
Họ nhận ra trong gần bảy mươi tu sĩ bị hút tới có sáu người toát lên linh khí,
hình thành các loại hình thái.
Trong đó có hai lão đầu hơn sáu mươi tuổi, mặt mũi âm u, một người có linh khí
hình thành hắc sắc đại xà cổ bẹt, người còn lại thì linh khí hình thành thanh
sắc đại chung.
Hai Kim đơn đại tu sĩ này rất nổi danh ở Thiên Huyền minh và Nghịch Hỏa minh,
một tu vi Kim đơn tứ trọng trung kỳ, một Kim đơn tứ trọng hậu kỳ, từng giết
không ít Kim đơn đại tu sĩ của Thiên Huyền minh, bình thường tu sĩ Thiên Huyền
minh nghe nói đến là biến sắc. Lúc trước toán tu sĩ Thiên Huyền minh nhờ cấm
chế ở dưới đất cảm tri được đối phương có sáu Kim đơn đại tu sĩ nhưng không
ngờ có hai lão quái hung danh vang dội này, biết sớm thì đã sợ mất mật rồi.
Đối phương có hai lão quái dẫn đầu, rõ ràng quyết tâm đối phó tụ tập điểm này
với ý giết gà dùng dao mổ trâu nhưng điều khó tưởng tượng nổi nổi là đối diện
thanh sam tu sĩ thì lập tức bị bắt tới như bắt gà.
Bắt hết gần bảy mươi tu sĩ đến, thanh sam tu sĩ điểm ra đạo đạo quang hoa, hạ
cấm chế toàn bộ.
“Mỗ đem mấy Kim đơn đại tu sĩ này đi hỏi đã, còn lại các vị xử lý. Mỗ sẽ tới
tu sĩ tụ tập điểm mà các vị nói, các vị cứ giữ an toàn cho mình là được.” Hút
sáu Kim đơn đại tu sĩ về, dặn toán tu sĩ Thiên Huyền minh đoạn thanh sam tu sĩ
lóe linh quang, chỉ mấy tích tắc là mang theo sáu người khuất vào vân khí.
“Có Quý tiền bối, dù Nghịch Hỏa minh nuốt chửng Phi Ngô lĩnh thì cũng phải nhả
ra.” Đợi khi độn quang của thanh sam tu sĩ khuất bóng, tu sĩ Thiên Huyền minh
mới hiểu rõ, chấn kinh đến cuồng hỉ, cuống cuồng bắt các tu sĩ Nghịch Hỏa
minh.
“Xem ra bọn Trưởng Tôn Cảnh không ổn.” Thanh sam tu sĩ liên tục lướt đi rồi
dừng lại, trong mây mày phía trước hiện ra một toán người, một ngân sam mỹ nữ
lẩm bẩm.
Thanh sam tu sĩ tất nhiên là Ngụy Tác, ngân sam mỹ nữ là Hàn Vi Vi.
Rời Hải Tiên thành, bọn Ngụy Tác liên tục nhắm hướng Thiên Huyền đại lục. Hiện
tại không có truyền tống pháp trận, đi đâu cùng phải dựa vào chính mình, bên
ngoài đích xác là thế giới của yêu thú, dù có Tị thú phù, bọn Ngụy Tác vẫn gặp
cả đàn, còn giết chết hai bát cấp yêu thú, cũng không gặptu sĩ tụ tập điểm
nào, nếu không gặp bọn Mã Tế thì bọn gã có khi còn cho là tu đạo giới diệt
tuyệt rồi cũng nên, chứ tuyệt đối không ngờ tu đạo giới đã hình thành bốn tu
đạo quốc độ, ai nấy đều ẩn thân.
Hiện tại với Ngụy Tác thì tình thế không hề khẩn trương, Phệ Tâm trùng được gã
nuôi nấng đầy đủ nên đang ngủ say, không biết sắp đạt thần huyền như nó sẽ ngủ
bao lâu.
Đi liền mười mấy ngày, vào Thiên Huyền đại lục, bọn Ngụy Tác đến hai tụ tập
điểm của Thiên Huyền minh mà Mã Tế nói nhưng một đã chuyển đi, một có dấu tích
đấu pháp kịch liệt, rõ ràng đã bị công phá.
Tu sĩ tụ tập điểm này ở gần Bắc La thành của Thiên Huyền đại lục bắc bộ trước
kia, là nơi thứ ba mà bọn Ngụy Tác đến, đến nơi cũng trống trơn, có điều các
tu sĩ đi chưa lâu nên gã đuổi kịp.
Hiện tại Nghịch Hỏa minh hành động, khẳng định tu sĩ của họ gần đây không
thiếu, cộng thêm có nhiều Kim đơn đại tu sĩ, Ngụy Tác không lo không tìm được
bọn Trưởng Tôn Cảnh.
“Bọn Trưởng Tôn Cảnh nửa tháng nữa mở Tây Hải đại hội, lúc đó sẽ cho họ niềm
vui bất ngờ, giải quyết giúp họ chút phiền hà đã. Hiện tại mỗ đến Ngô Công
lĩnh.”
Ngụy Tác và Linh Lung Thiên, bọn Hàn Vi Vi nói đoạn cuốn “Hắc Xà lão quái”,
ném năm Kim đơn đại tu sĩ còn lại cho bọn Linh Lung Thiên rồi gã phát động
Động Hư bộ pháp, đến Ngô Công lĩnh trước.
Hiện tại tu đạo giới chỉ cần Hoang tộc không xuất thế, không có ai tạo thành
uy hiếp trí mệnh đến gã, cộng thêm gã tu luyện tới đây sẽ tiêu hao không biết
bao nhiêu yêu đơn và linh dược, cần thu gom thêm đã, nên gã thong thả đi một
mình, để bọn Cơ Nhã yên tâm tu luyện.
Một mình gã càng tiện, cả toán cùng đi thì chấn động quá lớn, có thể bị nhân
vật lớp trước nhận ra.
Đừng nói Ngụy Tác, hiện tại Linh Lung Thiên cũng tu vi đại tiến, Thần huyền
tam, tứ trọng cũng không phải đối thủ, cộng thêm bọn Vu thần nữ và Nguyên Âm
lão tổ đều tu luyện Như Lai thần mang, có cả cái bình màu, coi như không ai
làm gì được.
Ngụy Tác chỉ sợ xuất hiện ấn tượng quá, Thiên Cửu thần quân và Trạm Đài Linh
Lan chạy mất thì không còn gì hay ho nữa.
Hiện thời tin tức không thông, tìm một người không dễ tí nào.
“Cạch, lão tử xuất hiện đột ngột, hắc hắc, dọa khiếp hai ngươi.” Ngụy Tác đi
trên mây, thi triển môn thuật pháp của Hắc Bồ Đề thiên mẫu, trong mấy dặm mà
có khí tức tu sĩ thì gã sẽ cảm ứng được mà không bị ai phát hiện, gã nghĩ mình
đột nhiên xuất hiện trước mặt Thiên Cửu thần quân và Trạm Đài Linh Lan thì sắc
mặt đó, gã càng nghĩ càng đắc ý, nhủ thầm.
“Bất quá điển tịch có lẽ không ghi lại hình ảnh ta quá rõ, nên ta xuất hiện mà
bọn Mã Tế không nhận ra.” Ngụy Tác lẩm bẩm.
Thật ra gã trách nhầm, kỳ thực nhiều điển tịch ghi lại rất rõ, sau này Thiên
khung tan vỡ, lại xảy ra Diệt thế thú triều, công pháp điển tịch của tuyệt đại
đa số tông môn bị hủy hoại, điển tịch liên quan đến gã đương nhiên càng hiếm,
hơn hai trăm năm đã qua, Kim đơn đại tu sĩ như bọn Mã Tế còn biết đôi chút chứ
đại đa số đê giai tu sĩ không biết. Cả tu đạo giới, chỉ có những nhân vật tiền
bối từng gặp gã năm xưa mới nhận ra.
Những nhân vật đó không có mấy trăm năm thọ nguyên, trừ vài lão bất tử Kim đơn
tứ ngũ trọng dĩ thượng cùng thần huyền đại năng thì không ai qua diện mục nhận
ra gã. Trừ khi gã nói rõ thân phận và triệt để triển lộ thần thông dù người
khác thấy cũng coi là giống nhau mà thôi.
“Này, ngươi là Hắc Xà lão quái hả, mau nói cho ta biết Nghịch Hỏa minh định
giở trò gì?” Ngụy Tác đắc ý đoạn vỗ lên, cho Hắc Xà lão quái nói được.
“Ngươi là ai mà dám chống lại Nghịch Hỏa minh! Có biết…” Hắc Xà lão quái
không nhận rõ tình hình mà mắng.
“Choang!” Lão chưa nói xong thì trán bị gõ một cú, đầu óc ng ong, trán sưng u.
“Ngươi không biết ta thì có biết vật này không?” Ngụy Tác cầm phi kiếm cánh
cửa cười hắc hắc.
“Không phải đồ nhái ‘Nhĩ muội yêu’ phi kiếm sao!” Hắc Xà lão quái ngẩn ra rồi
bật cười.
“Không phải chứ? Còn có đồ nhái? Độ kiếp song thần huyền có đồ nhái không?”
Ngụy Tác tròn mắt, vỗ phi kiếm cánh cửa rồi phát thần huyền nguyên khí chứa
chân tiên khí tức.
“Ngươi…” Hắc Xà lão quái tròn mắt, như bị mười bảy, mười tám quả trứng nhét
vào mồm.
“Ngươi cái gì… ta dùng Động Hư bộ pháp đưa ngươi đi lâu thế mà ngươi không
nhận ra, sao ngươi tu thành kim đơn được nhỉ? Để ta nói ra thì ngươi hãnh diện
lắm hả?” Ngụy Tác h lắc đầu, cầm phi kiếm cánh cửa gõ lên đầu Hắc Xà lão quái.
“Bá…” Hắc Xà lão quái suýt nghẹn.
“Bá cái đầu ngươi, đừng rườm lời, mau nói xem Nghịch Hỏa minh giở trò gì!”
Ngụy Tác cầm phi kiếm cánh cửa gõ lên đầu lão quái.