Thông Thiên Chi Lộ

Chương 1173: Bốn tu đạo quốc

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

Tu sĩ vốn săn yêu thú để tu luyện, sau khi Thiên khung tan vỡ thì lại phải lẩn
trốn để sinh tồn… Nhất thời cả Nam Cung Vũ Tinh cũng ngẩn ra, đón lấy thanh
hoàng sắc pháp phù của hôi y lão giả.

“Tại hạ không mang nhiều Tị thú phù, chốc nữa mà chư vị tiền bối thích thì tại
hạ sẽ dẫn đường, một tu sĩ tụ tập điểm của bọn tại hạ cách đây không xa, sẽ
cung cấp đủ Tị thú phù. Còn một điểm mà chư vị tiền bối e khó chấp nhận là tu
đạo giới hiện tại sau khi Thiên khung tan vỡ thì không còn giới hạn trong
ngoài Thiên khung hay đại lục gì hết.” Hôi y lão giả nói lấy lòng, ngữ khí
càng cẩn thận, “Hiện tại tu đạo giới gặp vấn đề lớn nhất, trừ tranh đấu giữa
yêu thú và tu sĩ thì còn là giữa tu sĩ với nhau.”

“Tranh đấu giữa các tu sĩ?” Ngụy Tác đã bình tĩnh lại, lắc đầu, thuyết phục
mình chấp nhận sự thực, nhìn hôi y lão giả, “Còn cả các đại tông môn cũng
tranh đấu?”

“Có thể nói là vậy…”

“Hiện tại, trong tu đạo giới thì tu vi tối cao là cấp nào, từ khi Ngụy Tác dẫn
động thiên kiếp đến giờ có vực ngoại thiên ma xuất thế nữa không?”

“Chuyện này…” Hôi y lão giả nói theo tiết tấu, Ngụy Tác cắt lời đột ngột
khiến y hơi ngẩn ra: “Hiện tại trong tu đạo giới thì tu vi tối cao là mấy đại
năng của Nghịch Hỏa minh và Hoang cổ minh. Thần huyền ngũ trọng điên phong.
Bất quá theo minh chủ bản minh suy đoán là có hai người từ ba mươi năm trước
đã đạt Thần huyền ngũ trọng điên phong, hiện tại có thể đột phá chân tiên cũng
nên. Vực ngoại thiên ma thì từ khi Ngụy thần quân diệt hơn trăm thì không còn
vực ngoại thiên ma nào xuất thế.”

“Chẳng qua Chân tiên nhất trọng?” Ngụy Tác thở phào. Chân tiên nhất trọng thì
với thần thông hiện tại của gã, đối phó không thành vấn đề.

“Bất quá Chân tiên nhất trọng?” Ngụy Tác thở phào, nhưng ngữ khí khiến hôi y
lão giả và mấy tu sĩ trẻ tuổi giậ mạnh cả chân mày và thái dương huyệt, kinh
hãi khôn tả: “Lẽ nào tu vi người này không sợ cả Chân tiên nhất trọng?”

Họ không sao ngờ Ngụy Tác trước mặt là Bá Khí thần quân được ghi vào điển tịch
từ hơn hai trăm năm trước, được coi như thần thoại!

“Số lượng tu sĩ chỉ còn một phần mấy thì lẽ ra nguồn lực tu luyện tăng, sao
trong hơn hai trăm năm không có nhân vật tu vi kinh nhân hơn? Lẽ ra tu đạo
giới hiện tại thì đại năng đỉnh nhọn không thể chỉ tu vi đó? Theo mỗ biết thì
khi xưa đã có không ít tu sĩ đạt tu vi Thần huyền tứ trọng ngũ trọng.” Ngụy
Tác trầm ngâm rồi hỏi.

“Tiền bối nói có lý, trong ba mươi năm lúc Thiên khung mới tan vỡ, tốc độ tu
luyện của tu sĩ nhanh hơn nhiều trước đó, số lượng Kim đơn đại tu sĩ gấp mấy
lần, thậm chí xuất hiện cả những chỗ ứ đọng linh khí. Nhưng rồi xảy ra Diệt
thế thú triều.” Hôi y lão giả nhăn nhó: “Diệt thế thú triều không chỉ khiến tu
sĩ chết mất gần nửa mà tích lũy của nhiều tông môn cũng hết, bị yêu thú hủy
hoại, tu sĩ còn lại tuy có thêm nguồn lực nhưng số lượng tu sĩ quá ít, tu sĩ
tụ tập điểm cũng ít, nhiều công thưc vì không đủ linh dược nên không thể luyện
chế, cũng vì tu sĩ giao dịch bất tiện, cộng thêm luyện đơn, luyện khí sư chết
nhiều nên linh đơn và pháp khí ít hẳn. Diệt thế thú triều có không ít yêu thú
linh trí rất cao, thậm chí biết hủy hoại linh thạch khoáng mạch và chốn mọc
linh dược vốn của đại tông môn chiếm cứ, hiện linh thạch và phổ thông linh
dược cũng khó kiếm. Dù số lượng yêu đơn kiếm được không ít cũng vô dụng. Nếu
không có ba mươi năm đó, tu đạo giới e không được như bây giờ, sinh tồn sẽ
càng khó khăn. Hiện tại tu sĩ đạo lữ có nhiều con cái hơn, nhưng vì không đủ
nguồn lực tu luyện, nhất là những đứa bé sinh ra trong ha, ba mươi năm nay, tu
vi bình quân rất thấp, tư chất không cao là không được tu luyện. Thành ra mỗi
tu sĩ tụ tập điểm có không ít phổ thông phàm nhân không hề tu luyện, chỉ làm
việc vặt cho tu sĩ.”

“Hóa ra thế.” Ngụy Tác hiểu ra, người ít đồ nhiều cũng là một đạo lý, nhưng ít
người quá thì điều kiện sinh tồn và tu luyện càng khó khăn. Trong tình huống
thần huyền đại năng muốn lấy thứ gì cũng phải tự đi, tốn không ít thời gian
đến vô số tu sĩ tụ tập điểm thì các đại năng tu luyện đích xác không dễ.

“Hiện tại đại tông môn vẫn tranh đấu, sao lại thế được?” Mục quang lóe lên,
Ngụy Tác hỏi tiếp. Đành phải lạc quan, hai trăm năm nay không có Hoang tộc
xuất thế, an toàn của bọn gã không thành vấn đề.

“Trong ba mươi năm Thiên khung tan vỡ, mọi tông môn thế lực vì sợ Bá Khí thần
quân đột nhiên quay về nên chỉ ẩn thế, không dám vọng động, tuân theo quy củ
của Bá Khí thần quân, ai nấy đều công bình giao dịch, thậm chí những nơi tích
đọng linh khí cũng là của chung, ai hút được bao nhiêu là do mình. Hiện tại ba
mươi năm đó được điển tịch gọi là ba mươi năm thần diệu, là khoảng thời gian
tu đạo giới huy hoàng nhất, tu sĩ tu luyện nhanh nhất, xuất hiện không ít nhân
vật kinh tài tuyệt diễm. Nhưng sau Diệt thế thú triều, tu đạo giới tan tác, ai
nấy cơ hồ đều thành tán tu, Bá Khí thần quân vẫn không xuất hiện, ai nấy mới
chấp nhận Bá Khí thần quân đã chết, bị đòn cuối cùng của vực ngoại thiên ma
giết, đồng quy vu tận.” Hôi y lão giả thở dài, tựa hồ thập phần kính phục,
“Không có nhân vật trấn áp được cả thời đại đó, tu đạo giới vốn đã tan tác
liền hỗn loạn. Nhiều thế lực còn hùng mạnh sau Diệt thế thú triều bắt đầu cướp
đoạt, hình thành tranh đấu giữa tu sĩ với nhau.”

“Sau thú triều, đâu đâu cũng là man hoang của yêu thú, nhiều tu sĩ và tông môn
đã thụ trọng thương không còn sức giữ mình, nên các tụ tập điểm tụ tập mọi tu
sĩ, tự phát chống lại các thế lực đó. Qua hơn trăm năm tranh đấu, hiện tại tu
đạo giới cơ bản hình thành bốn tu đạo quốc độ như thời thượng cổ.” Hôi y lão
giả nhìn bọn Ngụy Tác với vẻ thân thiết, “Tại hạ biết chư vị tiền bối hơn hai
trăm năm không xuất thế, không ngờ tình hình như thế. Hiện tại minh hội như
bốn thượng cổ tu đạo quốc độ là Nghịch Hỏa minh, Thiên Huyền minh, Tinh Nguyệt
minh và Hoang cổ minh, mỗi minh hội khống chế khu vực rất rộng, cố gắng giữ
cho tu sĩ của mình an toàn.”

Ngừng lại, hôi y lão giả bổ sung: “Hiện tại tu sĩ trong tu đạo giới đồng lòng
hơn trước khi Thiên khung tan vỡ nhiều, tu sĩ trong một minh hội thường toàn
lực giúp nhau, không thì khó mà sinh tồn nổi.”

Ngụy Tác tắt tiếng, đúng là thương hải tang điền, địa mạo không hề biến hóa gì
nhiều nhưng tu đạo giới đã hoàn toàn khác.

“Không biết chư vị đạo hữu ở minh hội nào?” Ngầm lắc đầu, Ngụy Tác hỏi lão giả
và mấy tu sĩ trẻ tuổi, “Như lời các hạ, mấy đạo hữu này đều rất trẻ, ở tu sĩ
tụ tập điểm chắc thân phận không tệ.”

“Thực không dám giấu, bọn tại hạ là tu sĩ Tinh Nguyệt minh. Tại hạ là trưởng
lão, còn lại là nhất cấp đệ tử, tại hạ và mấy trưởng lão khác cùng các thanh
niên này bảo vệ một tu sĩ tụ tập điểm gần đây của bản minh.” Hôi y lão giả
cung kính đáp. Y không ngốc, nhận ra toán người này hiểu lý lẽ nên càng cung
kính càng có lợi.

“Mấy minh hội quan hệ thế nào? Hình như thập phần khẩn trương? Trong mấy minh
hội đều có các đại năng từ trước khi Thiên khung tan vỡ?” Ngụy Tác hỏi hôi y
lão giả, hiện tại đã hiểu sơ qua tình hình tu đạo giới thì gã càng muốn biết
người quen thế nào.

“Hiện tại thế lực lớn nhất là Nghịch Hỏa minh, Nghịch Hỏa minh và Thiên Huyền
minh hoàn toàn kình chống nhau, còn Tinh Nguyệt minh và Hoang cổ minh cũng như
với hai minh hội kia là nước sông không phạm nước giếng. Nhưng thế lực Nghịch
Hỏa minh quá mạnh, sẽ nhanh chóng gây với bất lợi Tinh Nguyệt minh, họ đã cử
tu sĩ vào địa bàn bản minh khống chế để gây hấn. Hoang cổ minh gần đâu cũng
đang khuếch trương về phía này. Tuy ai cũng tránh yêu thú, bất quá địa bàn của
Nghịch Hỏa minh là Thiên Trụy đại lục và Ngọc Hành đại lục, cùng một phần
Thiên Huyền đại lục, vào đó bị phát hiện là bị cho là địch nhân. Thiên Huyền
minh chỉ còn hơn nửa Thiên Huyền đại lục, Tinh Nguyệt minh có hơn nửa Vân Linh
đại lục và một phần Tịch Hàn đại lục, phần còn lại Tịch Hàn đại lục cùng Lưu
Hỏa đại lục, và Hắc Vu đại lục là địa bàn của Hoang cổ minh…” Hôi y lão giả
kể tường tận.

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận