“Cương nha muội, ta được người đó truyền thừa, được ba thiên cổ kinh, chắc
ngươi biết là ai chứ?”
“Lúc các ngươi ra thì nơi đó đã bị phá hết, vốn nơi đó Hoang tộc bố trí hơn
nghìn đại cấm, còn hơn trăm Hoang tộc đại năng trọng thương, Tứ tí hoang tộc
đại năng kia dùng thần dược của cổ đế thi cứu chúng, ta cố ý dẫn động thiên
kiếp tại đó khiến chúng và các đại cấm cùng ngăn cản hộ.”
Ngụy Tác dạo này có quá nhiều thứ cần biết, hiện thời không lo lắng gì về tính
mạng thì không nen được, ngưng hình ảnh nữ tử rực rỡ trong Vạn Tiên sơn cùng
nói qua việc mình phát động thiên kiếp.
“Cái gì, ngươi gặp nàng ta! Ở đâu?” Ngụy Tác ngưng tụ hình dáng nữ tử rực rỡ,
Linh Lung Thiên run giọng hẳn.
“Hoàng Đình tông nghìn năm trước đã phát hiện nàng ta tại Vạn Tiên sơn, nhưng
nàng ta trọng thương quá độ, truyền cho ta ba cổ kinh thì chết.” Ngụy Tác hiện
tại chỉ muốn tóm cổ Linh Lung Thiên lên, dốc hết mọi thứ trong óc nó ra, nhưng
dáng vẻ nó cho gã biết vội cũng không được nên kể lại việc gặp nữ tử rực rỡ
cùng nhìn thấy trận chiến sáu, bảy vạn năm trước.
“Nàng ta đã chết… không đợi được người khác hả…” Ánh mắt Linh Lung Thiên
mờ đi, tỏ vẻ mất mát khổn tả, như muốn bật khóc.
Một lúc sau, Linh Lung Thiên mới định thần lại bảo Ngụy Tác: “Là Đại Lệ Thiên,
hảo hữu của ta, ngươi đoán không sai, là một trong các đại cấm sư phe bọn ta,
tu vi Chân tiên ngũ trọng điên phong, không có trận chiến Bắc Mang thì nàng ta
đã bước lên đại đế chi lộ.”
“Chân tiên ngũ trọng điên phong?” Ngụy Tác trợn tròng trắng, nữ tử rực rỡ còn
lợi hại hơn gã nghĩ.
“Xem ra trong trận chiến Bắc Mang, cho đến khi Đại Lệ Thiên tự ngã phong ấn
thì Hoang tộc đang chiếm ưu thế. Hoang tộc lập ra chỗ chuyên để chôn thân và
để những ai trọng thương vào nhưng vì sao say này không thấy hậu Hoang tộc đại
năng xuất hiện, lẽ nào ở đâu đó Linh tộc đại năng lật ngược thế cờ?” Cơ Nhã và
bọn Hàn Vi Vi không ngờ Ngụy Tác gặp ngần ấy thứ ly kỳ nên không nghĩ thấu.
“Lẽ nào là Sa tịnh không gian trong truyền thuyết?” Nguyên Âm lão tổ thấy Ngụy
Tác hỏi xong thì xem lời, “Là Sa tịnh không gian mà viễn cổ phật tông mới mở
được thì Hoang tộc đại năng sao có thể đưa chúng ta vào? Lẽ nào Hoang tộc được
viễn cổ phật tông truyền thừa?”
“Trước khi thiên địa tan vỡ, thiên địa nguyên khí khác hẳn, công pháp cùng
thuật pháp của viễn cổ phật tông khác hẳn thời đại của bọn ta.” Linh Lung
Thiên lắc đầu, “Sa tịnh không gian thì tại viễn cổ phật tông cũng không mấy
người bố trí được, là thần thông khai thiên tích địa. Chỉ còn để lại, sau này
dù là đại đế cũng không lập ra được.”
“Sao y lại đưa chúng ta vào đây được? Ra bằng cách nào?” Hàn Vi Vi ấm ức vô
cùng, khó khăn lắm mới thoát khỏi Đại chư thiên tạo hóa bình, chưa kịp kể cho
Ngụy Tác trong đó đáng sợ thế nào thì lại bị nhét vào “túi”. Tuy đỉnh đầu có
phật họa lấp lánh kim quang, di lặc phật trông đầy hiền hòa nhưng nàng ta càng
nhìn càng không thấy ưa.
“Khả năng lớn nhất là Hoang tộc phát hiện ra nơi này, sau đó có đại năng tham
ngộ được thuật pháp đưa người vào đây.” Linh Lung Thiên nghiến răng, “Bát tí
Hoang tộc không đủ khả năng biết cường pháp cỡ đó.”
“Nói vậy cũng như pháp bảo phòng thân chung, đủ khả năng là mở ra, gặp phải
nhân vật nào quá khó chơi thì tống đối phương vào đây?” Linh Lung Thiên định
nói tiếp nhưng mắt Ngụy Tác ánh lên, nhìn thẳng vào mắt nó.
“Ý ngươi là…” Linh Lung Thiên hiểu ra nên run lên.
“Ý gì mà ta không hiểu.” Lục bào lão đầu lên tiếng, lúc trước lão bị Bát tí
Hoang tộc đại năng dọa cho mất hồn.
“Ngu xuẩn, Hoang tộc có thể đưa chúng ta vào thì cũng có thể đưa người khác,
sáu, bảy vạn năm trước đã đưa rồi.” Hàn Vi Vi kêu lên.
“Đúng!” Lục bào lão đầu hiểu ra, “Nói vậy trong đó có thể còn Linh tộc đại
năng khác!”
“Đợi đã. Đã đợi sáu, bảy vạn năm thì không ngại đợi thêm chút nữa.” Linh Lung
Thiên định lao đi nhưng bị Ngụy Tác kéo lại, “Dù gì ta cùng liều mạng mới gặp
tất cả, nên thở cái đã, nói mấy lời thân thiết đã nào. Nói rõ xem nơi quỷ quái
này có thoát ra được không nào.”
“Thân cái đầu ngươi!” Linh Lung Thiên trừng mắt, thấy ngực gã đầy vết máu thì
ánh mắt nó dịu lại, “Thương thế của ngươi sao rồi?”
“Không sao.” Ngụy Tác nhớ ra trong mình còn găm mấy mảnh Đại chư thiên tạo hóa
bình, vừa bị thiên kiếp dần cho tơi tả nên gã quên mất. Gật đầu đoạn gã vận
chân nguyên bức ra.
“Chư vị lão bà, nhớ các vị chết được, có ai nhớ ta không.” Bức mấy mảnh vỡ ra,
Ngụy Tác thấy bọn Cơ Nhã và Nam Cung Vũ Tinh, Thủy Linh Nhi đều nhìn gã lưu
luyến, oanh oanh yến yến, càng nhìn càng thích, hơn nữa việc nguy hiểm như
thiên kiếp còn qua được thì gã cười ha hả nói.
Cơ Nhã và Thủy Linh Nhi đỏ mặt, Hàn Vi Vi trợn tròng trắng, thầm nhủ sao mà
nam nhân của mình lại mặt dày như thế nên nghiến răng, “Nhớ gì hả.”
“Trong Đại chư thiên tạo hóa bình là thế nào?” Ngụy Tác cười ha hả, hiếu kỳ
tròn mắt, “Thỏ huynh đệ, tu vi sao lại tăng tiến ngần ấy! Cương nha muội, sao
ngươi có vẻ lớn hơn?”
Dạo này gã không kịp cảm nhận, cả việc thần huyền biến hóa, đột phá thiên kiếp
xong thì thế nào cũng không kịp cảm ngộ kỹ, đến giờ mới nhận ra thỏ huynh đệ
Lý Tả Ý đã đạt Kim đơn ngũ trọng điên phong, sắp xung kích thần huyền. Linh
Lung Thiên cũng cao hơn, như thiếu nữ mười ba, mười bốn tuổi.
“Thỏ huynh đệ, trong đó cũng được… Toàn là màu lam, lúc đầu còn đáng sợ
nhưng đều bị Linh Lung Thiên ngăn lại, tại hạ không làm gì cả…” Linh Lung
Thiên liếc gã, ra vẻ không thèm đáp, nhưng Lý Tả Ý cười ha hả đáp.
“Ta…” Bọn Hàn Vi Vi và Thủy Linh Nhi suýt nhất, trong Đại chư thiên tạo hóa
bình toàn là quang hoa kinh nhân và tinh hạch uy năng đáng sợ, mà Lý Tả Ý còn
bảo tạm được!
“…” Ngụy Tác qua sắc mặt người khác là biết trong đó thế này nhưng nghe lời
Lý Tả Ý thì tu luyện không có vấn đề gì, như miệng núi lửa bị Linh Lung Thiên
chặn chỗ phun ra. “Cương nha muội, ngươi lớn hơn vì ở trong đó đã dùng tinh
kim bổ sung nguyên khí và tu luyện hả.” Tắt tiếng lắc đầu đoạn gã nhìn Linh
Lung Thiên địa thân thượng, hỏi đầy thâm ý, “Đại Lệ Thiên tu vi Chân tiên ngũ
trọng điên phong thì ngươi tu vi nào, đóng vai trò gì?”
“Sao ta phải bảo ngươi.” Linh Lung Thiên hơi ngẩn ra, nghiến răng.
“Dù gì chúng ta cũng là sinh tử chi giao, ra muộn một chút thì ngươi cứ tự
nhiên nhưng ngươi là ai thì nên cho bọn ta biết.” Ngụy Tác bảo Linh Lung
Thiên, “Ngươi không nói là không tin bằng hữu. Bát tí Hoang tộc đại thấy ngươi
mà như thế, Cương nha muội, ngươi không phải kém như Tứ tí hoang tộc đại năng
chứ?”
“Được rồi, cho ngươi biết vật. Hà tất cố ý nói cái gì mà tin với tưởng.” Linh
Lung Thiên thẹn quá hóa giận kêu lên, “Ngươi đoán không sai, trước đây ta
không chỉ tu vi này, trong trận chiến Bắc Mang bị thương quá nặng mà thi triển
bí pháp trọng sinh, tương đương với tu luyện lại từ đầu.”
“Cái gì? Coi như ngươi tu vi tận phế, tu luyện lại từ đầu?” Lục bào lão đầu
ngẩn người.
“Thừa lời!” Hàn Vi Vi liếc lão, tuy ai cũng kinh hãi trước lời Linh Lung Thiên
nhưng sự thực quá rõ.
“Chắc chắn trước kia ngươi còn lợi hại hơn Bát tí Hoang tộc đại năng?” Ngụy
Tác cả kinh, bất quá tỏ vẻ người bị ta bắt thóp rồi.
“Lợi hại hơn một chút.” Linh Lung Thiên gật đầu.
“So với Đại Lệ Thiên thì sao?” Ngụy Tác lại hỏi.
“Cũng hơn một chút.” Linh Lung Thiên lại gật đầu.
“Ta…” Ngụy Tác suýt cắn vào lưỡi, ai nấy đều tắt tiếng, nhìn Linh Lung Thiên
như nhìn quái vật.
“Trước kia tu vi của ngươi thế nào!” Một lúc sau gã không chịu nổi mà gào lên.