Như hai người dùng đồ ném nhau xem ai có nhiều hơn.
Thắng thì giữ được mạng, thua thì mất mạng, biết rõ pháp bảo và pháp khí dù
phẩm giai bất phàm cũng chỉ chống được một chút nhưng không thể tiếc.
Hiện tại Ngụy Tác tế xuất kim sắc bình đài là thứ Vạn Hoàng công tử thường
dùng, do yêu thú kéo, lúc tại sơn môn Hoàng Thiên đạo thì y không sử dụng mà
để trong nô thú nang, mọi thứ trong đó đều thành tro, chỉ còn thứ này.
Pháp bảo này uy năng bán tiên giai nhưng Ngụy Tác tế xuất lai thì bị hơn mười
đạo lôi quang oanh kích liền không chịu nổi, nát thành mấy mảnh văng đi.
“Hỏa giao xích, Thanh long phiên! Vương Vô Nhất, có thứ gì cứng thì đưa cho
mỗ!”
Ngụy Tác gầm lên ấm ức, đưa một cái thước bẹt lóe hồng quang mà lá phan do
thanh sắc tinh kim ti tuyến chế thành lên.
Đại đa số pháp bảo và pháp khí của gã đều để chỗ bọn Cơ Nhã, may mà lần tấn
công Hoàng Thiên đạo thì pháp bảo và pháp khí gom được đều giữ lại, từ Hoàng
Đình tông cũng gom được thêm không ít pháp bảo và pháp khí, nên hiện giờ mới
có thể thiêu đốt như đốt củi. Bất quá tình huống hiện tại thì càng nhiều thứ
để xài càng tốt.
Hỏa giao xích hòa Thanh long phiên là huyền giai trung phẩm pháp bảo lấy được
từ sơn môn Hoàng Thiên đạo, bất quá kích phát là hỏa nguyên vừa hóa thành hỏa
giao trên sợi xích, chưa kịp chui ra là bị lôi hỏa xé tan, Thanh long phiên
cũng vậy, thanh quang không thể ngưng kết thành hình.
“Chát, chát, chát!” Như mưa trút lên tàu lá chuối, chỉ sau năm, sáu tích tắc
là Hỏa giao xích và Thanh long phiên thành tro.
Hỏa giao xích và Thanh long phiên bị phá, Ngụy Tác đã chuẩn bị trước lại ném
thêm Ngũ lôi quyển và Kim cương di lặc – hai thứ lấy được trong sơn môn Hoàng
Thiên đạo, còn Vương Vô Nhất và Tô Thần Huyết, Bích Tỳ tông tông chủ được gã
bảo thì đưa ra năm pháp bảo. Xem ra bọn Hoàng Đạo Quân tuy độ hóa ba người
nhưng vẫn để lại pháp khí cùng pháp bảo.
“À?” Lấy Ngũ lôi quyển và Kim cương di lặc vốn có thai thể không tệ ra, chân
mày gã giật giật.
Gã nhận ra cùng với cuồng lôi là không ít tinh thần nguyên khí.
“Vương Vô Nhất, Bích Tỳ tông tông chủ, giúp mỗ trông Đại chư thiên tạo hóa
bình! Tô Thần Huyết, các hạ phụ trách kích phát pháp bảo chống lại, chú ý
giống mỗ, đừng lãng phí!”
Tích tắc đó, Ngụy Tác hạ quyết định, lấy mấy trăm pháp bảo giao cho liễu Tô
Thần Huyết, đồng thời thi triển Thiên long quần tinh tôi thể thuật.
Không nhìn lôi hải kinh nhân bên ngoài, ai mà thấy Ngụy Tác lúc này tất bật
cười.
Vì gã đang tất bật, đang lúc thần huyền đột phá, thần huyền hóa thân hút nhiều
nguyên, đồng thời gã muốn khiến nhục thân mạnh hơn nên cũng thi triển Thiên
long quần tinh tôi thể thuật hút thiên địa nguyên khí, lại không yên tâm về
tâm Tô Thần Huyết, sợ y không chú ý đến các cổ điện quanh đó, nên gã lấy ra
hơn nghìn viên thủy hệ yêu đơn và linh dược rồi lại uốn theo long hình tu
luyện, chốc sau lại nhìn Tô Thần Huyết, chỉ dẫn mọi thứ.
“Cửu thiên cuồng lôi sắp hết rồi!”
Đột nhiên, Vương Vô Nhất bảo, Ngụy Tác lạnh mình, dừng tu luyện Thiên long
quần tinh tôi thể thuật.
Vì gã không thể tính chuẩn xác thời gian, nên dặn bọn Vương Vô Nhất tính hộ.
Quả nhiên, Vương Vô Nhất vừa tắt tiếng chưa lâu, sấm sét như thùng nước thừa
dần nhưng tiếng sấm trong kiếp vân dày hơn, không biết có bao nhiêu thần vương
đang gõ trống, mặt đất rung không ngớt.
Ngụy Tác biết sẽ là thiên lôi địa hỏa càng mãnh liệt, liếc qua thì thoáng kinh
hỉ, Tô Thần Huyết còn bốn mươi mấy pháp bảo và pháp khí.
Tuy pháp bảo và pháp khí đốt như đốt củi nhưng cấm chế quanh mình còn giữ được
hai mươi lăm pháp bảo và pháp khí để chống lại đợt thứ này này trừ mười một
món đã dùng thì vẫn còn tới mười bốn.
“Ầm!”
Mười mấy tích tắc sau, ngọn lửa chói mắt đến mức khó tưởng tượng nổi từ trên
không giáng xuống, dải sáng khiến tất cả nhức mắt này lớn cỡ mặt bàn, do Cửu
thiên lôi cương và thiên hỏa tụ lại.
“Được lắm, các vị Hoang tộc đại ca, đa tạ các vị!”
Ngụy Tác lại hú vang, mặt đất rung lên, phía ngoài sơn cốc sập xuống, rừng rực
vô số hắc hỏa, ngưng thành đủ hình dạng quỷ quáit nổ tung nhưng trong sơn cốc
trừ không ngừng chấn động thì không hề sụp xuống.
Qua ghi chép lấy được, gã biết lần này là Thiên lôi địa hỏa, không chỉ thinh
không trút xuống lôi cầu, hỏa mạch cũng bị dẫn động, phun ra vô số hắc sát hỏa
khí, thượng hạ giáp công, khiến tu sĩ như đứng trên miệng hỏa sơn chống lại
thiên uy, lúc trước gã đã bày ra trấn địa cấm chế nhưng xem ra phe Hoang tộc
còn bố trí đại cấm trấn áp địa khí cao minh hơn nhiều, địa mạch thành như tấm
thép!
“Tô Thần Huyết, dừng tay!”
Chưa kịp mừng, Ngụy Tác tròn mắt.
Tô Thần Huyết liên tiếp tế xuất hai pháp bảo, bị một thổi vào là tan như tuyết
băng.
Hắc sát hỏa khí tỏa đi, nhiệt lực khiến thai thể pháp bảo thông thường khó
chống nổ, thêm nhiệt lực của lôi cầu thiên hỏa thì pháp bảo vừa còn chống nổi
lại thành dụng.
“Biến thái cỡ này thì thật không để người ta sống nữa!”
Ngụy Tác cũng hết cách, đành đem mười bốn món vừa tiết kiệm được và hai mươi
món tiết kiệm được từ đầu ra dùng. Lúc đó gã chỉ có thể cảm tri tối đa được
trăm dặm, nhưng tiếng thần thiết nổ vang và tiếng sụp đổ liên hồi cho thấy
trong sơn cốc có nhiều tử đồng cổ điện sập xuống.
“Lần này hết cách rồi, đành tiêu hao pháp khí cùng pháp bảo chuyên môn chống
lại thiên hỏa, thiên lôi vậy. Tiếp theo là Vẫn tinh thiên hàng, vẫn thạch
trong hư không loạn lưu bị nguyên khí kéo xuống, Vẫn tinh thiên hàng có lực
xuyên rất lớn, mỗi đạo đều như trường mâu của thần ma, pháp bảo và pháp khí
thông thường cũng có tác dụng, cứ đem ra chống lại.”
Ngụy Tác thoáng nghĩ rồi bỏ luôn ý định tiết kiệm pháp khí cùng pháp bảo chống
lại thiên kiếp, ba mươi lăm món tiết kiệm được và ba mươi mốt món được tính
sẵn cho đợt này đều giao cho Tô Thần Huyết để chú ý sử dụng như trước. Gã toàn
lực bổ sung nguyên khí mà thần huyền pháp tướng cần, đồng thời Thiên long quần
tinh tôi thể thuật hút tinh thần nguyên khí tu luyện.
“Tinh thần nguyên khí kinh nhân thế này, thần huyền biến hóa thật quá huyền
diệu!”
Ngụy Tác cảm giác rõ tinh thần nguyên khí trong vạn dặm còn hơn Phong Ngô
Thương toàn lực phát động thuật pháp, nồng độ còn tăng với tốc độ kinh nhân.
Cảm giác này như nối thông mặt đất với chín tầng trời, không cần cả quá trình
thiên kiếp, chỉ cần hai, ba lần tu luyện Thiên long quần tinh tôi thể thuật
như thế này thì nhục thân tu vi tất tăng cao.
Huyền diệu nhất thì chỉ Ngụy Tác hiểu được, những ghi chép về thiên kiếp đều
không nhắc tới, thần huyền pháp thân của gã hút nhiều nguyên khí, đồng thời
hút cả tinh thần nguyên khí, tinh thần nguyên khí vừa tăng cường thần huyền
pháp thân thì tựa hồ khiến quá trình thần huyền pháp hút nguyên khí chậm lại.
Ngụy Tác trước kia dù là lúc kim đơn đột phá hay thần huyền đột phá, tuy hút
nguyên khí kinh nhân, hình thành thiên địa dị tượng nhưng chỉ trong tích tắc,
có điều hiện giờ gã nhận ra thần huyền đột phá thì lại kéo dài như thiên kiếp,
thiên kiếp kết thúc thì thần huyền mới hoàn thành đột phá.
Chống lại thiên kiếp, tức là chống lại thiên địa ý chí, so kè tiêu hao, nhưng
vô hình trung thì đột phá và thiên kiếp lại là một, khiến Ngụy Tác hoài nghi
thiên địa phải chăng cũng có nhân tính, cố ý áp chế gã, đề phòng gã đột phá
xong thì thần thông tăng cao, tỷ lệ thành công chống lại thiên kiếp cao hơn.
“Thiên lôi địa hỏa sắp tan rồi.” Ngụy Tác không rõ đã bao lâu, đột nhiên giọng
Vương Vô Nhất vang lên.
“Chỉ còn ngần ấy?” Ngụy Tác liếc Tô Thần Huyết là chật chật nuốt nước bọt, gã
giao thêm cho Tô Thần Huyết ba mươi lăm món, cộng lại là sáu mươi sáu pháp
khí, hiện tại chỉ còn chín món.