“Định dọa mỗ?” Ngụy Tác tuy toát mồ hôi lạnh nhưng càng khoa trương, “Các
ngươi không ra đầu hàng, ta quả thật không thể xông vào giết hết các ngươi,
bất quá ta thấy các ngươi chỉ là hạng cắc ké tại Hoang tộc nên không thể khống
chế các đại cấm này, hiện tại ta kích phát pháp khí thì có khi sẽ chạm vào uy
năng cấm chế, đủ cho các ngươi lãnh đòn, tốt nhất nên ngoan ngoãn đầu hàng
đi.”
Hiện tại Ngụy Tác khẳng định toán Hoang tộc đại năng còn nguy ngập, không thể
xuất thủ, nên chuyển thành huênh hoang thử xem còn ai khống chế được cấm chế.
“…” Tử đồng sắc cổ điện lại trầm mặc.
“Ngươi cứ thử xem!” Giọng nói già nua lại từ tử đồng sắc cổ điện vọng ra.
“Chát!”
Tử đồng sắc cổ điện đột nhiên bừng lên vô số lam sắc thần văn sáng chói, hình
thành một quả cầu lớn, bao lấy toàn điện.
“Y nói gì mà khiến vực ngoại thiên ma tức run lên, kích phát tử đồng sắc cổ
điện, sợ y tấn công vào?” Bên ngoài hắc sắc quang khung, bọn Trưởng Tôn Cảnh,
Trưởng Tôn Tiểu Như và Hoàng Đạo Quân cũng thấy khó tin, nhận ra trong tử đồng
sắc cổ điện, mọi Hoang tộc đại năng xếp bằng, cả Tứ tí hoang tộc đại năng đều
run lên, ma vụ như sóng biển sôi trào, nhưng ai lao ra cũng bị quát ngăn lại,
trong đó một Hoang tộc đại năng không rõ mặt kích phát cấm chế, hình thành lam
sắc cự cầu che chắn cổ điện.
Họ cũng không thấy cảnh tượng trong tử đồng sắc cổ điện nữa.
“Định dựng mai rùa lên trốn?” Ngụy Tác giật nảy mình, thấy thế thì tròn mắt
nhưng kinh hỉ vạn phần.
Gã gào hét thử ra được hai kết quả, một là các Hoang tộc đại năng ở trong vị
tất đều cấp thấp, có người biết về cấm chế tử đồng cổ điện nhưng không thể
phát động cấm chế khác, ngay cả phát động cấm chế tử đồng sắc cổ điện cũng
miễn cưỡng.
Uy năng cấm chế của tử đồng sắc cổ điện quá mạnh, không thể không ảnh hưởng
lẫn nhau, toán Hoang tộc đại năng thập phần hư nhược, sợ Ngụy Tác động đến uy
năng cấm chế rồi mình vạ lây.
Chỉ là uy năng đại cấm này có loại thiên về phòng ngự, có loại thuần túy là uy
năng phản kích. Như cấm chế dẫn động từ ba tử đồng sắc cổ điện thì có một tòa
phát uy năng che chắn. Toàn điện có các Hoang tộc đại năng là quan trọng nhất,
những tử đồng sắc cổ điện nên uy năng phòng ngự ở đó mạnh nhất. Lam sắc thần
văn trông sâu thẳm như tinh hải. Với thần thông hiện tại của Ngụy Tác thì
không thể chống nổi.
Nhưng quan trọng là Ngụy Tác hư trương thanh thế, không thể lao vào.
Gã chỉ muốn dẫn động thiên kiếp đối phó toán Hoang tộc đại năng, đồng thời phá
Đại chư thiên tạo hóa bình!
Hiện tại các Hoang tộc đại năng bị gã dọa mà co lại, với gã đương nhiên như
thế hay nhất, có thể thẳng tay, bố trí thêm mấy đạo đại cấm, tăng thêm tỷ lệ
thành công chống lại thiên kiếp.
“Các ngươi tưởng thế là hữu dụng hả, ta không tin không đối phó được các
ngươi, xem ta bố trí mấy đại cấm!”
Lại gào lên huênh hoang rồi Ngụy Tác nhanh chóng quan sát từng tòa tử đồng sắc
cổ điện như những hòn núi nhỏ và mặt đất.
“Tiểu tử này quá huênh hoang… Sâu kiến mà dám lớn lối… Ha ha! Không thể
róc xương rút gân y, ta chết không nhắm mắt!”
“Nhất định phải lột da rút xương y!”
“Nhẫn nại, nhẫn nại, đợi khi khôi phục đã rồi lúc đó muốn thế nào cũng được!”
“Nhất định phải nhịn! Một con kiến Thần huyền kỳ thì bố trí được cái gì, trừ
phi là Chân tiên tam, tứ trọng mới có thể tạo thành uy hiếp đến cấm chế.”
Tử đồng sắc cổ điện hiện rõ từng ma ảnh tức xì khói, gào lên bảo nhau, quả
thật quần ma loạn vũ.
Ngụy Tác đã có kết quả thăm dò sơ sơ.
Trừ cổ điện có Hoang tộc đại năng được lam sắc thần văn bao trùm thì những tòa
điện khác đều trống trơn, tương đương với từng pháp trận đại cấm đặc biệt. Các
cổ điện tuy chất liệu giống nhau nhưng được khắc vào không biết bao nhiêu phù
văn và thần văn nên gã không thể làm gì được.
Bất quá mặt đất khá phẳng, như dùng vẫn thiết tinh kim chế thành, không thấy
có nguyên khí dao động.
“Đại loạn xuất đại năng, các hạ đúng là nhân vật đỉnh nhọn nhất thời đại này,
không ngờ lớn mật như thế, các vực ngoại thiên ma đều sợ.” Thấy Ngụy Tác dừng
lại quan sát mặt đất, Trưởng Tôn thế gia lão tổ vốn tan dần uy năng, còn muốn
đi vào chợt cảm thán, “Thanh niên, thời gian của lão phu không còn nhiều, có
thể giúp được gì chăng?”
“Trưởng Tôn tiền bối, có thể giúp tại hạ bày cấm chế này không?” Ngụy Tác thấy
thân thể Trưởng Tôn thế gia lão tổ như biến thành nước, ngũ quan cũng mờ đi
thì biết không phải lúc cảm thương mà hành lễ rồi đưa cách bố trí “Tứ phương
vân giới cấm” trong Chân linh cấm kinh của nữ tử rực rỡ cho lão.
“Tứ phương vân giới cấm” để ổn định nguyên khí trong một khu vực, để khi thiên
kiếp phát động thì khu vực đó không bị nguyên khí dao động loạn xạ ảnh hưởng
tới. Đạo đại cấm này cần thời gian khắc thần văn và phù văn rát lâu mới xong,
không như “Định đỉnh tứ phương” đại cấm, đem tới như trận kỳ.
Trưởng Tôn thế gia lão tổ đi sớm hơn gã dự tính nên gã cần nhanh chóng bố trí
cấm chế ngăn cản thần thức tra xét, tránh bị các Hoang tộc đại năng phát hiện
động cơ thật sự mà liều mạng. Gã thậm chí định bố trí pháp trận cách tuyệt thị
tuyến và cảm quan của chúng thì sẽ càng phóng tay. Trưởng Tôn thế gia lão tổ
bố trí giúp “Tứ phương vân giới cấm” thì càng cho gã có thêm thời gian.
“Chắc được. Lão phu sẽ liều mạng giúp các hạ bố trí đại cấm này.” Trưởng Tôn
thế gia lão tổ nhìn kỹ cách bố trí “Tứ phương vân giới cấm” rồi cười, “Không
ngờ trước khi chết, lão phu còn được cùng các hạ làm một việc điên cuồng thế
này, ở đây dẫn động thiên kiếp, đối phó ngần ấy vực ngoại thiên ma!”
“Tiền bối làm những gì hôm nay, ngày sau sẽ được tu đạo giới truyền tụng.”
Ngụy Tác bảo Trưởng Tôn thế gia lão tổ rồi đưa cách bố trí mấy đạo cấm chế cho
Vương Vô Nhất và Tô Thần Huyết, Bích Tỳ tông tông chủ, “Giúp mỗ bố trí mấy cấm
chế này.”
Vương Vô Nhất và Tô Thần Huyết, Bích Tỳ tông tông chủ tuy bị Phổ độ thần quang
độ hóa, là người hầu trung thành nhất nhưng cảnh giới và tu vi còn nguyên, bố
trí cấm chế không thành vấn đề.
“Hoang tộc không bố trí cấm chế dưới đất, quả nhiên có thể lợi dụng!”
Ngụy Tác thử khắc phù văn pháp trận đơn giản nhưng mắt chợt ánh lên vì phù văn
pháp trận nhanh chóng thành công mà không gây ra thay đổi.
Xác định xong, Ngụy Tác cẩn thận bố trí đại trận cách tuyệt thần thức tra xét,
có ghi trong Chân linh cấm kinh và ảo quang cấm chế cách tuyệt thị tuyến.
“Y nói gì, vực ngoại thiên ma lại co về còn y bố trận?”
“Ngụy đại ca thật quá lợi hại!”
Ngoài hắc sắc quang khung, bọn Trưởng Tôn Cảnh càng lúc càng bội phục Ngụy
Tác.
Ngụy Tác đã chuẩn bị, tại Đại Hỉ tông đã tham ngộ mấy cấm chế rất có khả năng
bố trí được, nên nguyên liệu và tinh thạch đã gom xong, thậm chí đã thử khắc
phù văn, chỉ là đại cấm như “Tứ phương vân giới cấm” cần ngưng luyện thần văn,
mình gã không thể vừa bố trí vừa ngưng luyện thần văn, những cấm chế khác
không có gì khó.
Chỉ không đầy một canh giờ, đại trận cách tuyệt thần thức đã bố trí xong, từng
làn quang hoa kỳ dị khuếch tán trên nghìn dặm.
Tiếp đó, lại là ảo quang đại cấm, không đầy một canh giờ là màn sáng mênh mông
bao trùm hắc sắc quang khung, cả bọn Trưởng Tôn Cảnh ở ngoài cũng không thấy
tung tích Ngụy Tác.
Bọn Ngụy Tác không ngồi yên, ba người Vương Vô Nhất liên tục bố trí mấy cấm
chế chặn thiên kiếp và mê hoặc thần thức Hoang tộc đại năng, quang diễm và vân
khí bao trùm hắc sắc quang khung.
Ngụy Tác và Trưởng Tôn thế gia lão tổ được cấm chế yểm hộ đi vào tử đồng sắc
điện vũ. Tới ba nghìn mấy trăm dặm, quy mô khó tưởng tượng nổi.
Cách cổ điện có Tứ tí hoang tộc đại năng bảy, tám trăm dặm, Trưởng Tôn thế gia
lão tổ bố trí Tứ phương vân giới cấm, Ngụy Tác cùng bố trí cấm chế khác.
Hai ngày sau, Hoang tộc đại năng trong tử đồng cổ điện chưa có động tĩnh gì,
Trưởng Tôn thế gia lão tổ đã khắc xong thần văn cuối cùng của Tứ phương vân
giới cấm.
“Lão phu sắp chết rồi, không thể cùng các hạ sánh vai đối địch, tới đây trông
vào mình các hạ.” Bố trí xong Tứ phương vân giới cấm chi hậu, Trưởng Tôn thế
gia lão tổ tắt quang hoa, thân thể tan như hơi nước.
” Trưởng Tôn Tiểu Như nha đầu bội phục các hạ sát đất, chúng ta cùng đối địch,
coi như có duyên, nếu các hạ qua được lần này, sau này Trưởng Tôn thế gia gặp
nạn, mong các hạ giúp cho.” Trưởng Tôn thế gia lão tổ không hề khách khí.
“Nhất định!” Ngụy Tác hành lễ với Trưởng Tôn thế gia lão tổ.
Trưởng Tôn thế gia lão tổ gật đầu, hóa thành từng quang tinh, tan đi.
Bọn Vương Vô Nhất còn bận rộn ngoài rìa, Ngụy Tác đứng cạnh Trưởng Tôn thế gia
lão tổ đang tiêu tan, cả hắc sắc quang khung như chỉ còn mình gã.