Thông Thiên Chi Lộ

Chương 1148: Không phải một mình chiến đấu

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

Cuồng hỉ thì cuồng hỉ, tình hình y vẫn rất nguy cấp.

Một Hoang tộc đại năng năm, sáu trượng như xác khô xếp bằng trước quan tài đá,
làn da màu lam ánh lên như đang cháy.

Không khí trong tử đồng sắc điện vũ rung lên, một Hoang tộc đại năng được dược
lực lam sắc thần dược cứu trị mà từ thạch quan đi ra, xếp bằng dưới đất.

Hoang tộc đại năng này càng đáng sợ, có tới tám cánh tay, có vẻ là chi khác
với Tứ tí hoang tộc đại năng, đầu không mọc tóc mà là một cái sừng ngắn choèn.
Bát tí Hoang tộc đại năng cũng màu lam, nhưng da nứt nẻ, thấy vào xương cốt,
đỉnh đầu thủng một lỗ.

Y xếp bằng dưới đất, lỗ thủng trên đầu và trên mình ánh lên vô số thần văn,
như có bão chớp trong mình.

“Chát!”

Quanh bọn Ngụy Tác như có tiếng vang, Tứ tí hoang tộc đại năng không có ai
thân cận nên cứu cứu lần lượt, để dược lực chảy vào một quan tài đá cạnh Bát
tí Hoang tộc đại năng, một đạo nhân mặc thiết y bước ra.

“Còn có đại năng ở cùng vực ngoại thiên ma!” Trưởng Tôn Tiểu Như vừa sợ vừa
giận.

Đạo nhân tuy không thấy rõ diện mục, mặc huyền thiết sắc thần thiết pháp y
nhưng hiển nhiên không phải Hoang tộc, mà là tu sĩ đại năng, khí thế thập phần
hùng hậu, đi khỏi thạch quan như có vô hình cự chùy gõ lên hư không.

Đạo nhân này là đại năng sáu, bảy vạn năm trước, ở phe Hoang tộc trong Linh
Hoang đại chiến.

Đạo như đúc bằng sắt, không trong rõ mặt mũi đó cũng xếp bằng, lại một cao thủ
bị xuyên ngực được Hoang tộc đại năng cứu trị, từ một thạch quan đi ra.

Tiếp đó, lại một Hoang tộc đại năng chỉ có hai tay nhưng lưng có đôi cánh thịt
bò ra khỏi quan tài, không hiểu y thuộc “Phẩm chủng” nào, Linh Lung Thiên cho
Ngụy Tác biết mấy chi của Hoang tộc nhưng chủ đạo vẫn là thiên sinh khí huyết
và nhục thân cực kỳ đáng sợ như Tứ tí hoang tộc đại năng, có thể liên tục tiến
mọc thêm tay hoặc đầu.

Nhưng Hoang tộc đại năng có cánh này khẳng định không dễ đối phó, vì y xếp
bằng là trên đỉnh đầu lơ lửng một cái đĩa đen như vầng hắc sắc thái dương, rũ
xuống vô số thần văn như thác đổ, cơ hồ ẩn vào hư không hút nguyên khí xuống
thể nội.

“Họ đến rồi!”

Từng đạo quang hoa trong veo nép sát dãy núi lao ra,nhắm vào chỗ bọn Ngụy Tác.
Thấy độn quang, Trưởng Tôn Cảnh Thuyết nói đoạn như được giải thoát í.

Trưởng Tôn thế gia sau cùng cũng mang thứ Ngụy Tác cần đến, bọn Trưởng Tôn
Cảnh cũng thấy thật may mắn, không thì tất cả sẽ nghẹt thở với áp lực vô hình.

Từng Hoang tộc đại năng từ thạch quan đi ra, cảnh tượng tạo ra xung kích tâm
thần quá lớn, hiện tại tử đồng sắc đại điện có tới mười sáu Hoang tộc đại năng
khiến người ta rùng mình. Nếu có ai xuất thế, đủ hủy diệt tu đạo giới một vài
đại lục, chưa tính còn có thêm Hoang tộc đại năng nữa đi ra.

“Còn may.” Ngụy Tác lau mồ hôi lạnh nhưng thở phào.

Nhìn một lúc, ít nhất gã cũng chứng thực được hai suy đoán, một là lam sắc
thần dược trong thể nội cổ đế thi tuy cứu được các Hoang tộc đại năng nhưng
không thể trực tiếp bổ sung nguyên khí và khí huyết đã triệt để khô kiệt. Các
Hoang tộc đại năng từ đại chiến sáu, bảy vạn năm trước đều thụ thương cực
nặng. Không phải tự phong ấn như Tứ tí hoang tộc đại năng tại động phủ Đại Thí
Thiên mà khi xưa có Hoang tộc đại năng giúp đỡ.

Nơi này cũng là chỗ Hoang tộc tồn để những đại năng thương thế cực nặng lại,
đã sáu, bảy vạn năm không có Hoang tộc đại năng khác đến cứu, chứng tỏ Hoang
tộc dù thắng Linh tộc thì cũng gần như chết hết.

Hiện tại nhưng nhân vật được Tứ tí hoang tộc đại năng cứu sẽ tìm cách bổ sung
nguyên khí, rồi chữa lành vết thương, mười bữa nửa tháng chưa thể động thủ. Vô
hình trung cho gã nhiều thời gian.

“Hoàng tông chủ, trong này là pháp bảo và pháp khí chống lại thiên kiếp, Linh
Lung Thiên và Nguyên Âm tiền bối đã đưa danh sách cụ thể, trong ký sự thanh
phù này là những gì mỗ biết về thiên kiếp, thời gian khẩn bách, phiền các vị
đếm giúp trong các pháp khí cùng pháp bảo chống lại thiên kiếp thì món nào sử
dụng vào lúc nào.” Thấy Trưởng Tôn thế gia đưa đồ tới, Ngụy Tác lấy nạp bảo cổ
giới tra đưa cho bọn Hoàng Đạo Quân, còn gã lấy Thiên nguyên thần đơn và ngọc
phù ghi thần văn.

Trưởng Tôn thế gia lần này dốc toàn lực, tuy Ngụy Tác chưa từng nghe nói đến
Thiên nguyên thần đơn nhưng qua lời Trưởng Tôn Cảnh và Trưởng Tôn Tiểu Như thì
là tiên cấp đỉnh giai đơn dược mà Thần huyền nhất trọng h tu sĩ luyện hóa xong
có thể đạt Thần huyền lưỡng trọng, là truyền thừa chí bảo mấy nghìn năm của
Trưởng Tôn thế gia. Trừ ra, Trưởng Tôn thế gia gom được mười sáu đại đạo thần
văn.

“Ngần ấy pháp bảo và pháp khí chống lại thiên kiếp?!” Hoàng Đạo Quân cả kinh.
Trong nạp bảo cổ giới có đếm một trăm mười mấy pháp bảo và pháp khí như thế.
Đó còn là độ kiếp vội vàng, e rằng một đại năng chuẩn bị vài trăm năm cũng
không chắc gom được như Ngụy Tác. Quan trọng nhất là gần nửa trong số đó, nếu
không đọc ngọc phù, Hoàng Đạo Quân cũng không biết, tức là dù đại năng khác có
thần thông như gã, được ngần ấy tông môn gom giúp cũng chỉ được một nửa, còn
lại sẽ vì không biết công dụng mà bị bỏ qua.

Nơi này được Trưởng Tôn thế gia bày cấm chế cách tuyệt khí tức, nhất cử nhất
động của Tứ tí hoang tộc đại năng thì bọn Ngụy Tác đều nhìn rõ, nên gã không
hề do dự, trực tiếp dồn thủy linh nguyên khí lên Thiên nguyên thần đơn thử rút
dược lực ra.

Thiên nguyên thần đơn cực kỳ đặc biệt, màu vàng cam, tròn xoe như bảo thạch,
nhưng quang hoa ở trong lại ngưng thành hai chữ Thiên nguyên. Ngụy Tác thử rút
ra một chút dược lực để luyện hóa, nguyên khí tinh thuần cực độ như dòng sông
chảy vào chân nguyên.

“Quả nhiên là tiên giai đỉnh cấp linh đơn!”

Ngụy Tác hít sâu một hơi, biết tỷ lệ thành công tăng thêm mấy phần. Dược lực
tương đương với không biết bao nhiêu viên tứ ngũ cấp thủy hệ yêu đơn, tu vi và
nhục thân của gã thì tích tắc là có thể luyện hóa, gã dám khẳng định tối đa
hai canh giờ là với viên linh đơn này đủ để thành công xung kích đến Thần
huyền tứ trọng điên phong. Gã còn phải khống chế không luyện hóa hết, nhỡ may
thêm một tí sẽ trực tiếp dẫn động liễu thiên kiếp thì muốn khóc cũng không
được.

“Hoàng tông chủ, Ngụy thần quân…” Hơn nửa canh giờ sau, lại có độn quang đã
cố ý áp chế khí tức lao tới chỗ bọn Hoàng Đạo Quân và Ngụy Tác, là Ngọc Thiên
tông tông chủ cùng Thánh Vương tông tông chủ, Vân Ảnh thần quân. Thấy Ngụy Tác
liên tục luyện hóa linh đơn, họ ngầm truyền âm giao lưu, nhìn thấy cảnh tượng
trong pháp kính thì họ đều nín thở.

“Oành!”

Không đầy nửa canh giờ, hư không không xa sau lưng chúng nhân hơi rung lên,
thanh sắc quang hoa hiện ra.

Ngụy Tác và Hoàng Đạo Quân cả kinh, thanh sắc quang hoa toát lên khí tức đáng
sợ, như thần sơn từ hư không ép xuống, uy áp thậm chí hơn xa Hắc Bồ Đề thiên
mẫu.

“Lão tổ tông.”

Trưởng Tôn Cảnh và Trưởng Tôn Tiểu Như cùng người Trưởng Tôn thế gia đều hành
đại lễ.

Bọn Ngụy Tác hiểu ra, là lão tổ mà Trưởng Tôn Cảnh nói đến, tích lũy lớn nhất
của Trưởng Tôn thế gia, vì đề thăng tu vi mà động dụng bí pháp, hi sinh cả
nhục thân.

Thanh sắc quang hoa là một lão giả.

Lão giả là một khối thanh sắc ngọc thạch, quang hoa như nước triều dâng.

Đấy không phải thân thể mà là thần hồn chi lực vàuy năng ngưng tụ lại.

“Chào tiền bối.” Thấy lão giả không còn khí huyết khí tức đến, Ngụy Tác hành
lễ, Trưởng Tôn thế gia lão tổ thuần túy vì đối phó vực ngoại thiên ma mà hi
sinh, cao thượng hơn gã nhiều, lại là chiến hữu, đáng được tôn kính.

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận