Trận chiến kinh thiên sáu, bảy vạn năm trước lại trùng hiện.
Thủy hoàng phệ nhật quyết vốn cổ quái, Tứ tí hoang tộc đại năng lại mất tích,
Ngụy Tác càng lúc càng thấy Hoang tộc không đơn giản là hoàn toàn diệt tuyệt
như bề ngoài.
Dù gã trầm ổn lãnh tĩnh cũng toát mồ hôi lạnh, một lúc sau mới bình tĩnh nổi,
cảm nhận kỹ Thủy hoàng phệ nhật quyết.
Gã không nhận ra Thủy hoàng phệ nhật quyết có gì lạ, vì bản thân chân nguyên
của nó là cấm chế.
Định thần lại, Ngụy Tác tham ngộ ba cổ kinh cực kỳ trọng yếu với mình.
Ngụy Tác xếp bằng dưới đất, tâm tình dao động dữ dội, nữ tu diễm lệ và hai lão
bất tử cũng nhận ra nhưng không biết chuyện gì nên cứ run rẩy chờ đợi.
“Nguyên liệu và pháp khí mà đạo đại cấm này cần thì với thực lực Hoàng Đình
tông chắc chuẩn bị được?”
Sau một tuần hương, Ngụy Tác lấy ra một ký sự thanh phù, ghi vào rồi đưa cho
ba người.
“Định đỉnh tứ phương đại cấm?” Hai lão bất tử Hoàng Đình tông vội quét thần
thức rồi hít sâu một hơi, hiểu ý nhưng gật đầu, “Chắc chuẩn bị được.”
“Trong mười ngày là mỗ cần, Hoàng Đình tông chuẩn bị giúp những thứ dể bố trí
đạo đại cấm này, trừ phi Thiên Cửu thần quân và Hoàng Đình tông lại gây sự,
không thì mỗ không khó dễ, cũng không lấy gì nữa.” Ngụy Tác bảo hai lão bất
tử. Sự thực sau khi vơ vét thì Hoàng Đình tông không còn mấy thứ có giá trị
nữa, Chân linh cấm kinh có mấy đại cấm đối phó thiên kiếp thì đều cần thần
huyền đại năng khắc thần văn bố trí, chỉ đạo thuật pháp này là dùng nhiều
nguyên liệu luyện chế bốn đại đỉnh pháp khí, bố trí pháp trận, Hoàng Đình tông
có thể chuẩn bị được.
“Mười ngày? Được, không thành vấn đề.” Hai lão bất tử Hoàng Đình tông nhìn
nhau, ra vẻ hớn hởn, khi lép vế tuyệt đối thế này thì sợ nhất là bị hạch sách
quá mức, Ngụy Tác nói thế thì họ dĩ nhiên vui sướng.
“Những thứ mỗ cần trước đây thì Hoàng Đình tông mau đưa tới.” Ngụy Tác gật
đầu, nói đoạn nhắm mắt, thử luyện Bổ Thiên kinh.
Tích tắc đó, gã vào nội tâm của nữ tử rực rỡ, có được cảm ngộ của nàng ta về
ba cổ kinh, nên cả ba tuy phức tạp nhưng trong một tuần hương thì gã cảm ngộ
rõ. Nàng ta không có đủ thời gian để lại thần văn lĩnh ngộ được nhưng Chân
linh cấm kinh có bảy thần văn phối hợp với mấy đại cấm, dùng Vạn cổ thánh
vương kinh khắc bảy thần văn vào nhục thân e mang lại không ít lợi lộc.
“So với họ, ta còn con đường dài cần đi.” Vận Bổ Thiên kinh, Ngụy Tác chợt có
ý nghĩ này.
Vận chuyển Bổ Thiên kinh, gã cảm giác được thiên địa nguyên khí bị hấp nạp vào
chân nguyên như lấp đầy chỗ trống, nhưng chân nguyên thay đổi cụ thể thế nào
thì gã không nhận ra.
Gã biết với cảnh giới hiện tại không thể hiểu được bản nguyên Thủy hoàng phệ
nhật quyết và Bổ Thiên kinh, chưa nói đến cải tiến công pháp đã lĩnh ngộ.
Chỉ khi mạnh đến mức như nữ tử rực rỡ, thuộc hàng đỉnh cao trong số chân tiên,
lại là đại cấm sư quá hiểu các loại cấm chế thì mới trong thời gian ngắn đã
phát hiện vấn đề, đồng thời phá giải.
Hiện tại Ngụy Tác không biết liên tục thi triển Bổ Thiên kinh bao lâu mới có
thể phá giải Thủy hoàng phệ nhật quyết, cứ theo chú giải của nữ tử rực rỡ Bổ
Thiên kinh thì ít nhất mấy đêm liền, Hoang tộc đại năng để lại Thủy hoàng phệ
nhật quyết mới không thể khống chế được gã.
“Hoàng Đình tông lấy lòng như thế thì cũng không đành, chọn chỗ nào nhỉ?”
Gã lại tính toán tiếp. Vốn gã định tại Hoàng Đình tông độ thiên kiếp nhưng họ
thế này, lại cùng cấp bí ẩn hữu dụng nên gã không đành. Cân nhắc rồi gã định
đến chỗ Hỏa Vực thần vương xem sao vì đến giờ vẫn chưa có tin gì, động phủ của
y có lẽ có thứ gì đó hữu dụng. Nếu nơi đó không thích hợp độ kiếp thì mặc kệ,
đến từng siêu cấp tông môn xem cấm chế ở đâu mạnh nhất thì chọn, không thì bảo
họ dọn đi rồi bồi thường.
“Đại Hỉ tông cầu kiến Ngụy thần quân.”
Hoàng Đình tông chưa đưa đồ đến nên gã định ở lại đây vừa tu luyện vừa đợi,
chưa đầy một tuần trà thì có tiếng xé không khí, giọng nói từ Vạn Tiên sơn
vang lên, Đại Hỉ tông có người cầu kiến.
“Đón vào.” Nữ tử rực rỡ đã chết, chỉ còn lại cổ cung cấm chế, không còn thêm
bí mật gì nên Ngụy Tác để hai lão nhân Hoàng Đình tông đưa người của Đại Hỉ
tông vào.
“Tham kiến Ngụy thần quân, tại hạ phụng mệnh Vân Ảnh thần quân và Tây Tiên
nguyên Hoàng tông chủ đến báo hai tin tức.” Người đến là Kim đơn trưởng lão
của Đại Hỉ tông, chừng hơn năm mươi tuổi, thấy Ngụy Tác thì hành lễ rồi truyền
âm.
“Tin gì?” Ngụy Tác hỏi, biết không phải tin quan trọng thì Hoàng Đạo Quân
không đưa tin đến.
“Tin liên quan đến vực ngoại thiên ma.” Đại Hỉ tông Kim đơn trưởng lão truyền
âm: “Có tu sĩ tại rìa Lưu Hỏa đại lục và Hắc Vu đại lục thấy độn quang kinh
nhân, chắc là Động Hư bộ pháp, mỗi bước mấy trăm dặm, bọn Hoàng tông chủ tha
cho là vực ngoại thiên ma đã vào Hắc Vu đại lục.”
“Hắc Vu đại lục?” Ngụy Tác giật giật chân mày.
“Đúng, thần huyền đại năng thần bí mà Ngụy thần quân sở nói đến, Hoàng tông
chủ đã lần ra manh mối, có tu sĩ Tịch Hàn đại lục từng thấy độn quang của đại
năng thần bí đó, tựa hồ từ Hắc Vu đại lục đến.” Đại Hỉ tông Kim đơn trưởng lão
gật đầu, truyền âm nhanh.
“Cái gì!” Ngụy Tác hít một hơi lạnh.
Không ngờ nhanh chóng có tin về Tứ tí hoang tộc đại năng và thần huyền đại
năng thần bí bị đoạt xá, quét hết mọi đối thủ, ngần ấy siêu cấp đại tông môn
liên hợp lại thì năng lực nghe ngóng tin tức quả nhiên cực kỳ kinh nhân. Gã lo
lắng vì Linh Lung Thiên có nói Hắc Vu đại lục là quê của Hoang tộc nên tất có
nhiều thứ liên quan đến Hoang tộc.
Ít nhất một Hoang tộc đại năng sau trận chiến Bắc Mang nhất chiến đã dến Hắc
Vu đại lục, để lại truyền thừa cho phái của thần huyền đại năng bị đoạt xá.
Nhất thời Ngụy Tác cứ giằng co nội tâm, tiềm thức bảo nên ngăn cản Hoang tộc
đại năng đến Hắc Vu đại lục hoạt động, vì y đến đó tất có dụng ý, chưa biết
chừng sẽ thu lợi lớn hoặc sẽ gây ra hậu quả nghiêm trọng. Giờ Tứ tí hoang tộc
đến Hắc Vu đại lục, rất có khả năng cổ đế thi đã bị diệt, vốn thần thức Ngụy
Tác đại tiến, có Như Lai thần mang rồi ba cổ kinh của nữ tử rực rỡ thì có thể
đấu với y, dùng chính Như Lai thần mang đối phó ngược lại. Nhưng giờ gã không
biết Tứ tí hoang tộc đại năng có lấy được tiên dược trong thể nội cổ đế thi
hay không, nên gã không dám tới.
“Không được, quá nguy hiểm, cứu bọn Cương nha muội và Cơ Nhã đã.”
Do dự đoạn Ngụy Tác nghiến răng, ngăn cản ý nghĩ đến Hắc Vu đại lục. Tứ tí
hoang tộc đại năng có gây ra hậu quả nghiêm trọng gì thì Thủy hoàng phệ nhật
quyết không còn vấn đề, thì coi như gã liên tục được mấy đại năng đỉnh nhọn
của Hoang tộc và Linh tộc truyền thừa, coi như không kém gì y, cơ hội còn đối
phó Hoang tộc thì hiện tại quá nguy hiểm.
“Mau giúp mỗ liên lạc với bọn Vân Ảnh thần quân và Hoàng tông chủ, bảo họ tận
lực tìm vực ngoại thiên ma đó! Để mọi siêu cấp tông môn của Lưu Hỏa đại lục và
Tịch Hàn đại lục biết.” Ngụy Tác truyền âm cho Kim đơn trưởng lão.
“Tại hạ sẽ làm ngay. Vân Ảnh thần quân và Hoàng tông chủ có tin tức cần cho
thần quân biết, nếu thần quân trong ba ngày tới không rời Thiên Trụy đại lục
thì những thứ họ tìm giúp sẽ được đưa tới, nếu thần quân đi thì họ sẽ tìm cách
liên lạc, giao tới trên đường.” Kim đơn trưởng lão truyền âm.
“Được, bảo họ đưa tới Thiên Trụy đại lục. Trong ba ngày mỗ sẽ không đi, có lẽ
sẽ tới Hoàng Đình tông rồi tới Đại Hỉ tông.” Ngụy Tác truyền âm.
“Được.” Kim đơn trưởng lão hành lên rồi đi ngay.
“Đưa mỗ đến Hoàng Đình tông tĩnh tu mấy ngày.” Ngụy Tác quyết định đột phá tu
vi đến Thần huyền tứ trọng điên phong, khắc hết thần văn, đồng thời xem xem
cấm chế sơn môn của Hoàng Đình tông và Đại Hỉ tông, nên gã đứng dậy, không đợi
Hoàng Đình tông đưa đồ đến mà bảo nữ tu diễm lệ và hai lão nhân.