Từng ngọn núi màu đen, màu đỏ đậm, màu vàng và màu huyền thiết sừng sững tạo
cảm giác nặng nề, mỗi ngọn núi trông như viễn cổ tiên nhân đang tới.
Cánh hoa màu đen pha vàng từ trên không trút xuống, vang lên tiếng kim loại
chạm đất.
Cảnh tượng thật khó hình dung, trên vách đá mấy nghìn trượng mọc toàn những
đóa hoa hai màu, đến mùa hoa khô héo nên từng vạt cánh hoa rơi xuống, tỏa
quang mang yêu dị.
Vào Thiên Trụy đại lục, có tu sĩ Đại Hỉ tông và Hoàng Đình tông nghênh đón, gã
và nữ tu họ Đỗ chọn đường gần nhất đến Vạn Tiên sơn.
Gã chưa từng đến Ngọc Hành đại lục và Thiên Trụy đại lục, cảnh vật phong mạo
Ngọc Hành đại lục không khác xa Thiên Huyền đại lục nhưng Thiên Trụy đại lục
thì khác, chỗ nào cũng là khoáng sơn, thậm chí đâu đâu cũng thấy núi rừng và
đống đá do vực ngoại loạn thạch và vực ngoại tinh thần rơi xuống.
Vạn Tiên sơn như một ma vực, cảnh sắc gã chưa bao giờ thấy.
Dù Vân Ảnh thần quân không cho biết, gã cũng nhận ra những đỉnh núi như tiên
nhân đứng kia đều do vực ngoại vẫn thạch va vào đỉnh núi vốn có mà hình thành.
Nên kim thiết khí tức trong núi rất nồng hậu, chả trách Thiên Trụy đại lục nổi
tiếng vì các loại vẫn thiết tinh kim và thượng giai tinh thạch.
Ngụy Tác hút hai cánh hoa vừa vàng vừa đen lên.
Cánh hoa đã khô quắt lại nhưng vẫn lớn cỡ bàn tay, lạnh băng trong lòng tay,
đường vân như cương ti, rõ ràng có hút không ít tinh kim.
“Đấy là Uẩn kim hoa, hái hoa có thể luyện được tinh kim cho vài loại pháp khí
chỉ là phẩm giai không cao, một trăm đóa Uẩn kim hoa giá nửa viên hạ phẩm linh
thạch.” Thấy Ngụy Tác tựa hồ thích cánh hoa, nữ tu diễm lệ giải thích lấy
lòng.
“Quả nhiên là thế.” Ngụy Tác co tay búng cánh hoa lên không.
Kỳ thực gã không thích gì Uẩn kim hoa, chỉ là xuất thân tiểu gian thương Linh
Nhạc thành nên thấy hoa là gã nghĩ ngay tới trong hoa có không ít tinh kim hữu
dụng, có thể đem đổi linh thạch.
Hiện tại nữ tu diễm lệ giải thích đúng với những gì gã nghĩ. Trăm đóa hoa nửa
viên linh thạch cũng không thấp, trong cốc rơi đầy hoa thì hái trăm đóa không
khó, lúc gã ở tại Linh Nhạc thành thì thường một ngày không kiếm nổi một viên
hạ phẩm linh thạch, vì đê giai yêu thú đáng giá vài viên mà mai phục cả ngày,
có khi còn không được gì.
Nơi này cách Thiên khung Thiên Trụy đại lục mấy vạn dặm, đê giai tán tu không
dám đi xa đến thế, còn tu sĩ đủ khả năng thì cần những thứ có giá trị hơn.
Biết rõ trong sâu man hoang có nhiều thứ quý, dễ dàng đổi được nhiều linh
thạch nhưng không thể lấy, chỉ còn cách ở trong Thiên khung tìm những thứ giá
trị không cao để mỗi năm kiếm được không bao nhiêu linh thạch, đấy là hiện
trạng của đê giai tán tu như gã trước kia.
“Vù!” “Vù!” “Vù!” Ba đạo hồng quang xung thiên, lao về phía Ngụy Tác và nữ tu
diễm lệ.
“Tham kiến Ngụy thần quân!”
Ba người từ Vạn Tiên sơn đều rất già, là lão bất tử của Hoàng Đình tông.
“Thiên Cửu thần quân đâu?” Ngụy Tác nhìn lão bất tử, gật đầu hỏi.
“Bản tông chủ lo lắng thần quân chưa tan giận nên không dám đến, hi vọng thần
quân đại nhân đại lượng tha cho.” Trong ba lão nhân, một người mặc áo trắng
râu bạc, mặt nhăn nhúm cười khổ với Ngụy Tác. Lão biết gã hiểu rõ Thiên Cửu
thần quân không dám đến, nói dối chỉ tổ khiến gã nổi giận.
“Đưa hết những thứ trong này đến đây.” Ngụy Tác tạm thời bỏ qua Thiên Cửu thần
quân, đưa ký sự ngọc phù cho lão nhân.
Trên đường đến Hoàng Đình tông, nữ tu diễm lệ đã đưa danh sách cho gã, Hoàng
Đình tông truyền thừa lâu nhất trong mấy đại lục tông, tới ba, bốn vạn năm
truyền thừa, tích lũy đích xác bất phàm, pháp bảo và pháp khí chống lại thiên
kiếp có tới chín món, quan trọng nhất là có một môn vô thượng cổ kinh Hoàng
đình ngũ hoàng kinh dùng để tu luyện ngũ tạng, đề thăng năng lực điều động
nguyên khí và uy năng thuật pháp. Cổ kinh này cũng cực kỳ kinh nhân, hoàn toàn
không kém Tiên căn ngũ mật nên gã phải lấy cho được.
Về tiên giai linh dược và nguyên liệu luyện khí tốt của Hoàng Đình tông thì
mặc kệ dùng được hay không, gã cứ ghi lại đã.
Ngụy Tác đưa ký sự ngọc phù cho ba lão bất tử, cả ba đều nhăn nhó, hiểu rõ
Thiên Cửu thần quân và Hoàng Đình tông lần này tuy thoát tội chết nhưng phải
trả giá không nhỏ, ngọc phù tất đòi hỏi khoon cùng.
“Thần quân yên tâm, tại hạ sẽ làm ngay.” Thanh sắc ma y lão bất tử vội hành lễ
với Ngụy Tác, cầm ngọc phù đi ngay.
“Cho ta biết tình hình ở đó thế nào?” Ngụy Tác hỏi hai lão nhân.
“Việc này nói ra rất dài. Hoàng Đình tông và hai vạn năm đến đây khai thác
khoáng mạch tinh kim thì phát hiện có cung điện của thượng cổ tu sĩ để lại,
hai vạn năm này bản tông tìm mọi cách đi vào nhưng cấm chế quá mạnh, mãi hơn
một nghìn năm trước, địa mạch biến động, cổ cung mới tổn hủy một số cấm chế
thì mới vào được. Vào trong, bản tông lại phát hiện cổ cung trống trơn, chỉ
phong ấn một thượng cổ hóa hình đại yêu.” Bạch bào lão nhân giải thích, càng
tỏ vẻ nhăn nhó khôn tả, rõ ràng để vào được đây, Hoàng Đình tông trả giá không
ít, nhưng sau cùng không được gì mà còn phải cho gã biết.
“Phong ấn cách nào? Hóa hình đại yêu trong đó thế nào?” Ngụy Tác hít sâu một
hơi, trong lòng không còn bình tĩnh.
“Phong ấn hóa hình đại yêu là một khối lục sắc tinh thạch đặc biệt, không có
phù văn hay pháp trận, Hoàng Đình tông trong nghìn năm nay đã đọc hết điển
tịch, cũng không biết là tinh thạch gì.” Bạch bào lão nhân bảo Ngụy Tác, “Hóa
hình đại yêu là một nữ tu diễm lệ trông chỉ trên ba mươi, mu bàn tay có vảy
như hồng bảo thạch, lưng mọc kim sắc song dực, tuyệt đối không phải tu sĩ, trừ
ra thì mi tâm có phù văn hoa trắng phát quang. Ngực hóa hình đại yêu bị kỳ
hình hung binh đâm xuyên…”
“Cái gì! Hóa hình đại yêu đó chết rồi à!” Ngụy Tác vốn đã kích động, đã nghe
Linh Lung Thiên tả kỹ ngoại hình Hoang tộc, hiện tại nghe lão nhân miêu tả,
tuy không biết là chi nào của Linh tộc nhưng rõ ràng đó không phải là Hoang
tộc! Thấy Linh tộc bị kỳ hình hung binh đâm xuyên thì gã run lên biến sắc,
quát to cắt lời lão nhân.
“Ngụy thần quân… hóa hình đại yêu đó có khi chưa chết.” Thấy Ngụy Tác biến
sắc, nữ tu và hai lão nhân nhợt nhạt mặt mày, thập phần kinh hãi, bạch bào lão
nhân run run nói.
“Còn chưa chết? Là ý gì hả?” Ngụy Tác không nén được, muốn lên xem.
“Hình như còn sinh cơ. Chỉ là bọn tại hạ không biết hóa hình đại yêu đấy là gì
hay làm cách nào phá được tinh thạch, hoặc phá rồi thì có hậu quả gì, nên bọn
tại hạ mới không dám động tới, nghiên cứu cả nghìn năm.” Lão bất tử Hoàng Đình
tông nói nhanh.
“Còn sinh cơ?” Ngụy Tác bảo hai lão nhân, “Mau đưa mỗ đến!”
“Thần quân mau đi theo bọn tại hạ.” Hai lão bất tử đi trước dẫn đường, đến một
ngọn núi lớn trong Vạn Tiên sơn.
Ngọn núi nhìn từ xa như thượng cổ man hoang chiến thần xõa tóc.
Bề ngoài ngọn núi như một nam tử cao lón cầm đại chùy và chiến phủ, đỉnh núi
mọc toàn dây leo đen ngòm, leo xuống tận lưng núi.
Kinh nhân nhất là đến cách không xa, Ngụy Tác thấy đỉnh núi có bảy sơn động,
như thất khiếu cả người.
“Phù!” Hai lão nhân tiếp tục đi trong khe núi, quang hoa lóe lên, đóng lại một
cấm chế, âm phong từ trong núi thổi ra. Thông đạo mở theo lòng núi chếch xuống
hơn vạn trượng thì một cổ cung điện xuất hiện tại trong tầm mắt Ngụy Tác!