Thông Thiên Chi Lộ

Chương 1127: Thiên địa chiến hồn

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

Không hẳn bọn Thiên Cửu thần quân không tính đến Vạn cổ thánh vương kinh.

Trận Ngụy Tác giao đấu tại Đăng Tiên tông chấn kinh thiên hạ, Vạn Hoàng công
tử và A Tỳ thần quân được thấy nên biết gã có Vạn cổ thánh vương kinh.

Nhưng từ lúc gã bắt được Hắc Bồ Đề thiên mẫu đến giờ là mấy ngày?

Dù gã lấy được thần văn cũng khắc được bao nhiêu?

Các thần huyền đại năng không ngờ gã được Đông Như Lai truyền thừa, lại thu
lợi lớn từ Trác Thanh Ngưng.

Đó mới là người tính không bằng trời tính!

“A!”

Ngụy Tác tiến vào sơn môn Hoàng Thiên đạo, cả toán tu sĩ hộc máu rơi xuống.

Thiên vẫn phàm tâm của Vu thần nữ là vô thượng cường pháp của Đông Lai bí
cảnh, tuy càng đến gần, uy năng chấn động càng kinh nhân, nhưng chân nguyên và
thần thức của Ngụy Tác thi triển thì được trong vòng nghìn dặm, tuy bọn Thiên
Cửu thần quân và một số Kim đơn đại tu sĩ còn chống nổi, nhưng một số bản thân
đã suy kiệt khí huyết và đệ tử Hoàng Thiên đạo chưa đạt kim đơn thì không.

“Tu đạo giới thật sự có vạn nhân địch!”

Cảnh tượng thật rợn tóc gáy, với tu sĩ thì thật khó tưởng tượng nổi. Một người
bước một bước là tu sĩ trong nghìn dặm kêu thảm, linh quang tắt hết rơi xuống.

Tình cảnh này lật ngược toàn bộ nhận thức của đê giai tu sĩ.

Nhiều đê giai tu sĩ tuy đọc qua điển tịch là một đại năng có thể ung dung đi
giữa vạn nhân trận nhưng họ không tin, cho rằng vạn người kích phát pháp khí,
uy năng đủ lấy mạng một đại năng.

Nhưng giờ các đê giai tu sĩ đều biết, trước mặt đại năng thì phổ thông tu sĩ
quả thật như sâu kiến.

Uy năng thuật pháp của Ngụy Tác hiện một đòn nghìn dặm, như quét sạch nghìn
dặm, chỉ có đại tu sĩ và đại năng cùng chấp mới chống nổi.

Một đòn nghìn dặm là khái niệm gì? Phổ thông tu sĩ chỉ phát đòn được mấy chục,
mấy trăm trượng là cùng!

Ngụy Tác lúc đó tâm vô ngoại vật, thần thức rải ra, trong mắt không còn ai,
như đứng trong một vùng mênh mông, trong óc chỉ còn nguyên khí dao động.

Thiên vẫn phàm tâm, Đại thừa pháp âm, Như Lai thần mang… Ngụy Tác có số
lượng kinh nhân vô thượng cường pháp nhưng hiện tại mỗi bước đều liên quan đến
sinh tử, mỗi tích tắc đều cần tùy cơ ứng phó, thậm chí cần để lại dư lực,
nhiều thuật pháp không kịp thi triển.

“Chát!”

Bọn Thiên Cửu thần quân và Vương Vô Nhất thất thần, một đạo thanh sắc thần
quang lại từ trước mặt Ngụy Tác bừng lên, xé không gian lao vào một đại điện.

“Tốc độ thi pháp của y nhanh thế! Thần thức sao có thể kinh nhân đến thế!”

A Tỳ thần quân run lên, phát thanh hồng sắc diễm quang, định ngăn đạo thanh
sắc thần quang truy kích Ngụy Tác lại. Thanh sắc thần quang hám vào đại cấm
pháp trận của Hoàng Thiên đạo hòng phá hoại.

Họ cha kịp phát ra đạo thuật pháp nào thì gã đã phát ra đạo thứ hai, tốc độ
thi pháp vượt xa bất kỳ ai!

“Là Duy ngã tâm kiếm của Thiên Kiếm tông!”

Đạo thanh sắc thần quang của Ngụy Tác sắp bị A Tỳ thần quân chặn lại nhưng ánh
mắt nhiều người cứng đơ vì thần quang đột nhiên như vật sống, tựa du long lướt
trên không, tránh đi liên tục, nên đòn của A Tỳ thần quân vô dùng, thanh sắc
thần quang vượt một nghìn năm trăm dặm, chẻ kim sắc đại điện làm đôi.

“Oành!” Chu hồng sắc diễm quang từ đó bay lên, nổ tung rồi trong mấy chục dặm
như có mấy chục viên Diệt tuyệt kim đơn nổ tung, toàn bộ hóa thành tro.

Vương Vô Nhất xanh lét mặt mày, đó là một trong tứ đạo đại cấm mà các đời
Hoàng Thiên đạo tổ sư để lại, bị Ngụy Tác hủy mất.

“Không xong! Y định áp sát chúng ta, đại cấm không thể phát động, cẩn thận
không thì chúng ta bị chính uy năng xung kích!” Trạm Đài Linh Lan tỉnh ngộ lại
kêu to.

Ngụy Tác lao tới, với nhục thân và thần thức sát phạt chi pháp của gã mà lao
vào họ thì khác nào hổ vào đàn dê, tất cả sẽ thành thuẫn bài của gã.

“Thiên Cửu thần quân, nếu còn không dùng truyền thừa pháp khí thì chúng ta
chết sạch!” Bích Tỳ tông tông chủ nhợt nhạt mặt mày rống lên.

Trước đó ai cũng cho là Ngụy Tác dù lộ diện cũng sẽ chết, không ai ngờ gã đáng
sợ tới mức này.

Thiên Cửu thần quân đành vung tay. “Vù”, bảo lam sắc diễm quang bay lên.

Bảo lam sắc cổ phù ràn rạt chân tiên khí tức, diễm quang dệt thành một quang
tráo, bao lấy bọn Thiên Cửu thần quân và Vương Vô Nhất.

“Không xong!”

Thiên Cửu thần quân kích phát h bảo lam sắc diễm quang quang tráo, ai nấy run
lên.

Tích tắc đó, Ngụy Tác đổi vị trí, các đại năng phát ra năm, sáu đạo uy năng
đại đạo pháp vực, nhắm vào sơn cốc có Đại chư thiên tạo hóa bình.

Đồng thời, tóc Ngụy Tác sáng chói ngân sắc thần quang.

“Keng keng keng keng…” Tiếng thần thiết gãy vỡ liên tục, những sợi tóc lấp
lóe ngân sắc thần quang rơi xuống, mỗi sợi hóa thành một Ngụy Tác, lao vào
thiên địa.

Dù tận mắt thấy gã diễn hóa cường pháp, thì tích tắc đó, không ai nhận ra đâu
là chân thân, đâu là hóa thân.

“Chư vị, hiện tại không liều mạng thì không chỉ hôm nay không đẩy lui được y
mà dù chúng ta thoát tất tương lai cũng chết trong tay y!” Trung thiên tử lôi
tông tông chủ kêu lên vớ Thiên Cửu thần quân và Vương Vô Nhất.

Nơi đặt Đại chư thiên tạo hóa bình bố trí cấm chế uy năng kinh nhân, đủ giết
Thần huyền tứ trọng đại năng.

Cấm chế đó kích phát bằng khí tức, mọi thần huyền đại năng tiến vào đều sẽ
khiến nó kích phát, vốn để phòng vạn nhất mà dồn Ngụy Tác. Nhưng giờ gã có
ngần ấy hóa thân, rất có thể là cấm chế bị hóa thân kích phát, hơn nữa dù là
chân thân thì với nhục thân của gã, cấm chế e không thể tạo thành thương tổn,
không ngăn được gã lấy Đại chư thiên tạo hóa bình.

Trong các đại năng, dù Trung thiên tử lôi tông tông chủ cũng không biết Linh
Lung Thiên hiểu Đại chư thiên tạo hóa bình hơn bất kỳ ai, những tưởng đạo lữ
và thân hữu của gã đã bị Đại chư thiên tạo hóa bình giết rồi nhưng ai cũng
biết gã đến vì cái bình. Cái bình lọt vào tay gã thì gã sẽ tùy ý đi lại, sau
đó sẽ quét sạch từng tông môn!

“Chư vị, còn muốn sống thì mau dốc hết thủ đoạn!”

Trán Thiên Cửu thần quân nổi gân xanh, Hoàng Đình tông tuy là tông môn truyền
thừa lâu nhất trong mấy đại lục, số lượng truyền thừa pháp khí nhiều nhất
nhưng đó là từ tổ sư các đời truyền lại, y dùng món nào cũng là tội nghiệt, có
điều giờ đã hết cách, Ngụy Tác hiện tại như Đông Như Lai của mấy nghìn năm
trước, y không dám nương tay.

“Oành!”

Tiếng gầm đau xót và kinh nộ đến cực điểm vang lên, hư không nổ vang, Thiên
Cửu thần quân bắn lên một cái hộp đầy châu quang bảo khí.

Cái hộp trông như cổ điện, chia thành bảy tầng, khảm các loại tinh thạch, y
hệt xá lợi tháp.

Khí tức từ pháp khí của Thiên Cửu thần quân dấy lên, thân ảnh khổng lồ đứng
dậy.

Hoàng sắc thần linh cao năm trượng, hiển hóa hoàng sắc khải giáp, cầm trường
mâu cổ qua, hào quang vạn trượng, chỉ có sát khí băng lãnh và chiến ý ngút
trời trên hư không.

“Thiên địa chiến hồn!”

Ngụy Tác đứng trong mấy chục hóa thân, thần thức quét qua thì cả kinh.

Gã nghe Hắc Bồ Đề thiên mẫu nói pháp khí này của Thiên Cửu thần quân là “Thiên
địa chiến hồn”, do Hoàng Đình tông tổ sư dùng thần hồn Thần huyền ngũ trọng
đại năng luyện chế, cũng như thần niệm của Kiếm vương lão tổ, đối với tu sĩ
thì đúng là thần chi.

“Chát!”

“Thiên địa chiến hồn” hiển hóa, rời bảo lam sắc diễm quang quang tráo, hoàng
sắc trường mâu vạch lên, hư không tan biến, tức thì năm, sáu hóa thân của Ngụy
Tác tan biến.

“Choang!”

“Thiên địa chiến hồn” vung cổ qua, thinh không đột nhiên rải xuống vô số hoàng
sắc quang tinh, lao vào Ngụy Tác, không phân biệt chân thân hay hóa thân.

Ngụy Tác không thể che giấu nữa, tử sắc quang hoa diễn hóa trên đầu, nhìn về
Thiên địa chiến hồn, Như Lai thần mang giáng tới!

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận