Thông Thiên Chi Lộ

Chương 1106: Sáu dải thần văn

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

“Ngươi…!” Hắc Bồ Đề thiên mẫu xám ngoét mặt mày, định mắng Ngụy Tác nhưng vì
tâm thần kích động thái quá nên hộc máu.

Hắc Bồ Đề thiên mẫu dám oanh kích cả Thiên khung thì hành sự quả quyết hơn tu
sĩ thông thường nhiều lần, nhưng nếu đúng như Ngụy Tác nó, bị vô số yêu thú
thay nhau làm nhục trước mắt người khác thì ả sẽ thành kẻ đầu tiên lịch sử tu
đạo giới, sẽ được ghi vào các loại điển tịch, lưu truyền nhiều đời.

Đúng như Ngụy Tác nói, với nhục thân của ả mà trong Thiên khung chỉ có ngũ cấp
lục cấp yêu thú, đến bao nhiêu cũng không khiến ả chết.

Không chỉ là Đại Hỉ tông tổn thất một tông chủ, Ngụy Tác lấy lại chút vốn mà
cả Đại Hỉ tông sẽ thành trò cười.

Hắc Bồ Đề thiên mẫu tuy không sợ gì nhưng bị vô số yêu thú… thì ả không chịu
được.

Hắc Bồ Đề thiên mẫu phun ra nghịch huyết, Ngụy Tác không thèm nhìn mà thu Lưu
ảnh pháp tinh và Thiên vân tinh lại rồi quay vào trong Thiên khung.

“Hiện giờ lao bao nhiêu ngày từ khi các ngươi dùng Đại chư thiên tạo hóa bình
ám toán ta?”

Ngụy Tác thấy mảng Thiên khung bị Hắc Bồ Đề thiên mẫu phát động công kích
thoáng có vết nứt nhưng đã lành lại, coi như không hề tổn hại, nhưng gã biết
Thiên khung thọ nguyên không còn dài, nên xuyên qua Thiên khung rồi là hỏi
ngay.

“Ngươi…” Hắc Bồ Đề thiên mẫu suýt nữa hộc máu nhưng cố nén được, gào lên,
“Ta ẽ cho ngươi biết pháp khí cùng pháp bảo đó là gì nhưng ngươi đừng mơ lấy
được thuật pháp của Đại Hỉ tông!”

“Được.” Ngụy Tác không nhìn Hắc Bồ Đề thiên mẫu, “chỉ cần ngươi đáp thật, ta
sẽ để ngươi thống khoái. Không dùng thủ đoạn ban nãy đối phó ngươi nữa. Ta
cũng không cần công pháp cùng thuật pháp của Đại Hỉ tông nhưng ngươi phải giao
hết mấy môn đại đạo pháp vực thần văn ra. Hiện tại ngươi tu vi tận phế, không
thể ngưng luyện thần văn, ta sẽ hạ cấm chế, giúp ngươi khôi phục một chút chân
nguyên, bản nguyên thần huyền pháp tướng của ngươi đã vỡ, thần thức giảm nhiều
nhưng ngưng luyện vài thần văn chắc không khó chứ?”

Ngụy Tác nói thế nhưng không định thả ả. Bí pháp của ả, nhất là môn liệt vào
thượng cổ thập đại thuật pháp phòng ngự thì gã quyết lấy, nhưng với tu v bây
giờ thì cách đề thăng chiến lực nhanh nhất là thần văn của ả.

Hắc Bồ Đề thiên mẫu ít nhất biết năm đại đạo pháp vực, hiện tại tu vi tận phế,
không thể giở trò gì được, Ngụy Tác chỉ cần dùng đạo thuật pháp của Đông Hoang
tông là biết thật giả.

Chỉ năm thần văn này, nếu dùng Vạn cổ thánh vương kinh khắc vào thể nội cũng
coi như nhục thân tu vi đề thăng một mức, công pháp cùng thuật pháp khác dù là
giới hạn sau cùng của Hắc Bồ Đề thiên mẫu thì vẫn còn Phổ độ thần quang.

Gã không muốn phí lời, không thèm nhìn Hắc Bồ Đề thiên mẫu, sợ ả qua thần sắc
mà đoán được.

“Giao thần văn? Không cần công pháp cùng thuật pháp của Đại Hỉ tông?” Hắc Bồ
Đề thiên mẫu loạn hết tâm thần thấy thế thì nghiến răng gầm lên phẫn hận,
“Được, ta đáp ứng. Ta cho ngươi biết thần văn, ngươi cho ta chết thống khoái.”

Sự thực Hắc Bồ Đề thiên mẫu dù bị uy hiếp bằng vô số yêu thú nhưng không chịu
giao công pháp cùng thuật pháp, chỉ là Ngụy Tác hành sự thái quá độc ác, hạ
được tông môn nào là truyền thụ sạch bất truyền chi bí đi, ví như thuật pháp
Thiên Kiếm tông hiện tại lan khắp trong hàng ngũ tán tu, tương lai sẽ tạo
thành vô số kiếm tu, ảnh hưởng sâu rộng đến tu đạo giới.

Nếu gã có được công pháp cùng thuật pháp mà thân truyền đệ tử, trưởng lão cũng
không được học, rồi lại tùy ý truyền bá đi thì đệ tử Đại Hỉ tông không việc gì
lập công cho tông môn nữa, tông môn tất nhân tâm ly tán, mất đi căn cơ.

“Trả lời câu hỏi đầu tiên của ta đã, từ khi các ngươi dùng Đại chư thiên tạo
hóa bình ám toán ta là bao lâu rồi?” Ngụy Tác cười lạnh.

“Gần bốn ngày đêm.” Hắc Bồ Đề thiên mẫu run lên vì khuất nhục nhưng đành nói.

“Nói vậy ta ở trong lòng núi ôn dưỡng thần thức gần hai ngày đêm, lâu thế mà
với thủ đoạn của các ngươi vẫn chưa theo kịp?” Ngụy Tác lúc đó mới biết vì
thần thức gần tan mà ở trong lòng núi lâu như thế, đối phương không đuổi kịp
thật khiến gã không dám tin. Nhưng sự thực là thế, gã dùng đạo thuật pháp của
Đông Hoang tông thì biết Hắc Bồ Đề thiên mẫu không nói dối.

“Toại nhân kinh vĩ bàn vốn không ở trên mình ta, ta lệnh cho môn nhân đưa đến,
lại qua một thời gian rồi, chạy được ngần ấy vạn dặm, muốn đến cũng cần không
ít thời gian, ngươi quyết không thể thoát được nên ta và bọn Thiên Cửu thần
quân không đành động dụng truyền thừa pháp khí đi một lúc mấy vạn dặm.” Hắc Bồ
Đề thiên mẫu run lên như muốn thổ huyết.

“Người tính không bằng trời tính.” Ngụy Tác chợt có ý nghĩ này, theo tính toán
của bọn Hắc Bồ Đề thiên mẫu thì gã không thể thoát nhưng không ai ngờ Lực sơn
long quy bị gã đánh vỡ, không ai ngờ thần thông như Hắc Bồ Đề thiên mẫu lại bị
gã đánh bại, thậm chí bắt sống.

Tính toán đến đâu cũng có lúc sai lầm, không thể trăm phần đúng cả trăm.

“Lần này có bao nhiêu đại năng? Thiên Cửu thần quân và Vương Vô Nhất có pháp
khí gì đối phó ta? Cả pháp bảo chúng dùng để truy đuổi ta, ngươi nói đi.” Hít
sâu đoạn Ngụy Tác hỏi gấp.

“Lần này trừ ta và Vạn Hoàng công tử, Thiên Cửu thần quân, Trạm Đài Linh Lan,
Thiên Hỏa thần quân còn có Trung thiên tử lôi tông tông chủ, Bích Tỳ tông tông
chủ, Vương Vô Nhất, Tô Thần Huyết, Thánh Vương tông tông chủ, cùng thần huyền
đại năng thần bí kia, cả Đơn Nguyên tông tông chủ Ngọc Lý thần quân của Lưu
Hỏa đại lục đến sau. Thiên Cửu thần quân có Thiên xá cổ lệnh, là tuyệt cường
pháp khí phòng ngự, tế xuất là hóa thành linh quang quang tráo bao trùm mấy
nghìn trượng, thậm chí chặn được chân tiên công kích. Còn cả ‘Thiên địa chiến
hồn’ pháp khí, tổ sư Hoàng Đình tông dùng thần hồn một Thần huyền ngũ trọng
trung kỳ đại năng luyện chế thành, là một đạo thần niệm, uy năng thuật pháp
còn hơn ta. Vương Vô Nhất thì ta không rõ, nhưngTô Thần Huyết thì đích xác có
Tà vương bảo quan sát thương thần thức. Thánh Vương tông tông chủ và Ngọc Lý
chân nhân có pháp khí gì thì ta không biết.”

“Ngọc Lý thần quân, tu vi gì? Kẻ không liên can gì đến ta cũng đến đòi dây máu
ăn phần.” Ngụy Tác cười lạnh, gã chưa nghe nói đến Ngọc Lý thần quân nhưng Đơn
Nguyên tông là siêu cấp tông môn của Lưu Hỏa đại lục.

“Y có tu vi Thần huyền tứ trọng trung kỳ.” Hắc Bồ Đề thiên mẫu không giấu gì,
nghiến răng nói.

“Đại chư thiên tạo hóa bình đang trong tay ai?” Ngụy Tác hỏi tiếp.

“Đại chư thiên tạo hóa bình là của Trung thiên tử lôi tông thì phải trong tay
tông chủ của họ.”

“Trung thiên tử lôi tông tông chủ ở đâu? Nếu giết được hoặc bắt sống ta, tiếp
theo các ngươi gặp nhau ở đâu?” Ngụy Tác nhướng mày hỏi.

“Vốn bọn ta đã xiết vòng vây, bày pháp trận đợi ngươi chui vào nhưng ngươi
xông thoát được, ta mới động dụng Hoàng đình thần quyết một mình đuổi theo.
Giờ ta không biết họ ở đâu nhưng ai cũng có pháp khí truy tung, ta giết được
ngươi thì chỉ cần đợi là họ sẽ tới.” Sắc mặt Hắc Bồ Đề thiên mẫu cực kỳ khó
coi.

“Ngươi còn chưa nói dùng pháp khí gì truy tìm ta, trong bọn chúng ai là kẻ có
thể đến đầu tiên?” Ngụy Tác mắt lóe lên hỏi.

“Trung thiên tử lôi tông và Bích Tỳ tông dùng pháp kính truy tìm được trong ba
vạn dặm, Vương Vô Nhất và Tô Thần Huyết dùng pháp khí cảm tri được khí tức
Động Hư bộ pháp, Thánh Vương tông tông chủ có pháp khí truy tung khí huyết của
ngươi.”

“Ngươi biết mấy môn đại đạo pháp vực?” Ngụy Tác trầm ngâm đoạn hỏi.

“Ta biết sáu môn đại đạo pháp vực.” Hắc Bồ Đề thiên mẫu gần như thổ huyết. Ả
biết Ngụy Tác chỉ diễn hóa được Đăng tiên pháp vực thì tu vi và thần thông kém
xa ả nhưng thế này thì ả lại lọt vào tay gã.

“Ghi lại ngưng luyện và cảm ngộ về các thần văn đó cho ta.”

Tiếp đó gã lại hạ cấm chế vào thể nội Hắc Bồ Đề thiên mẫu rồi làm tan linh
dược để ả hồi phục đôi chút chân nguyên, ngưng luyện thần văn.

Không đầy một tuần hương, sáu ngọc phù ghi thần văn của Hắc Bồ Đề thiên mẫu đã
lọt vào tay gã, gã lại vung tay hóa giải chút chân nguyên của ả.

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận