Thông Thiên Chi Lộ

Chương 1102: Thời khắc quyết chiến cuối cùng

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

Thấy Ngụy Tác lấy hơn trăm viên thủy hệ yêu đơn từ nạp bảo cổ giới ra, Hắc Bồ
Đề thiên mẫu cười lạnh há miệng, toàn thân đỏ bầm, như cú mèo ma quái.

“Oành!” Một hắc sắc thiên mẫu song thủ kết hỏa diễm ấn như từ hư không chui
ra, lao vào chỗ Ngụy Tác.

Đại đạo pháp vực thứ năm!

Hắc Bồ Đề thiên mẫu thi triển đại đạo pháp vực uy năng thứ năm còn hơn bốn
loại kia, Ngụy Tác vừa kích phát Sinh tử thư và Đăng tiên pháp vực liền bị
chấn tan, vừa lấy ra hơn trăm viên thủy hệ yêu đơn cũng bị chấn thành tro,
thổi bay không biết bao xa, gã run lên, nếu nhục thân và thai thể Sinh tử thư
không vững vàng thì đã tan vỡ rồi.

Hắc Bồ Đề thiên mẫu cười lạnh, tỏ vẻ cợt nhả.

“Cười cái gì, không thấy xấu hả?”

Ngụy Tác mặt mũi lạnh tanh lên tiếng, đồng thời thân ảnh trầm xuống, cách mặt
đất không đầy trăm trượng, cảm ứng địa mạch, ngầm phát động Địa Mẫu chân kinh.

“Ngươi… Hay lắm, ngươi đã triệt để kích nộ ta nhưng hậu quả là sẽ chết càng
thê thảm.”

“Thử nghi xem Bá Khí thần quân bị phế trừ tu vi, treo ngoài sơn môn cho người
ta làm nhục thì thế nào!” Hắc Bồ Đề thiên mẫu xám ngoét mặt mày, gầm lên trầm
trầm, quyết tâm không tiếc giá nào bắt gã.

“Vậy hả?” Ngụy Tác không ngừng phát động Động Hư bộ pháp, đồng thời lại kích
phát Liệt khuyết tàn nguyệt.

“Chân nguyên ả béo này kinh nhân như thế, nhục thân tu vi cũng kinh nhân, còn
cả vô thượng phòng ngự cường pháp, dù Hỏa Vực thần vương và Thánh Vương tông
tông chủ liên thủ cũng vị tất là đối thủ, chả trách trông thế này mà Vạn Hoàng
công tử cũng muốn kết làm đạo lữ.”

Ầm, ầm, ầm, hư không liên tục nổ vang, Ngụy Tác và Hắc Bồ Đề cứ một chạy một
đuổi, liên tục bỏ lại từng dãy núi sau lưng, sau mấy nghìn dặm thì Ngụy Tác
thầm kinh hãi. Gã liên tục phát cường uy, muốn tiêu hao chân nguyên của Hắc Bồ
Đề thiên mẫu, tuy gã kích phát uy năng đều dựa vào Địa Mẫu chân kinh nên tốc
độ thi pháp chậm hơn nhiều bình thường, thi triển Động Hư bộ pháp còn có lúc
sững lại nhưng trong mấy nghìn dặm thì ả diễn hóa không biết bao nhiêu lần đại
đạo pháp vực mà thể nội chân nguyên vẫn như vô cùng vô tận.

“Ngươi có song thần huyền cũng không thể có chân nguyên hùng hồn như Thất bảo
đại mật pháp, thoát thân có khác gì nằm mơ giữa ban ngày!”

Hắc Bồ Đề thiên mẫu cũng thầm cười lạnh. Ngụy Tác không biết rằng khai sơn tổ
sư của Đại Hỉ tông cảm ngộ từ công pháp tàn kinh của viễn cổ phật tông và
thượng cổ ma tông sáng tạo ra Thất bảo đại mật tông. Viễn cổ phật tông được
gọi là phật tông vì công pháp thi triển là sáng rực, phật quang vạn trượng,
chân nguyên và tinh hoa ngưng thành xá lợi, còn ma tông được gọi là ma tông vì
công pháp đều ma khí ngút trời, hiển hóa ra thiên ma như hung thần ác sát,
thậm chí là ma khí, dùng cả thi thể tu sĩ để tăng cường uy năng công pháp cùng
thuật pháp. Công pháp cùng thuật pháp của ả tuy hiện ra hình ảnh viễn cổ phật
tông nhưng cực kỳ hung hãn, ma quang ràn rạt. Thất bảo đại mật tông kết thành
bảy viên chân ma xá lợi trong thể nội, không phải tính mệnh xá lợi như thượng
cổ phật tông mà như yêu đơn của yêu thú, bình thường có thể dùng bí pháp ngưng
tụ chân nguyên mà thành.

Bảy viên chân ma xá lợi, mỗi một viên có thể bổ sung nhiều chân nguyên, như
chuẩn bị tại thể nội bảy viên tiên giai đỉnh cấp đơn dược.

Bảy viên chân ma xá lợi tan đi khiến Hắc Bồ Đề thiên mẫu hai lần bổ sung xong
thể nội chân nguyên.

Hiện tại cả tu đạo giới đều biết Ngụy Tác tu luyện đỉnh giai công pháp, nhục
thân tu vi cực kỳ kinh nhân, lại là song thần huyền, thể nội chân nguyên hồn
hậu e gấp ba lần Thần huyền tứ trọng đại năng.

Dù thế thì chân nguyên của gã không thể gấp ba ả!

Dù là nhục thân hay uy năng thuật pháp, Ngụy Tác không so được với ả, nên Hắc
Bồ Đề thiên mẫu coi gã như con chuột nằm trong rọ, nửa phần cơ hội thoát thân
cũng không có!

“Oành!” “Oành!” “Oành!”…

Ngụy Tác và Hắc Bồ Đề thiên mẫu cứ một chạy một đuổi, uy năng như hai vì sao
va nhau.

“Tiếng đấu pháp dày thế này…” Chỗ Hắc Bồ Đề thiên mẫu và Ngụy Tác chạm trán
lúc đầu có hai thần huyền đại năng, gồm một đại hán trọc đầu cao lớn, và một
thanh niên tiêu sái phiêu dật, mặc cổ pháp y cực kỳ hoa lệ , chính thị Thánh
Vương tông tông chủ và thanh niên thần bí được Hoang tộc truyền thừa.

Tiếng đấu pháp ầm ầm như sấm trong bão tuyết, thậm chí mỗi tiếng nổ đều khiến
bão tuyết dừng lại, kinh tâm động phách.

“Hắc Bồ Đề thiên mẫu đã cầm chân y, với tu vi và thần thông của ả, cộng thêm
mấy pháp khí thì y không thể thoát.” Nghe tiếng đấu pháp đưa về, Thánh Vương
tông tông chủ nheo mắt, bảo hoa y thanh niên.

“Vậy thì chúng ta nhanh lên, tông chủ, độn tốc của họ thì chúng ta cần động
dụng Thượng thanh phi thiên phù của Thánh Vương tông.” Hoa y thanh niên nhạt
giọng bảo Thánh Vương tông tông chủ không có vẻ gì định truy đuổi.

“Hả? Vì sao?” Thánh Vương tông tông chủ nhíu mày, hỏi hoa y thanh niên, “Với
thần thông của hai chúng ta vị tất giết được Hắc Bồ Đề thiên mẫu, không giết
được ả thì là tai họa.”

“Tông chủ hiểu lầm rồi, chúng ta không thể đối phó Hắc Bồ Đề thiên mẫu. Nhưng
thần thông của chúng ta thì Hắc Bồ Đề thiên mẫu muốn giết, chúng ta cũng giữ
được mình. Tông chủ nghĩ xem, bà ta bắt được y, bức hỏi công pháp cùng thuật
phá nhưng giết luôn rồi chối là chưa bắt sống y, vì đấu pháp quá kịch liệt mà
giết y thì sao?” Hoa y thanh niên nhìn Thánh Vương tông tông chủ.

“Đúng thế! Nếu chúng ta đến, Hắc Bồ Đề thiên mẫu không thể chối việc bắt sống
y để nuốt chửng công pháp cùng thuật pháp! Các hạ suy tính quả chu toàn!”
Thánh Vương tông tông chủ sầm mặt, không nhiều lời, độn quang với tốc độ nhanh
hơn lao về phía Hắc Bồ Đề thiên mẫu và Ngụy Tác đấu pháp.

Bão tuyết đã tạnh, trời sáng hẳn.

Ngụy Tác và Hắc Bồ Đề thiên mẫu không hiểu đã vượt bao nhiêu vạn dặm.

Ngụy Tác lao nhanh ở độ cao mấy chục trượng, mỗi lần phát động Động Hư bộ pháp
và phát cường uy đều dấy tuyết trong mấy nghìn trượng.

Nhìn xa như có băng long cuồng bạo đi trước, sau lưng là hắc sắc di lặc đại
phật gào thét, hư không tan vỡ, sóng trắng cuồn cuộn.

“Hắc phì bà, chân nguyên song thần huyền của ta há như ngươi tưởng tượng. Muốn
hao tận chân nguyên của ta thì thật si tâm vọng tưởng, bất quá đầu lợn như
ngươi thì nói cũng bằng thừa.” Đột nhiên, Ngụy Tác cười lạnh.

Cười lạnh đoạn Ngụy Tác cũng thập phần kinh nghi bất định.

Hắc Bồ Đề thiên mẫu cơ hồ không lộ diện tại tu đạo giới, công pháp ảo diệu
nhưng không ai biết, nhưng không có mấy môn thuật pháp che giấu khí tức và Vô
pháp vô thiên không để lộ nguyên khí dao động như gã, chặn đường truy kích và
đấu pháp kịch liệt khiến gã lần rõ nguyên khí biến hóa của Hắc Bồ Đề thiên
mẫu.

Song phương đấu pháp kịch liệt lâu như thế, chân nguyên tiêu hao cực kỳ kinh
nhân, cả một đêm liền thì chân nguyên của Hắc Bồ Đề thiên mẫu tiêu hao hai
lần, nhưng mỗi lần đều nhanh chóng khôi phục!

Như một cái ao cạn hết nước thì lại tự đầy.

Chứng tỏ Hắc Bồ Đề thiên mẫu biết bí thuật nào đó!

Nếu là cường pháp như Địa Mẫu chân kinh thì gã cùng lắm chỉ thoát được chứ
không thể giết ngược lại Hắc Bồ Đề thiên mẫu.

“Muốn chết!”

Hắc Bồ Đề thiên mẫu gầm lên.

“Chát!” Lại có uy năng kinh thiên bừng lên giữa ả và Ngụy Tác. Vô số băng
tuyết cùng dư uy kinh nhân tứ tán, thậm chí như cương châm xung kích vào Ngụy
Tác, khí huyết của gã mà cũng lạnh thấu xương.

“Lẽ nào môn bí thuật của ả đã đến cực hạn?” Tim Ngụy Tác đập nhanh hẳn.

Gã đã biết rõ nói đến dung mạo là Hắc Bồ Đề thiên mẫu sẽ nổi giận, với tính
cách hẹp hòi, ưa thể diện của ả thì không thể chịu được. Dung mạo của ả vì tu
luyện Pháp ngoại kim cương và pháp môn khác tạo thành, biết rõ mình xấu nhưng
không cho ai nói đến, thậm chí còn muốn người ta cho là mình đẹp.

Lúc trước mà công kích thì Hắc Bồ Đề thiên mẫu tất sẽ phát động uy năng mạnh
nhất, hiển hóa đại đạo pháp vực thứ năm, nhưng lần này ả chỉ hóa ra thiên mẫu
găm trường thương. Môn đại đạo pháp vực này tiêu hao chân nguyên ít nhất.

Khác nhau rất nhỏ này khiến lòng Ngụy Tác như có lãnh điện lướt qua.

Gã biết thời khắc sinh tử thành bại, quyết chiến sau rốt đã tới!

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận