Như thi thể bất động xếp bằng không rõ bao lâu, tiếng rít khiến Ngụy Tác như
tỉnh khỏi ác mộng vô biên, thân thể gã run lên mở bừng mắt.
“Cách cách cách cách…”
Mở mắt, Ngụy Tác đứng dậy, xương cốt như đã xếp lại.
Số gã không tệ nên không bị đại năng nào bắt kịp, không thì khi thần thức tổn
thương đến cực hạn, đang liệu thương tất không thể trả đòn, ai cũng giết được
gã.
Đứng lên trong động đá tối tăm này, lòng gã đắng chát.
Thần thức tổn thương hiện tại đã khôi phục khá rõ rệt, nhưng gã nhận ra có ám
tật, nếu lại đấu pháp kịch liệt mà không có cao giai linh dược ôn dưỡng thần
thức thì sẽ triệt để tổn thương tinh thần.
Bên gã không còn ai, ngay cả lần liệu thương này cũng không biết sẽ tốn bao
nhiêu thời nhậtgian.
A! Nhưng hít sâu một hơi, trên mình gã lại lạnh ngắt khí tức như lúc đấu với
Hắc Bồ Đề thiên mẫu.
Hiện tại tuy mấy đại năng chưa bắt kịp nhưng gã thi pháp thì có để lại khí
tức, nơi này cách Thiên khung không xa, phải đi ngay không thì năng lực của họ
e sẽ nhanh chóng tìm ra, giăng lưới đợi sẵn.
Hít sâu một hơi, trấn định tâm thần, chuẩn bị đi khỏi, gã cởi cổ đồng sắc pháp
y.
Cổ đồng sắc pháp y này gần đạt tiên giai, uy năng phòng ngự ngang ngửa Bất
diệt tịnh bình nhưng bị Hắc Bồ Đề thiên mẫu liên tục tung đòn thì đã triệt để
phá tổn, mảng ngực bị xé ra ba chỗ lớn, thần điểu phù văn tắt hết thần quang.
Ngụy Tác lật đi lật lại xem xét, thoáng thất vọng.
Đông Hoang tông tổ sư Đông Như Lai luôn là cái bẫy mà Hoang tộc đại năng đó
bày ra khi thọ nguyên sắp hết, sau cùng chính Đông Như Lai tự chui vào, phát
hiện sự thật mà chết ở động phủ Đại Thí Thiên. Nhưng dù thế nào nhân vật vô
địch một thời này cũng được lưỡng môn vô thượng truyền thừa là Động Hư bộ pháp
và Như Lai thần mang.
Gã đã tự lĩnh giáo uy lực Như Lai thần mang, ngay cả cổ đế thi cũng không ngăn
được môn thuật pháp công kích này của Tứ tí hoang tộc đại năng. Nếu có thì dù
đối diện Hắc Bồ Đề thiên mẫu cũng không ngại.
Pháp y này là di vật duy nhất của Đông Như Lai, phẩm giai thập phần bất phàm,
Ngụy Tác hiện tại như chìm trong sông lớn, sắp chết đuối rồi, miễn cưỡng chụp
được một cọng cỏ để lấy hơi nên không mong chờ gì, chỉ mong Đông Như Lai để
lại môn cường pháp trên pháp y.
Nhưng trừ ba lỗ thủng thì cổ pháp y đầy thần điểu phù văn không có dấu vết gì
khác, đương nhiên không ghi lại Như Lai thần mang.
Thoáng thất vọng đoạn gã định ném pháp y vào một góc động quật, hiện không còn
bao nhiêu thời gian nên gã không thể khẳng định đối phương cách mình bao xa,
có khi kích phát một tí chân nguyên mở nạp bảo thủ trạc và nạp bảo cổ giới
cũng sẽ bị cảm tri được.
Nưng định ném pháp y đi rồi dựa vào nhục thân bỏ chạy thì mục quang gã lóe
lên, cầm pháp y lên xem.
Tích tắc đó gã nhận ra đường vân lạ lùng, khác hẳn thần điểu phù văn vốn có!
Gã nín thở, trong động quật chỉ còn tiếng tim đập cực khẽ do gã cố ý áp chế.
Gã không lầm, đường vân này ở góc chéo sau lưng pháp y.
Đường chéo bằng chất liệu đặc biệt, như dùng chân nguyên vẽ phù, vì đã lâu quá
rồi nên tất cả đều xỉn đi, cộng thêm bị thủy linh khí tức của Ngụy Tác gột rửa
nên không còn dấu tích gì, chỉ là nơi đó có máu gã thấm vào nên mới hiện mờ mờ
đường nét.
Không hề do dự, Ngụy Tác vung tay, vạch nhẹ lên cổ tay, cực kỳ cẩn thận nhỏ
máu vào quanh chhoox có vết mờ.
Rất nhanh, lưng pháp y đẫm máu tươi của gã.
Tim gã nhưng dừng hẳn, càng lúc càng nhiều vết mờ hiện ra, bản đồ xuất hiện.
Ngoài ra còn bốn chữ mờ mờ.
“Minh vĩnh băng xuyên!”
Ngụy Tác mắt ánh lên lạ lùng.
Minh vĩnh băng xuyên, là một địa danh, hơn nữa ở băng nguyên cách phía nam
Tịch Hàn đại lục Đại Hàn cung năm vạn dặm, là núi tuyết quanh năm, cơ hồ không
có sản vật gì, vì từ lâu đời, cát bị dồn vào băng tuyết nên nền băng cũng màu
xám đen, huyền băng không còn thuần tịnh, Tịch Hàn đại lục hiếm có tu sĩ đến
đây.
Hiện tại hình hiện ra cùng hàng chữ tạo cảm giác ngọn núi đó có liên quan đến
băng xuyên này.
Hiện rõ nhất là dãy núi có một điểm nhỏ rất đậm, tựa hồ chấm mạnh hơn.
Điểm nhỏ xíu này là ở giữa một dãy núi, như định hiện rõ.
“Lẽ nào Đông Như Lai trước khi chết có để lại?” Ngụy Tác ngập tràn ý nghĩ này.
A! Lại hít sâu một hơi, Ngụy Tác thoáng trấn định.
Gã biết mình phải quyết định, nếu có Như Lai thần mang thì sẽ ép lại bọn Hắc
Bồ Đề thiên mẫu, chỉ cần không bị năm, sáu đại năng vây ráp thì gã không cần
sợ ai. Nhưng chỉ bốn chữ và địa đồ giản đơn cực điểm này, vị tất có Như Lai
thần mang, thậm chí không có gì.
Có lẽ còn ý khác, không có thứ gì Đông Như Lai để lại.
Thời đại của Đông Như Lai đã qua mấy nghìn năm, ai biết được, địa hình địa mạo
không khác gì hiện tại nên nếu có bảo tàng hoặc thứ gì y để lại thì ngần ấy
năm rồi, có lẽ bị người ta lấy mất.
Quan trọng nhất, Minh vĩnh băng xuyên nằm trong hoang nguyên bên trong Thiên
khung Tịch Hàn đại lục nam bộ, gã đang ở tây bắc hoang nguyên ngoài Thiên
khung, muốn đến đo không biết bao xa, còn phải vào Thiên khung, đi trong Tịch
Hàn đại lục.
Quay về Tịch Hàn đại lục tất vô cùng hung hiểm.
Dù Tịch Hàn đại lục hay Lưu Hỏa đại lục, ở gần Thiên khung đều giăng sẵn lưới.
Để diệt gã, các tông môn đó không tiếc dùng đến cả đế khí như Đại chư thiên
tạo hóa bình, hiện tại gã thoát được thì không hiểu họ còn động dụng bao nhiêu
nhân lực.
Chạy vào sâu hơn man hoang hoang nguyên hay quay về Tịch Hàn đại lục?
Mắt ánh lên mấy lần, Ngụy Tác đã quyết định, hít sâu một hơi, cầm pháp y lao
ra ngoài động quật.
Hiện tại gã đã thành khốn thú, bị bức đến cực trí, ngay cả động phủ Đại Thí
Thiên cũng đã tra xét, lục bào lão đầu không còn bên cạnh, gã không còn cơ hội
khác, đành đến chỗ ghi trên pháp y của Đông Như Lai xem sao.
“Chát!” “Chát!” “Chát!”…
Ngụy Tác không ngừng dựa vào nhục thân lao đi, khuất vào Hoang cổ sơn lâm.
“Vù!”
Ngụy Tác rời đi chưa đầy hai canh giờ, một đạo thiên lam sắc quang hoa lao
nhanh tới.
Thiên lam sắc quang hoa là Thánh Vương tông tông chủ và hoa y thanh niên được
Hoang tộc truyền thừa.
Cạnh Thánh Vương tông tông chủ lơ lửng một tấm hồng sắc ngọc thạch pháp kính,
đến gần chỗ Ngụy Tác lao đi là rực hoàng quang, tỏa nhiệt khí, như có khí
huyết dấy lên.
Hồng sắc pháp kính trơn bóng này là một món pháp khí có thể truy tung khí tức
khí huyết của tu sĩ.
“Y đi chưa lâu!”
Mắt Thánh Vương tông tông chủ nheo lại, đoạn vung tay, một đạo minh lam sắc
quang diễm bắn lên không, hình thành một cột nhỏ không tan.
Phát ra diễm quang đoạn Thánh Vương tông tông chủ và hoa y thanh niên đuổi
theo.