“Ta là cái thá gì? Tiên thi chết gần nửa như ngươi thì ta sao phải nói rõ?”
Một đòn lấy mạng sáu lão bất tử Kim đơn ngũ trọng điên phong đoạn Tứ tí hoang
tộc đại năng chảy lam sắc huyết dịch cười gằn liếc bọn Trạm Đài Linh Lan khuất
vào hư không, bước tới chỗ cổ đế thi.
“Chát!”
Cổ đế thi rực lam quang, viên thần dược phát ra vô số lam sắc kết tinh, cơ hồ
dập tắt hết thái dương chân hỏa trên đầu cổ đế thi.
“Keng!”
Lưỡng đạo hắc sắc thần quang lại từ mắt cổ đế thi bắn ra, xuyên thủng hư
không, hôi sắc cổ tự hóa sinh, khí tức hủy thiên diệt địa lan tràn.
“Oành!”
Tứ tí hoang tộc đại năng toàn lực diễn hóa hình ảnh thủy tổ ba mươi hai tay,
vái cổ đế thi khiến uy năng kinh thiên của đế thi tan tành.
“A!”
Cổ đế thi rú vang, văng đi thì như tỉnh mộng, phát giác mình không phải đối
thủ của Tứ tí hoang tộc đại năng thì không lùi xa giao chiến mà bỏ chạy.
“Ha ha ha…”
Tứ tí hoang tộc đại năng cười vang, bên ngoài cánh tay như có một vũng xoáy
lam sắc hình thành, một đạo bạch quang bắn ra, một Kim đơn tu sĩ của Vũ Hóa
thế gia ẩn thân cách ít nhất hai nghìn dặm bị hút tới.
Phe Ngụy Tác chưa nhìn rõ Kim đơn tu sĩ của Vũ Hóa thế gia đó thế nào thì y đã
hóa thành huyết vụ, Tứ tí hoang tộc đại năng như cự mãng há miệng hút huyết vụ
và một viên bạch sắc kim đơn cỡ trứng gà đang tung tẩy trong sương máu vào
bụng.
Nuốt huyết vụ và bạch sắc kim đơn xong thì Tứ tí hoang tộc đại không ngừng
cười vang phát động Động Hư bộ pháp, đuổi theo cổ đế thi.
“A!”
“Y không phải người mà là yêu ma!”
Vũ Hóa thế gia hồn phi phách tán, Kim đơn tu sĩ đó là một trưởng lão nắm ngoại
vi cấm chế mà bị Tứ tí hoang tộc đại năng “nuốt sống”!
“Hoang tộc có thể nuốt chửng nhục thân và kim đơn của tu sĩ để tu luyện!” Ngụy
Tác và Vu thần nữ, Nguyên Âm lão tổ đẳng hít một hơi lạnh.
“Tứ tí hoang tộc này tuy tu vi không cao, nhưng thống thuần chính, tu luyện
thượng đẳng công pháp, chỉ là chưa trưởng thành.” Linh Lung Thiên nói. Nó hiểu
hơn ai hết, Hoang tộc cũng chỉ mấy chi huyết mạch chính thống đủ tư cách tu
luyện công pháp nuốt kim đơn, Hoang tộc này đáng sợ nhất, nhưngHoang tộc này
ma thai chuyển sinh, chỉ có thể giữ mình, không thì tu vi tiến cảnh thập phần
kinh nhân.
“Tiểu tử, chi bằng chúng ta diệt Vũ Hóa thế gia!” Lục bào lão đầu kêu lên, tuy
chưa xuất hiện cục diện cổ đế thi và Tứ tí hoang tộc đại năng lưỡng bại câu
thương nhưng cả hai đều thụ thương không nhẹ, thoáng sau đã phi độn khỏi tầm
của Vạn lý sưu ảnh kính.
“Nguyên Âm tiền bối, bổ sung uy năng cho Tị tiên ngọc sơn!”
“Vu Du, nàng khống chế Vạn lý sưu ảnh kính! Phát hiện Hoang tộc đại năng quay
lại thì lập tức phát động Âm dương hư không ma vực!” Ngụy Tác hít sâu một hơi,
nói với Nguyên Âm lão tổ đoạn đưa Vạn lý sưu ảnh kính cho Vu thần nữ. Du là họ
của mẫu thân Vu thần nữ, theo phong tục Ngọc Hành đại lục thì nữ tu kết thành
đạo lữ với ai, tên sẽ có thêm họ của mẫu thân để thể hiện đều này, đạo lữ với
nhau xưng hô như thế thập phần thân mật. Nếu người khác thì vẫn gọi là Vu thần
nữ.
“Cách cách cách!…” Ngụy Tác đưa Vạn lý sưu ảnh kính cho Vu thần nữ đoạn âm
khí vút lên, thi triển Huyền sát quỷ trảo.
Không cần lục bào lão đầu nhắc, gã cũng biết là cơ hội cực kỳ hiếm có, với độn
tốc của cổ đế thi không kém gì Tứ tí hoang tộc đại năng và thần thông thì dù
bị giết, e cũng phải chạy được mười mấy vạn dặm, nhất thời Hoang tộc đại năng
không thể quay lại, hiện tại cổ đế thi bỏ chạy, vũ khí bí mật của Vũ Hóa thế
gia không còn, là cơ hội tốt đối phó Vũ Hóa thế gia!
Nếu nhân cơ hội này san bằng sơn môn Vũ Hóa thế gia sẽ chấn nhiếp thiên hạ,
hiện tại gã chỉ lo là có đại thế lực và đại năng khác xuất hiện hay không
thôi.
“Được! Đi thôi!”
Nguyên Âm lão tổ và Vu thần nữ, Cơ Nhã đã cân nhắc xong nên Nguyên Âm lão tổ
thu Đăng tiên ngọc sơn, Vu thần nữ đi truóc, vô số quang hoa lóe sáng lao đi.
“Oành!” “Oành!” “Oành!” “Oành!”…
Phe Ngụy Tác vố có Nguyên Âm lão tổ, Vu thần nữ, Phong Ngô Thương, Vũ Hoàng
chân nhân và gã là năm thần huyền đại năng, lúc này trừ Vu thần nữ thì đều vây
quanh Nguyên Âm lão tổ, khí tức chấn thiên khiến hư không đô tựa hồ bị xuyên
thủng.
“Tưởng các ngươi vì sao cuồng vọng thế, hóa ra cậy có cổ đế thi!”
“Hiện tại cổ đế thi không ở đây, các ngươi lấy gì chống lại ta ”
“Ai không muốn chống lại ta thì mau rời sơn môn Vũ Hóa thế gia, không thì đừng
trách ta vô tình!”
Từ Băng châu xuyên lao ra, Vu thần nữ quét Vạn lý sưu ảnh kính khắp nơi, Ngụy
Tác thì gầm lên.
“A!”
Vũ Hóa thế gia gia chủ và Trạm Đài Linh Lan, Thiên Hỏa thần quân tuy ẩn vào hư
không nhưng với Hư không kim hồ, nhưng thấy bọn Ngụy Tác lao ra thì Vũ Hóa thế
gia gia chủ gào lên. Cổ đế thi là thủ đoạn duy nhất của y để giết Ngụy Tác.
Hiện tại phe Ngụy Tác đông như thế, như đại năng của mấy siêu cấp tông môn
cùng tới, Vũ Hóa thế gia không thể chống nổi! Sơn môn tất bị công phá!
Hiện tại Vũ Hóa thế gia gia chủ đầu óc trống trơn, hối hận cũng vô dụng, Hư
không kim hồ lại không dám lộ diện, sợ bị bọn Ngụy Tác tiêu diệt.
Vũ Hóa thế gia hơn vạn năm truyền thừa mà sắp bị hủy, không ai ngờ cổ đế thi
cũng bị đánh bại, như con vịt đã luộc chín, đưa đến mồm mà lại bay mất, khiến
Vũ Hóa thế gia gia chủ sao có thể chịu nổi!
“Trong vạn dặm không có tung tích đại năng nào!” Vu thần nữ quét Vạn lý sưu
ảnh kính, đồng thời sau lưng có vô số quang hoa lấp lánh, lao về phía cổ đế
thi và Tứ tí hoang tộc tiền hành, cùng Ngụy Tác giữ cự ly một nghìn tám, chín
trăm dặm, như thế mà Tứ tí hoang tộc đại năng quay lại thì bọn gã sẽ phát hiện
sớm.
“Vũ Hóa thế gia, hôm nay ta diệt sơn môn các ngươi!”
Chân nguyên và khí huyết của Ngụy Tác chảy cực tốc, Động Hư bộ pháp đưa gã
vượt lên Nguyên Âm lão tổ và Đăng tiên ngọc sơn gần nghìn dặm, tránh cho ngọc
sơn bị uy năng xung kích phá hủy.
“Oành!” “Oành!” “Oành!”…
Ngụy Tác không ngừng triêu nhắm sơn môn Vũ Hóa thế gia mà phát Liệt khuyết tàn
nguyệt.
Cách sơn môn Vũ Hóa thế gia một vạn mấy dặm, Ngụy Tác liê tục phát Liệt khuyết
tàn nguyệt, chuẩn bị khi Liệt khuyết tàn nguyệt tự động hóa sinh uy năng gấp
đôi, còn chưa đánh tới sơn môn nhưng một vầng Liệt khuyết tàn nguyệt kinh nhân
như ngọn núi trượt trên tại hư khiến người Vũ Hóa thế gia suy sụp.
“A!”
Không ít Vũ Hóa thế gia đệ tử mất hết dũng khí chống lại bọn Ngụy Tác, chạy
khắp bốn phương tám hướng!
“Cùng lắm là cùng thế gia tồn vong, các ngươi đúng là phản đồ, để lại cũng vô
dụng!”
Trong sơn môn Vũ Hóa thế gia như đến ngày tàn, đâu đâu cũng là tiếng ré , là
độn quang hoảng loạn , một hôi y lão giả rối bù tóc chợt đỏ ngầu mắt gầm lên,
kích phát một đại cấm, hàn băng nguyên khí kinh nhân từ mấy chục cổ trận bắn
ra, trong vòng mấy nghìn trượng ràn rạt uy năng, toàn là băng trùy cỡ đùi
người lớn.
“A!… A!”
Tích tắc sau, băng trùy như mưa, mười đệ tử Vũ Hóa thế gia chạy trốn thì ít
nhất bảy, tám danh bị xuyên người rời xuống, máu nhuộm đỏ băng nguyên, cảnh
tượng thảm liệt khôn tả.
“A! Ngươi dựa vào đâu kích phát đại trận giết họ!”
Nhiều tu sĩ vốn chuẩn bị bỏ chạy hoặc thân thiết với người trong số những
người bỏ chạy đều kêu lên. “Ngươi không để bọn ta đào tẩu mà giết bọn ta thì
bọn ta giết ngươi!” Thậm chí không ít người lao vào hôi y lão giả chủ trì trận
nhãn, vô số quang hoa va nhau, đấu với tu sĩ Vũ Hóa thế gia bảo vệ trận thế.
“Vũ Hóa thế gia xong rồi…”
Thấy đệ tử dù bị cấm chế phát động giết chết mà những người khác vẫn tháo chạy
khỏi sơn môn đang “gà nhà đá nhau” thì không ít tiền bối Vũ Hóa thế gia nhợt
nhạt, dấy lên ý nghĩ đó.
“Phát động đại cấm!”
Nhìn Ngụy Tác áp sát sơn môn với ốc độ kinh nhân, nhiều cao thủ Vũ Hóa thế gia
gầm lên tuyệt vọng.