“Bằng nhục thân cũng chống nổi pháp vực uy năng của đế thiên cấp?!”
Linh Lung Thiên nói xong, ngay cả Nguyên Âm lão tổ cũng rùng mình.
Theo tập quán thời đại của nó, Chân tiên cảnh tu sĩ được xưng là đế tôn, qua
Chân tiên ngũ trọng, siêu việt chân tiên tu vi mới được coi là đế thiên!
Pháp vực uy năng đó kinh nhân cỡ nào nhưng thủy tổ cấp nhân vật của Hoang tộc
có thể với nhục thân đỡ được thì đạt đến trình độ nghịch thiên thế nào?
Nhục thân như thế, không phải cực đạo tiên binh cũng phá được hả!
Hiện tại Linh Lung Thiên nói hết bí ẩn của Hoang tộc, bọn Ngụy Tác mới thật sự
hiểu được vì sao nó coi thường thần huyền đại năng có thực lực hơn mình nhưng
nói đến Hoang tộc thì lại sợ hãi.
Chả trách nhân vật Hoang tộc chân tiên cấp với Linh Lung Thiên cũng chỉ là
tiểu lâu la.
“Trừ nhục thân ra thì thủy tổ cấp nhân vật của Hoang tộc có thực lực cõ nào?”
Ngụy Tác hít sâu một hơi.
“Sánh với đại đế ở thời đại của ta, một mình ít nhất chống được hai đế thiên
cấp nhân vật.” Linh Lung Thiên bảo Ngụy Tác, “Khi đó Hoang tộc có không chỉ
một nhân vật như thế, không nhờ tu sĩ thời đại đó có nhiều người kinh tài
tuyệt diễm, Bắc Mang lại chiếm địa lợi thì bọn ta không thể thắng.”
“Từng có ngần ấy kinh thiên cường giả tham chiến mà chúng ta không biết, cũng
không được ghi trong điển tịch.” Nguyên Âm lão tổ và Vu thần nữ nhìn nhau, cả
hai đều là nhất phương bá chủ, nhân vật thiên tài của thời đại này nhưng lại
có cảm giác ếch ngồi đáy giếng. So với nhân vật đó, họ thấy tu sĩ này chỉ là
phàm nhân, còn những người đó mới là thần minh.
“Trừ nhục thân, nhiều Hoang tộc công pháp cũng cực kỳ đặc thù, nhờ vào thôn
tính, khuynh diệt và dung hợp để đề thăng tu vi.” Linh Lung Thiên lạnh giọng,
“Có những công pháp, thậm chí không chỉ nuốt được của yêu đơn, thậm chí nuốt
cả nhục thân, kim đơn của tu sĩ!”
“Như thế có khác gì Phệ linh thú?” Hàn Vi Vi kinh hô, nhợt nhạt, nhận ra Hoang
tộc đáng sợ hơn nhiều Phệ linh thú.
“Thủy hoàng phệ nhật quyết của ngươi cũng như công pháp cùng thuật pháp của
nhiều Hoang tộc đại năng khi đó, đều diễn hóa từ bản năng của Hoang tộc. Các
công pháp cùng thuật pháp đó quá nghịch thiên,lại thêm bản tính của Hoang tộc
nên nhiều đại năng trong số tu sĩ gia nhập phe bọn ta. Dù Hoang tộc đưa ra
điều kiện gì thì mọi tu sĩ, theo ý nghĩa nào đó đều là thức ăn của Hoang tộc,
tu vi càng cao càng hữu dụng với Hoang tộc.” Linh Lung Thiên bảo Hàn Vi Vi.
“Phổ thông Hoang tộc, sinh ra đã bốn tay? Hay tu vi càng cao, tay sẽ càng
nhiều, còn mọc thêm đầu? Như có thêm hóa thân? Hoang tộc sau khi ma thai
chuyển sinh thig tu vi sẽ đề thăng?” Ngụy Tác hỏi nhanh, nhãn quang không
ngừng lóe lên.
“Phổ thông Hoang tộc, sinh ra vốn đã to lớn nhưng chỉ có hai tay, đạt Chân
tiên nhất trọng mới là bốn tay. Rồi theo tu vi tinh tiến thì tay ngày càng
nhiều, là tiêu chí của thần thông, nhưng đầu thì không phải người nào của
Hoang tộc cũng mọc thêm, chỉ những người tu luyện thần thông đặc biệt hoặc có
huyết mạch biến dị mới có.” Linh Lung Thiên nhìn Ngụy Tác, kể rõ, “Có thêm đầu
cũng như thêm một hóa thân, triệt để phân liệt thần thức, co thể đồng thời
khống chế thể nội chân nguyên, thi triển cường pháp khác nhau, dù chém đứt một
đầu thì cũng không chết. Nếu Hoang tộc thủy tổ cấp có ba đầu thì như ba nhân
vật đế thiên cấp thi pháp, có thể sử dụng tới mấy chục pháp bảo, thi pháp
nhanh tưởng tượng nổi.”
“Xoạt…”
Linh Lung Thiên nói thế, Nguyên Âm lão tổ và Vu thần nữ cũng hít một hơi lạnh.
Đế thiên cấp nhân vật thì tốc độ thi pháp khó tưởng tượng nổi, tương đương với
ba đế thiên cấp nhân vật thi pháp thì một tích tắc được bao nhiêu đạo thần uy?
Chả trách Hoang tộc đại năng cao nhất sánh với đại đế cấp nhân vật ở thời đại
của Linh Lung Thiên.
Nhân vật như thế xuất hiện bây giờ thì đứng im cho mọi cường giả vây công cũng
không ai làm gì được.
“Hoang tộc sau khi ma thai chuyển sinh gần như không thể đề thăng tu vi, cơ hồ
chỉ giữ nguyên cảnh giới. Trừ phi Hoang tộc đại năng tu luyện bí thuật siêu
phàm, còn lại đã chuyển sinh là không thể thực hiện thêm lần nữa.” Nhìn hình
ảnh Tứ tí hoang tộc bất động trên không trong Vạn lý sưu ảnh kính, Linh Lung
Thiên nói tiếp.
“Tức là chỉ còn mình y… Hoang tộc sau cùng này chỉ còn mấy trăm năm thọ
nguyên?” Ngụy Tác mục quang lóe lên.
“Đúng thế, Hoang tộc cũng như Linh tộc, trừ phi vài ba công pháp cùng thuật
pháp liên quan đến Linh tộc, Hoang tộc thì không thể điều khiển tuyệt đại đa
số thuật pháp và pháp bảo của tu đạo giới bây giờ.” Linh Lung Thiên gật đầu.
“Ngươi bảo là Hoang tộc sắp chết thì cơ năng vẫn còn. Ma thai chuyển sinh rồi
thì tu vi giảm đi, còn thần thức, cảm tri thế nào?” Không hề dừng lại, Ngụy
Tác hỏi tiếp.
“Ngươi định thế nào?” Linh Lung Thiên nhận ra ý đồ của gã, mục quang lóe lên,
gật đầu, “Đúng thế, ma thai chuyển sinh xong thì cơ năng đi xuống, uy năng của
y tuy có thể hơn cổ đế thi, nhưng phản ứng và suy tính không bằng, có lẽ đối
phó hơn cổ đế thi nhưng thần thức và cảm tri e là kém hơn, vì cổ đế thi vốn
thần hồn bất diệt, thần thức và cảm tri không kém gì lúc sống.”
“Nếu chúng ta không có Tị tiên ngọc sơn thì thần thức và cảm tri hiện tại của
y, cách chừng bao xa sẽ không cảm tri được chúng ta?” Ngụy Tác không đáp mà
hỏi Linh Lung Thiên.
“Ít nhất sáu nghìn dặm.” Linh Lung Thiên mắt lóe lên kim quang.
Đối với cự ly cảm tri, Linh Lung Thiên chắc chắn hơn ai hết, nó từng trải qua
trận chiến quá sáu, bảy vạn năm trước, đã thấy phạm vi thần thức cảm tri của
các đại năng.
“Phu quân định thế nào?” Vu thần nữ biết Ngụy Tác có tính toán, nên mới hỏi về
phương diện cảm tri và thần thức.
“Ta định mượn đao giết người!” Ngụy Tác hít sâu một hơi, nhìn Tứ tí hoang tộc
còng đang “tiêu hóa” thần huyền đại năng thần bí: “Ta định dẫn dụ Hoang tộc
đối phó nhưng kẻ đó, y cũng thi triển Động Hư bộ pháp, chỉ cần đưa đến chỗ các
đại thế lực thì chúng sẽ nhận ra khí tức Động Hư bộ pháp mà đối phó y! Chúng
sẽ tưởng y là trợ thủ của chúng ta.”
“Mượn đao giết người mà ngươi cũng nghĩ ra, không hổ là gian thương đáng chết,
quá âm hiểm! Các siêu cấp đại tông môn thực lực kinh nhân, chưa biết chừng có
thứ gì đó lưỡng bại câu thương với Hoang tộc!” Linh Lung Thiên sáng mắt,
“Nhưng đưa theo một kẻ chúng ta không đối phó nổi thật quá nguy hiểm.”
“Y mang theo thứ quỷ quái này đối phó người ta? Việc như thế cũng dám?” Lục
bào lão đầu sợ gần chết.
“Đành liều thôi. Nếu không có Tị tiên ngọc sơn, nhân vật Hoang tộc này cách
sáu nghìn dặm cũng không phát hiện được chúng ta.” Nguyên Âm lão tổ cả quyết,
“Chúng ta đang không có cách gì phản kích các đại thế lực đó, đối phương sẽ
nhanh chóng đánh sang Thiên Huyền đại lục, cả Ngọc Thiên tông và Tây Tiên
nguyên sẽ nguy hiểm. Lão phu tán thành kế hoạch này!”
“Không phải không có cơ hội thành công, chúng ta mượn Tị tiên ngọc sơn thì
hai, ba nghìn dặm là y không lần ra. Chúng ta cứ sử dụng Tị tiên ngọc sơn, sau
đó lại bổ sung uy năng để Tị tiên ngọc sơn có thể sử dụng trong thời gian nhất
định, giữ cự ly với y.” Vu thần nữ gật đầu. Nàng ta cũng là nhất phương bá chủ
của tu đạo giới, so với tu sĩ thông thường thì quả cảm quyết đoán hơn hẳn.
“Được! Vậy thì đành thử xem.” Linh Lung Thiên mắt lóe lên kim quang, ngữ khí
lẫm liệt.
Tứ tí hoang tộc tựa hồ đã “tiêu hóa” xong, rực lên lam sắc thần quang, như
chiếc khăn bay trong hư không. Tị tiên ngọc sơn cách y hơn sáu nghìn dặm.
Sự thực thì Linh Lung Thiên còn muốn thử hơn, cứ để Hoang tộc xuất thế, không
biết còn xảy ra những gì nữa, dù hiện tại tu đạo giới không còn người Hoang
tộc, Tứ tí hoang tộc này không tìm được Hoang tộc đại năng khác, nhưng nếu y
vào di tích nào đó của bản tộc, lấy được pháp khí, hoặc thu truyền nhân đệ tử
thì sau này càng khó đối phó.
Nó hiểu rõ thực lực Hoang tộc hơn ai hết nên thấy cách này quá hung hiểm.
“Ta triệt Tị tiên ngọc sơn đi!” Nguyên Âm lão tổ gật đầu.
Bọn Ngụy Tác hiểu ý, thi triển các loại thuật pháp, ẩn giấu khí tức đến mức
thấp nhất nhưng cực kỳ khẩn trương.