“Cái gì? Vạn Hoàng cung Vạn Hoàng công tử và Hắc Bồ Đề liên nhân?”
“Hắc Bồ Đề là thần thánh phương nào?”
“Hắc Bồ Đề thiên mẫu, là Đại Hỉ tông tông chủ, Đại Hỉ tông là siêu cấp tông
môn của Thiên Trụy đại lục tây bộ, đây cũng là nơi có nhiều Vẫn tinh thần
thiết nhất Thiên Trụy đại lục! Hắc Bồ Đề thiên mẫu thập phần thần bí, tuy cả
Thiên Trụy đại lục cơ hồ không ai thấy nàng ta thi triển thần thông, nhưng Vạn
Hoàng cung muốn cùng Đại Hỉ tông liên nhân, khẳng định cần mượn sức Hắc Bồ Đề
thiên mẫu đối phó Ngụy Tác, rất có thể nàng ta cao cường hơn Vạn Hoàng công
tử!”
“…”
Khi Ngụy Tác đột nhiên xuất hiện tại Hóa Thiên giáo, đánh tan ngọn núi thì một
tin tức chấn động lan đến Vân Linh đại lục.
“Cả tông môn của Thiên Trụy đại lục cũng bị kéo vào… đúng là sức một người
lay động thiên hạ.”
Nhiều tuy đã biết các siêu cấp đại thế lực chống lại Ngụy Tác khẳng định sẽ
phát động các loại thủ đoạn nhưng cả tông môn Thiên Trụy đại lục vốn bình
thường cơ cách tuyệt khỏi tu đạo giới thì chiến hỏa quá mãnh liệt.
Vạn Hoàng cung đồn tin này ra không lâu thì một tin khác đồn về Vân Linh đại
lục, sơn môn Trung thiên tử lôi tông xuất hiện hiện tượng hút nguyên khí khi
thần huyền đột phá, thậm chí tự nhiên hình thành lôi hải, bao kín sơn môn mấy
tuần hương liền. Đó không phải dị tượng khi Kim đơn tu sĩ đột phá đến Thần
huyền tu sĩ mà là thần huyền đại năng đột phá cảnh giới.
Ai nấy đoán rằng Trung thiên tử lôi tông tông chủ nếm đòn, về sơn môn động
truyền thừa chi vật, đột phá đến tu vi Thần huyền tứ trọng.
Lưu Hỏa đại lục Thánh Vương tông cũng có tin đồn khiến Vân Linh đại lục chấn
động.
Từ sơn môn Thánh Vương tông hai lần dấy lên nguyên khí cuồng bạo, một lần là
Kim đơn tu sĩ đột phá đến thần huyền, thinh không trút xuống quang nhân khổng
lồ, Kim đơn tu sĩ này tu luyện công pháp cực kỳ bất phàm, quang nhân trút
xuống là đất trời ngập các loại quang hoa ngưng thành hoa vũ.
Sau đó là thần huyền đại năng đột phá tu vi, xuất hiện việc hút nguyên khí
kinh nhân.
“Ngụy Tác bức các siêu cấp tông môn ráo riết, phái nào không có mấy nghìn năm
tích lũy, hiện tại bị bức quá thì động dụng được gì là động dụng… chỉ một,
hai tông môn không là gì nhưng đông thế thì tạo thành lực lượng không nhỏ.”
“Tương đương với mấy nghìn năm tích tụ, ở thời đại này cũng bạo, dù trận này
Ngụy hay các siêu cấp tông môn thắng, đây cũng là thời đại rực rỡ nhất hơn vạn
năm nay, không biết có bao nhiêu pháp khí xuất thế, sẽ có bao nhiêu đại năng
hiện thế.”
Nhiều tu sĩ phi thường kích động, họ biết là Thiên khung sắp tan, chỉ thấy
hưng phấn vì sinh ra trong thời đại này, chỉ cho là rất có thể có thêm cơ ngộ.
…
Quảng Pháp thiên cung.
Trong một điện vũ tụ tập bốn nhân vật chủ chốt: hiện nhiệm cung chủ, một lão
bất tử, hai thực quyền trưởng lão.
“Theo tình thế hiện tại thì tại hạ mong Ngụy Tác thắng.” Quảng Pháp thiên cung
hiện nhiệm cung chủ Thiên Nhược chân nhân, một trung niên nhân ăn vận kiểu,
mặt mũi tuấn dật, mặc nguyệt bạch sắc đạo bào, trông rất thoải mái, tỏ rõ khí
tức nho nhã. Y thở dài vì đang cùng ba người kia bàn chuyện Ngụy Tác và các
siêu cấp đại tông môn đại chiến.
Từ sau trận chiến Chập Khí hải, mấy lão bất tử Kim đơn tam trọng, tứ trọng trở
lên của Quảng Pháp thiên cung mất mạng, một đại tông môn vốn thực lực hơn hẳn
Âm Thi tông chỉ còn y và lão bất tử Cửu Thù chân nhân là Kim đơn đại tu sĩ.
Lúc này trong tông chủ đại điện trống rỗng, nhiều vị trí bỏ không, cực kỳ lạnh
lẽo.
“Đúng thế, nếu Hoàng Thiên đạo thắng thì e tông môn Vân Linh đại lục sau này
càng khó sống. Ngụy Tác thì sẽ không nhúng vào việc của chúng ta, y còn công
khai hứa là bảo vệ những tông môn đã hòa đàm, y lại có chữ tín.” Hai thực
quyền trưởng lão cũng cười khổ.
“Dù Hoàng Thiên đạo và Hóa Thiên giáo thắng, với thực lực các tông môn Vân
Linh đại lục thì ai biết say này ai sẽ làm chủ.” Cửu Thù chân nhân nhìn ba
người khác, thở dài.
“Sư thúc nói đúng.” Quảng Pháp thiên cung cung chủ Thiên Nhược chân nhân hít
sâu một hơi: “Hôm nay chúng ta bàn luận việc di chuyển chỗ tàng kinh đi.”
“Việc không thể chần chừ.” Cửu Thù chân nhân gật đầu, tựa hồ không bất ngờ,
“Thậm chí đợi khi chọn được chỗ thì húy bớt điển tịch trọng yếu để không sa
vào tay người khác. Hiện tại đại loạn rồi, không thể như bình thường được,
mong tông chủ đừng câu nệ quy tắc, những bí thuật có thể thì nên truyền cho đệ
tử đáng tin.”
“Ta cũng nghĩ vậy, hiện tại nhiều tông môn cũng không tuân quy củ nữa, ta sao
có thể cổ hủ…” Thiên Nhược chân nhân nói thế thì đột nhiên một đạo bạch
quang bắn tới.
“Một Kim đơn ngũ trọng đại tu sĩ có việc gấp cầu kiến?” Bắt lấy bạch quang rồi
thần thức quét vào, Thiên Nhược chân nhân tỏ vẻ kinh ngạc.
“Kim đơn ngũ trọng đại tu sĩ? Là ai?” Ba nhân vật trọng yếu cả kinh.
“Không biết, chỉ nói là tán tu, Kim đơn ngũ trọng đại tu sĩ, dùng lễ cầu kiến,
không thể chậm chễ. Xem đối phương có dụng ý gì đã.” Thiên Nhược chân nhân
đứng lên đi ra.
“Mỗ là Ngụy Tác.”
Thiên Nhược chân nhân thấy một hoàng bào tu sĩ ở ngoài, chưa kịp hỏi gì thì
giọng nói đã vang lên trong tai.
“A…”
Thiên Nhược chân nhân kinh hô.
“Ngụy…”
“Không cần khẩn trương, phần cung phụng đưa đến Đăng Tiên thành thì mỗ không
lấy được nên đến sơn môn các vị lấy tạm mấy thứ cần thiết, phần cung phụng thì
mười mấy ngày nữa, các vị đến lấy về là được. Mỗ chỉ lấy những thứ hữu dụng
cho tu vi… Nhưng các vị không được để lộ.” Thiên Nhược chân nhân run lên,
chưa kịp nói gì thì Ngụy Tác đã truyền âm.
“Ngụy thần quân, mời vào sơn môn!” Thiên Nhược chân nhân hít sâu một hơi,
khống chế tâm thần, nhanh chóng đón Ngụy Tác vào sơn môn.
Chỉ không đầy nửa canh giờ, thân ảnh Ngụy Tác và Thiên Nhược chân nhân từ một
điện vũ lao ra, đoạn gã khuất bóng vào hư không. “Ai cũng tưởng y đến Đăng
Tiên thành thủ lấy cung phụng, không ngờ y lại đến các tông môn lấy thứ cần
thiết… y lấy những thứ đó là gì nhỉ?”
“Vù!” “Vù!” “Vù!”…
Ngụy Tác rời Quảng Pháp thiên cung cùng lúc mấy chục dải độn quang lao đi
trong man hoang hoang nguyên.
Mấy chục dải độn quang đều là những thanh niên mặc pháp y hoa quý, phong thần
như ngọc, nghi thái bất phàm, tu vi không thấp, đều Phân niệm cảnh tam trọng
trở lên, tạo cảm giác như đệ tử tinh anh của đại tông môn nào đó.
Mỗi tu sĩ trẻ tuổi cách nhau mấy dặm như giăng lưới tìm mồi.
Man hoang hoang nguyên như đang đổ tuyết, núi rừng bên dưới là băng thiên
tuyết địa.
“Có người đến?”
Đột nhiên, mấy chục tu sĩ trẻ tuổi dừng sững lại, trên không hơi sáng lên, ánh
sáng lớn dần, là một đạo lam sắc quang hoa.
“Ai mà có độn tốc kinh nhân như thế!”
“Không phải độn quang của tu sĩ!”
“Lẽ nào tin tức đúng, Chân võ tinh hạch bay đến đây?” Một tu sĩ trẻ tuổi mặc
bạch sắc pháp y tỏ vẻ cực kỳ kinh hỉ.
“Đi thôi!”
“Không đúng! Không phải Chân võ tinh hạch, là cái gì nhỉ?!”
Mấy chục tu sĩ trẻ tuổi lao nhanh về lam sắc quang hoa, nhưng cách mấy trăm
dặm thì tất cả tròn mắt.
Thứ lao tới với tốc độ kinh nhân đó không phải Chân võ tinh hạch mà là lam sắc
đoạn tí khổng lồ!
“Chuyện đó… Lẽ nào là tay ai đó?”
“Tay ai mà to thế!”
“Sao lại có thứ như thế phi độn trên không trung?!”
“Pháp lực dao động mạnh thật, là của pháp bảo! Pháp bảo gì xuất thế?!”
Đột nhiên, mấy chục tu sĩ trẻ tuổi chấn động, như mới tỉnh mộng, lao về phía
lam sắc đoạn tí.
Lam sắc đoạn tí dài mấy trượng, như thần ma cắt tay ra, trông có đủ xương da,
kinh mạch nhưng lao đi trên không thì còn nguyên khí chảy ra, tựa hồ còn lam
sắc khí huyết rải ra.