Thông Thiên Chi Lộ

Chương 1054: Vảy nghịch của ta

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

Không ai đi mà càng đông tu sĩ đến Đăng Tiên thành.

Ai cũng biết Ngụy Tác đã nói thế thì dù Âm Lệ Hoa chết hay không, trận chiến
giữa gã và Hỏa Vực thần vương không phải là kết thúc, mà đại chiến càng kinh
thiên động địa sẽ bắt đầu.

Âm Lệ Hoa mà chết, trận chiến đó sẽ bạo phát.

Âm Lệ Hoa không còn sống được bao lâu, ai cũng chờ đợi kết quả, như đợi thời
đại mới bắt đầu.

“Tại hạ có cách.”

Trong lúc này, Ngụy Tác bề ngoài thần uy vô hạn, thật ra đang đau xót, chán
nản hỏi “Không có phương pháp cứu trị được nàng sao” thì một hoàng bào tu sĩ
trẻ tuổi đến trước sơn môn Đăng Tiên tông.

“Các hạ có cách?” Ngụy Tác sáng mắt.

“Tại hạ có một viên Luân hồi đại đơn, phối hợp với một đạo thuật pháp thì có
thể kéo dài mạng sống không ít.” Thanh niên tu vi Chu thiên ngũ trọng, tướng
mạo phổ thông này gật đầu.

“Luân hồi đại đơn?” Bọn Lưu lão hít sâu một hơi, tiên giai đơn dược này không
chỉ cường hóa sinh cơ, thậm chí tăng cường thần hồn, đề thăng thần thức.

“Quả nhiên là Luân hồi đại đơn!” Hoàng bào thanh niên không rườm lời, lấy ra
một đạm lam sắc đơn bình, đựng một viên hôn đơn dược màu vàng lớn cỡ trứng
chim câu, khí tức cay nồng, có phù văn như hình cái bát nhỏ xíu, bọn Lưu lão
lại chấn động, quả không khác gì ghi chép, đúng là Luân hồi đại đơn.

“Cần giải trừ phong ấn thì tại hạ mới có thể cứu trị.” Thấy bọn Lưu lão tra
kiểm Luân hồi đại đơn xong thì hoàng bào thanh niên bảo Ngụy Tác.

“Được!” Ngụy Tác thấy có hi vọng, thì toàn thân như phát quang, hoàng sắc thủy
tinh đạo liên quanh Âm Lệ Hoa tan nhanh.

“Cách!”

Ai nấy nhìn vào hoàng bào thanh niên, không ngờ y vung tay đánh Luân hồi đại
đơn đả thành tro, đồng thời giáng một đạo quang hoa vào Âm Lệ Hoa!

“Ngươi thuộc tông môn nào! Vì sao định giết nàng?” Sát ý lạnh buốt lại bao
trùm nghìn dặm, quang hoa của hoàng bào thanh niên vừa bắn ra bị Ngụy Tác chặn
trước Âm Lệ Hoa đánh tan, gã không xuất thủ nhưng thần uy ép cho hoàng bào
thanh niên quỳ xuống, “Ngươi cả gan thật!”

“Thế lực nào mà lúc này còn dám chọc vào Ngụy Tác.”

“Thế lực nào nhỉ, điên rồi!”

Tu sĩ Đăng Tiên thành tròn mắt, một tu sĩ Chu thiên ngũ trọng định giết Âm Lệ
Hoa trước mặt Ngụy Tác thì quá khó. Trước mặt Ngụy Tác mà đánh tan tiên đơn
cứu mạng Âm Lệ Hoa rồi xuất thủ tập kích nàng ta thì là gây hấn rõ rệt. Thế
lực nào mà điên cuồng đến thế, định rước lấy lửa giận của Ngụy Tác?

“Ta không thuộc tông môn nào mà chỉ là một tán tu Thanh Vũ thành.” Hoàng bào
thanh niên hơi run lên, không thể đứng dậy nhưng vẫn quật cường nghiến răng
nhìn Ngụy Tác.

“Tán tu ở Thanh Vũ thành?” Ngụy Tác sững người, tất thảy đều sững người.

“Ngươi vì một đạo lữ mà khai chiến với cả thiên hạ, không sai, ngươi có thực
lực đó, là thần vương cao cao tại thượng nhưng có bao giờ ngươi nghĩ đến người
khác.” Hoàng bào thanh niên nghiến răng, “Ta có hai hảo hữu, chết trong lần
ngươi đến Thanh Vũ thành diệt Vũ Hóa Ứng Thiên, vì các ngươi đấu pháp!”

Ngụy Tác nhợt nhạt mặt mày, lòng như thắt lại.

“Ta…” Nhất thời gã thậm chí không nói rõ được.

“Hôm nay ta không thành công, ngươi thích cứ giết!” Hoàng bào thanh niên đứng
dậy, gầm lên với Ngụy Tác.

“Ngươi đi đi…” Nhưng hoàng bào thanh niên và tu sĩ Đăng Tiên thành không ngờ
là Ngụy Tác lại xua tay bảo y đi, “Đó đúng là lỗi của mỗ… Lúc đó vì Vũ Hóa
Ứng Thiên có bí thuật, bọn mỗ chỉ kịp sơ tán đại bộ phận tu sĩ… Bọn mỗ không
ngờ y nhận ra quá nhanh, trong lúc đấu pháp sau đó, mỗ đã cố gắng cứu mỗi
người, mỗ cũng không muốn người thân mất mạng nên chăm chú đối phó Vũ Hóa Ứng
Thiên… Nhưng đó đúng là lỗi của mỗ, sau này ngươi định báo thù, mỗ không
trách.”

Không ai ngờ hoàng bào thanh niên hủy đơn dược vốn có thể cứu trị Âm Lệ Hoa đi
thì Ngụy Tác lại xin lỗi y.

Nhất thời, ngay cả hoàng bào thanh niên cũng ngẩn ra.

“Y không nói sai, lúc đó ta cách tĩnh thất của Vũ Hóa Ứng Thiên không xa, bị
thần uy của y hất văng, trong lúc đấu pháp sau đó Ngụy Tác đã cố công bảo vệ
ta và mấy đạo hữu.” Một hồng bào trung niên lướt ra, người này trừ kính sợ
Ngụy Tác thì không có hảo cảm gì với gã, nhưng lúc này cũng đứng ra chứng thực
lời gã nói.

“Lẽ nào đó là nhân quả mà Linh Lung Thiên nói… ta có thần thông thế này mà
vẫn phải thấy nàng chết trước mặt…”

Ngụy Tác lúc này không để tâm đến hoàng bào thanh niên và trung niên tu sĩ vừa
lên tiếng, lòng gã lạnh băng, thậm chí cảm thấy bất lực, muốn khóc thật to.

Từ lúc là tiểu tán tu Linh Nhạc thành, đến lúc gặp Hàn Vi Vi, gặp lục bào lão
đầu, rồi gặp Cơ Nhã, hựu chạy đến Vân Linh đại lục, gặp Âm Lệ Hoa… Từng hình
ảnh trôi nhanh trước mắt, gã chưa bao giờ nhàn nhã, dù là cứu Nam Cung Vũ
Tinh, hái Tử hồ hoa, vì cứu Hàn Vi Vi cùng Cơ Nhã mà bắt thiếu chủ Đông Dao
thắng địa… gã đều lấy mạng ra liều, mới có được thần thông hôm nay, cả Hỏa
Vực thần vương cũng bị gã giết, Hoàng Phủ thế gia và Đại Hàn cung đều quỳ dưới
chân.

Gã chưa từng có ý bắt nạt kẻ yếu, gặp việc bất bình luôn tận lực xuất thủ
tương trợ.

Nhưng như thế mà vẫn khiến người vô tội chết oan, đến nỗi không thể kéo dài
mạng sống cho nàng?

“Phu quân… sao còn ở đây… đưa bọn Cơ Nhã đi đi, thiếp không muốn vì thiếp
mà các vị vì thiếp mà sa vào cực độ nguy hiểm.” Âm Lệ Hoa đột nhiên nói.

Phong ấn giải trừ xong, nàng ta tỉnh lại, bảo Ngụy Tác.

Ngụy Tác run lên, nước mắt nhỏ xuống hư không.

“Ta chưa từng có lòng hại người nhưng người muốn diệt ta, ta buộc phải chống
lại, nếu được chọn, ta muốn an lành cả đời, không tranh đua với ai…” Ngụy
Tác lại lên tiếng, câu này gã lẩm bẩm, đồng thời nói cho hoàng bào thanh niên
nghe. Câu tiếp theo là cho cấp Âm Lệ Hoa, cho cả thiên hạ nghe: “Nàng muốn cho
tất cả các nàng sẵn sàng chết vì ta thì ta cũng cho cả thiên hạ thấy điều
tương tự, ai muốn đối phó chúng ta tất gánh hậu quả!”

“Vì nàng ta nguyện đối địch với cả thiên hạ!” Ngụy Tác đứng thẳng người, phong
ấn Âm Lệ Hoa, cảm giác bất lực hoàn toàn tan đi, thay vào là nghịch thiên khí
tức lạnh lùng của thần thiết đã trải qua kiếp hỏa.

“Vì nàng ta nguyện đối địch với cả thiên hạ!”

Giọng Ngụy Tác vang vọng hư không, mọi người đều cảm nhận được ý chí không thể
nghịch chuyển, sát phạt khí tức kinh nhân tựa hồ từ thể nội gã lan khắp trời.

“Nếu không thể cứu trị Âm Lệ Hoa, đại chiến kinh thiên chắc chắn sẽ xảy ra.”

Hiện tại Ngụy Tác hiện rõ trong lòng mọi người, ai cũng hiểu những người thân
của gã chính là vảy nghịch.

Trong gian điện vũ của Đăng Tiên tông, thân thể Vu thần nữ lại run lên.

Nàng ta cảm nhận rõ, lúc này dù không phải Âm Lệ Hoa mà là bất kỳ ai thân cận
với Ngụy Tác thì gã đều thế.

Tuyệt đối là xung động, nếu phủ an mấy đại thế lực, đàn áp các đại thế lực
khác rồi nhờ vào cung phụng của các tông môn, Ngụy Tác sẽ tăng tiến tu vi rất
nhanh, thậm chí đạt được thành tựu vô thượng. Nhưng gã lại chọn hướng đi ngược
lại, không còn đất để lui bước nữa.

Nhưng gã làm như thế, cứng cỏi như thế… cả sức mạnh càng chấn động lòng
người, càng khiến người ta sợ hãi.

“Ta chỉ hi vọng sau này ngươi đấu với người ta, đừng chọn những có thành trì
tu sĩ tụ tập…” Hoàng bào thanh niên trước khi đi chỉ nói như thế, không ai
biết y có tha thứ cho Ngụy Tác không nhưng đều biết y hiểu ý gã, hiểu được khí
tức của gã.

“Ta đồng y với ngươi, trừ phi bất đắc dĩ, ta sẽ không động thủ với người ta ở
thành trì có đông tu sĩ… Nếu ta buộc được những kẻ đó cúi đầu, ta sẽ định
lại mọi pháp tắc.” Ngụy Tác nói.

Đăng Tiên thành lại yên lặng, mọi tu sĩ càng thấy nặng nề.

Cơn bão kinh thiên sắp dấy lên, không ai hay thế lực nào có thể cứu trị Âm Lệ
Hoa.

“Đành dùng Bất lão minh đơn.”

Đột nhiên, Linh Lung Thiên nãy giờ không nói gì truyền âm cho bọn Ngụy Tác.

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận