Thông Thiên Chi Lộ

Chương 1051: Ngươi xong rồi

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

Sắc mặt Ngụy Tác thập phần khó coi.

Phe Ngụy Tác sững lại, tuy chưa từng coi thường Thần huyền ngũ trọng đại năng
nhưng không ai ngờ trong lúc trọng thương mà Hỏa Vực thần vương có thi triển
được bí pháp này, cả Động Hư bộ pháp cũng không ngăn được.

Tiếng đấu pháp ngừng bặt, thân thể đứt làm đôi của Hỏa Vực thần vương lóe
quang hoa, đang tụ lại, thần vương với một phong chiến thư khiến khắp nơi nổi
sóng này đang không ngừng hộc máu, quang hoa lấp lóe trong từng ngụm máu, thập
phần thê thảm.

Diệp Cố Vi và Diệp Tiêu Chính bị y chế trụ, không thể động đậy.

A!

Chỉ một tích tắc, những tu sĩ bị tiên khí của Hàn Vi Vi chấn nhiếp mới định
thần, hít hơi lạnh.

“Hỏa Vực thần vương bị bức đến mức này, phải bắt con tin!”

“Y cũng hết cách, thân thể bị đánh nát mấy lần, dù tốc độ bỏ chạy không kém
Động Hư bộ pháp của Ngụy Tác thì lâu dài cũng bị Ngụy Tác bắt kịp.”

Nhiều người không biết Hỏa Vực thần vương dùng bí pháp gì nhưng nhận ra y biết
Ngụy Tác không tha cho mình nên liều mạng vào sơn môn Đăng Tiên tông đã bị phá
hộ sơn đại trận để bắt con tin.

“Thả họ ra, ta để ngươi đi.”

Ngụy Tác không rườm lời, dừng lại trên không bảo Hỏa Vực thần vương.

“Ngươi dùng âm mưu quỷ kế ám toán nên ta mới bại, cứ thế này mà đi, ngươi suy
nghĩ đơn giản quá?”

Hỏa Vực thần vương lên tiếng như vô số thần hỏa gầm gào. Liều mạng tự giảm
nhất trọng tu vi thi triển bí pháp đã đành, có một thân thần thông mà không
kịp thi triển, đã bị bức đến mức này thì y cực kỳ ấm ức.

“Ngươi định thế nào?” Ngụy Tác lạnh lùng nhìn Hỏa Vực thần vương.

“Giao Vạn cổ thánh vương kinh ra, đồng thời tự chặt nhục thân.” Hỏa Vực thần
vương nhìn Ngụy Tác cười lạnh.

“Gì hả!”

Mọi tu sĩ Đăng Tiên thành sôi lên.

Trận chiến giữa Ngụy Tác và Thánh Vương tông tông chủ thì ai cũng nhận ra Vạn
cổ thánh vương kinh là nghịch thiên địa cường pháp, dù không thể giúp lĩnh ngộ
cao hơn về thiên địa nguyên khí nhưng có thể tôi luyện nhục thân thành vô
thượng thần binh, đấy là con đường thành thánh từ thời viễn cổ, khi ấy từng
xuất hiện thần vương luyện pháp quyết này, chiến lực hoàn toàn không kém gì
những thần vương khác, là chí tôn của tu đạo giới.

Tu sĩ như gã tự chém nhục thân, không biết sẽ tổn hao bao nhiêu nguyên khí, tu
vi sẽ kém đi không ít.

“Ngụy Tác sẽ đáp ứng?”

Ai nấy chờ đợi gã thể hiện thái độ, ngay cả Vu thần nữ ở trong Đăng Tiên tông
cũng nghe rõ, qua những lời lúc trước thì nàng ta cũng hiểu rõ.

“Y có đáp ứng không? Nữ tu đó không phải đạo lữ của y…” Vu thần nữ lé lên
suy nghĩ.

“Đó là mọi điều kiện của ngươi?” Ngụy Tác không thể hiện ngay, nhìn Hỏa Vực
thần vương, băng lãnh nói, “Ta không thích mặc cả, còn điều kiện gì nói luôn
ra.”

Hỏa Vực thần vương ngẩn ra, vốn định yêu cầu gã giao cực đạo tiên binh những
bị ánh mắt gã quét qua thì y lạnh buốt trong lòng, không thể mở miệng, sợ chạm
đến giới hạn của gã, gã sẽ bất chấp tất cả mà giết y. Y không biết quan hệ cụ
thể giữa Diệp gia huynh muội và Ngụy Tác, chỉ biết là thân hữu, nhưng hai
người này quan trọng thế nào với gã thì không chắc, mấy đạo lữ lại đều ở cạnh
gã nên y không có cơ hội.

“Chỉ hai điều kiện đó thôi.” Hỏa Vực thần vương nói ngay, “Chỉ cần ngươi đáp
ứng hai điều kiện này thì ta chừa đường sống cho họ.”

“Được! Ta đáp ứng nhĩ!” Ngụy Tác gật đầu.

“Gì hả!”

Mọi tu sĩ Đăng Tiên thành, kể cả Vu thần nữ đều cả kinh, không ai ngờ gã đồng
ý gọn gàng thế.

“À!” Hỏa Vực thần vương đã tụ lại hai đoạn thân thể, thần hỏa tan dần, lộ ra
ngũ quan, mắt nheo lại không hiểu nghĩ gì.

“Thả họ ra trước, ta sẽ giữ lời, để ngươi đi.” Ngụy Tác bình tĩnh bảo Hỏa Vực
thần vương.

“Chết cười, ngươi có chữ tín hơn nữa ta cũng không tin.” Hỏa Vực thần vương
cười lạnh: “Đáp ứng xong hai điều kiện của ta đã.”

“Thả họ ra! Đại năng như ngươi bắt kẻ kém hơn, không sợ bị ghi vào điển tịch,
bị vạn thế cười nhạo hả.” Phong Ngô Thương bước về phía Hỏa Vực thần vương,
“Muốn bắt thì bắt ta này.”

“Hả?”

Hỏa Vực thần vương mục quang lóe lên, nghĩ ra gì đó nên phát một đạo quang hoa
chặn Phong Ngô Thương lại, liếc Hàn Vi Vi cùng bọn Cơ Nhã, cười lạnh, “Muốn
đổi thì ngươi không đủ tư cách, đạo lữ của y còn được.”

“Gian thương, y tuyệt đối không chỉ đơn giản là cần một môn thuật pháp và bắt
ngươi tự giảm tu vi.” Linh Lung Thiên lạnh lùng truyền âm cho bọn Ngụy Tác.

“Ngươi trọng tình nghĩa như thế… ta sẽ lợi dụng điểm này đối phó ngươi, dù
tu vi của ngươi cao hơn nữa cũng không thể đấu với Vô thượng hỏa vực và nhiều
đại năng liên thủ!” Linh Lung Thiên đoán không sai, Hỏa Vực thần vương đã định
nuốt lời, chỉ cần Ngụy Tác tự chém nhục thân, nhất thời không đuổi được thì y
sẽ bỏ chạy, mang theo một người thân của gã, rồi bức gã muốn cứu người thì một
mình đến Lưu Hỏa đại lục, với cấm chế và các thế lực ở đó tất giết được gã.

“Âm Lệ Hoa, định làm gì!”

Cùng lúc, bọn Cơ Nhã đột nhiên kinh hô, Ngụy Tác khẽ biến sắc, Huyền sát âm
khí cuốn về phía Âm Lệ Hoa.

Âm Lệ Hoa tránh khỏi gã cùng bọn Cơ Nhã, toàn lực lao về phía Hỏa Vực thần
vương.

“Oành!”

Âm Lệ Hoa kích phát thanh sắc cổ du đăng đoạn toàn lực phát Liệt khuyết tàn
nguyệt chặn Huyền sát âm khí của Ngụy Tác, lao về phía Hỏa Vực thần vương, “ta
đổi lấy họ.”

Ngụy Tác mục quang lóe lên, hoàng sắc thủy tinh đạo liên nở bừng trước mặt Âm
Lệ Hoa.

“Cách cách”, hoàng sắc thủy tinh đạo liên bị hai con rồng từ mắt Hỏa Vực thần
vương bắn ra đánh tan. “Được.” Hỏa Vực thần vương cười vang, “Ta chấp nhận,
ném hết mọi pháp khí và nạp bảo nang đi!”

“Âm Lệ Hoa!”

Ngụy Tác gầm vang!

Âm Lệ Hoa không dừng, mỉm cười tuyệt mỹ với gã. Đồng thời, thanh sắc cổ du
đăng và nạp bảo nang cùng mọi pháp khí bắn về phía bọn Ngụy Tác.

“Đừng loạn động, không thì ta không ngại giết một người đâu!” Hỏa Vực thần
vương đắc ý, Ngụy Tác lần đầu tiên tỏ ra giận dữ khiến y thấy thoải mái vô
cùng. Trên đỉnh đầu y dấy lên hai làn hỏa quang, biến thành hai xích hồng sắc
hỏa tráo, bao lấy Diệp Cố Vi và Diệp Tiêu Chính, hỏa nguyên như hỏa ngọc có
thể nung chảy thai thể pháp bảo. Chỉ cần động tâm niệm, Diệp Cố Vi hoặc Diệp
Tiêu Chính sẽ bị thiêu thành tro.

“Được rồi! Thả họ ra, nếu ngươi không giữ lời thì phu quân của ta sẽ bàn bạc
gì với ngươi nữa.”

Âm Lệ Hoa thậm chí phát động Động Hư bộ pháp, gần như hao tận hết chân nguyên,
đến trước mặt Hỏa Vực thần vương. Thần sắc nàng ta cực kỳ trấn định, làn da
ngọc được hỏa quang chiếu vào thì ánh lên rực rỡ, gọi Ngụy Tác là phu quân như
vẫn trêu đùa bình thường.

“Được lắm! Âm tông chủ đến trao đổi thì ta không nuốt lời.” Hỏa Vực thần vương
tỏ vẻ cực kỳ đắc ý, đồng thời phất tay, Diệp Tiêu Chính và Diệp Cố Vi bắn đi
về phía bọn Ngụy Tác, hồng quang bắn vào thể nội Âm Lệ Hoa. Đồng thời y đến
cạnh nàng ta.

“Có Âm tông chủ thì ta yên tâm rồi, coi như tuyệt đối an toàn.” Hỏa Vực thần
vương ngó lơ Ngụy Tác, đắc ý bảo Âm Lệ Hoa.

“Đối với y, Âm tông chủ ít nhất cũng ngang với cực đạo tiên binh?” Hỏa Vực
thần vương truyền âm cho Âm Lệ Hoa.

“Ngươi sai rồi, không chỉ ta mà Diệp gia huynh muội với y cũng sánh ngang cực
đạo tiên binh. Còn nữa, ngươi xong rồi.” Tức thì thần sắc đắc ý của Hỏa Vực
thần vương cứng lại, Âm Lệ Hoa bình tĩnh nói đoạn ngoái nhìn Ngụy Tác.

“Đừng!” Ngay khi Âm Lệ Hoa ngoái nhìn, Ngụy Tác đột nhiên gầm lên điên cuồng!
“Chát!” Cùng lúc, thể nội Âm Lệ Hoa tựa hồ có khí tức không chịu ngoại lực
khống chế nổ tung.

“A!” Đồng thời, Hỏa Vực thần vương cũng điên cuồng nhảy lên, mười mấy đạo
quang hoa bắn vào thể nội Âm Lệ Hoa.

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận