Thông Thiên Chi Lộ

Chương 1044: Đấu với đại năng thần bí

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

“Hay lắm, vậy thì ta không chối có thêm một môn vô thượng cường pháp.”

Đối phương quả nhiên muốn lấy được vô thượng cường pháp của Ngụy Tác nên gã
bình tĩnh như thường đáp lời, ra hiệu cho Phong Ngô Thương rồi để Phệ tâm
trùng toàn lực phát đòn.

“Cách!”

Một bạch sắc linh quang quang tráo quanh Phong Ngô Thương vang lên tiếng nét
nhưng không vỡ hẳn.

Ngụy Tác mục quang lóe lên, kết quả này không ngoài dự liệu, Phệ tâm trùng vốn
có sở trường ẩn thân và thần thức xung kích, sau vài tiến giai thì năng lực đề
thăng ở hai phương diện, lực công kích của ống nhọn không thể triệt để đột phá
phòng ngự của Thần huyền tu sĩ nên chỉ có thể xuất kỳ bất ý đánh lén, khi đối
phương toàn là thần huyền đại năng thì không thể áp dụng chiêu này.

“À!”

Nhưng rồi lại có biến cố! Ai nấy nhìn lên hư không phía nam.

Khí tức hùng hồn dấy lên, thinh không biến thành màu vàng, cơ hồ đất trời đều
nhuộm một màu.

Vô lượng quang phát ra, hai thần huyền đại năng dấy lên vô thượng uy áp và khí
tức uy nghiêm cùng tới.

“Tô Thần Huyết! Vương Vô Nhất!”

Phe Ngụy Tác giật giật chân mày.

Một người không lạ gì với bọn Ngụy Tác, là Hóa Thiên giáo tông chủ Tô Thần
Huyết, người còn lại giống hệt thần quang pháp thân của Vương Vô Nhất nhưng
khí huyết thập phần nồng hậu, là chân thân của y giáng lâm.

Vân Linh đại lục đệ nhất tu sĩ này cao lớn, uy nghiêm cực độ, phát ra khí tức
vô thượng vương giả, mặc kim sắc pháp y, kim sắc pháp y cũng là y phục cổ kính
của bậc hoàng giả, thêu các loại đạo tôn phù văn. Chân thân y giáng lâm, quanh
mình liễu nhiễu vô số kim sắc thần văn ngưng thành chín cây thánh kiếm lớn,
tạo cảm giác kinh tâm động phách.

“Vương Vô Nhất, giờ các hạ hiện thân định ngăn cản trận chiến này?” Hỏa Vực
thần vương hơi quay người, có vẻ coi thường Tô Thần Huyết mà chỉ đề cập đến
Vương Vô Nhất.

“Dù bọn tại hạ xen vào cũng không đủ thực lực. Tại hạ và Tô tông chủ cũng
không thấy đề nghị ban nãy có gì không ổn, giảm được không ít thương vong vô
vị, không cần khiến nhiều tu sĩ bồi táng.” Vương Vô Nhất và Tô Thần Huyết hiện
thân xong thì dừng cách phía nam Đăng Tiên thành hơn hai nghìn dặm. “Chỉ là y
biết hai môn vô thượng bí thuật của Hoàng Thiên đạo, tại hạ không muốn bị lưu
truyền đi nên mới hiện thân, muốn đấu thì đừng đem vô thượng bí pháp của Hoàng
Thiên đạo ra cược là được.”

“Y quả nhiên có địch ý với chúng ta! Lại coi thường chúng ta, có thể sẽ thừa
nước đục thả câu!” Lục bào lão đầu ấm ức.

Ngụy Tác lạnh lùng, Hóa Thiên giáo và Hoàng Thiên đạo chần chừ không biểu lộ
thái độ thì gã đã biết hai siêu cấp tông môn này rất có khả năng không đứng về
phía mình. Không tính Tô Thần Huyết đoán được bọn gã lấy trộm thần căn Nguyên
thủy thần mộc và Hoàng Thiên đạo chân truyền đại đệ tử chết trong tay gã thì
mỗi việc hiện tại thế lực Công Đức tông và Đăng Tiên tông giảm nhiều, không có
gã thì Hóa Thiên giáo và Hoàng Thiên đạo sẽ thành bá chủ khống chế Vân Linh
đại lục, chỉ là Tô Thần Huyết và Vương Vô Nhất đủ lý do không đứng về phe gã.

Không vì Vương Vô Nhất và Tô Thần Huyết lo lắng phe Hỏa Vực thần vương diệt
Ngụy Tác xong e cả Vân Linh đại lục lọt vào tay chúng thì họ đã đứng về phe
Hỏa Vực thần vương rồi.

Lời Vương Vô Nhất rổn rảng, có ý chỉ trích Ngụy Tác co đầu rút cổ trong sơn
môn, hại tu sĩ Đăng Tiên tông hứng chịu kiếp nạn.

Lúc trước gã suy nghĩ thập phần giản đơn, nếu lần này Hóa Thiên giáo và Hoàng
Thiên đạo đứng về phe gã thì sau này gã sẽ coi họ là bằng hữu, nhưng Hóa Thiên
giáo và Hoàng Thiên giáo có vẻ đứng về phe đối nghịch, chẳng qua vì e dè nên
bề ngoài mới tỏ ra trung lập, từ rày trở đi Tô Thần Huyết và Vương Vô Nhất đã
thành địch nhân của gã.

“Vương tông chủ cũng có ý này thì Ngụy tiểu tử, không cự tuyệt chứ?” Thần
huyền đại năng đứng trong hắc sắc vân khí bức bách Ngụy Tác.

Ngụy Tác vẫn không ngừng ngưng luyện thần văn, đồng thời cười lạnh, “Vậy thì,
ta dùng ‘Liệt khuyết tàn nguyệt’ ra đặt, còn ngươi?”

Liệt khuyết tàn nguyệt!

Đăng Tiên thành vang lên tiếng kinh hô. Liệt khuyết tàn nguyệt không phải bí
mật, mọi người đều biết là công phạt thuật pháp mạnh nhất đương thế, không có
thuật pháp nào có giá trị cao hơn.

“Hay lắm, ngươi bỏ ra Liệt khuyết tàn nguyệt, ta dùng ‘Hồng mông tử kinh’.”
Thần huyền đại năng thần bí vẫn thập phần bình tĩnh.

“Hồng mông tử kinh! Môn cổ pháp này còn đến giờ, lại xuất hiện nhân thế?!”

Đăng Tiên thành tụ tập mấy trăm vạn tu sĩ, có số ít người từng đọc trong điển
tịch nên cả kinh thất sắc.

Đích xác là vô thượng cường pháp sánh với Liệt khuyết tàn nguyệt, môn cường
pháp này đủ khiến năng thuật pháp của đối phương thay đổi phương vị, thậm chí
đối diện uy năng của tu sĩ tu vi cao hơn nhiều cũng vậy. Chỉ cần biết thuật
này, những tu sĩ kém hơn đối phương cũng đấu được. “Đây là vô thượng cường
pháp của viễn cổ Hồng mông đế thiên, không ngờ y lại có.” Linh Lung Thiên
truyền âm cho Ngụy Tác. Tu sĩ đưa ra được thuật pháp đó tất không giản đơn, ít
nhất thì Ngụy Tác phát ra uy năng cỡ nào, y cũng thoát được.

“Chỉ cần là Hồng mông tử kinh thì có thể sánh với Liệt khuyết tàn nguyệt.”
Ngụy Tác cố ý kéo dài thời gian, từ từ nói, “Nhưng ai sẽ tra xem song phương
đưa ra kinh văn thật hay giả?”

“Ở đây có đông tu sĩ thế này, tìm ai đó xem thật giả là được. Rồi bảo người đó
lên núi đợi. Nếu ta thua thì thua thì mặc các ngươi xử trí, cứ đến đó lấy là
xong. Nếu ngươi thua, ta sẽ có cách khiến y quên kinh văn.”

“Ngươi giúp bọn ta tra xét kinh văn!”

Thần huyền đại năng thần bí chỉ tay vào một Kim đơn đại tu sĩ.

Đồng thời, y vung tay, một đạo hoa quang bắn lên ngọn núi cách ba nghìn dặm.

Ngọn núi đó tụ tập không ít tu sĩ, thấy thế đều kinh hô bỏ chạy, nhưng phạm vi
thần huyền đại năng đó bao trùm không xa đến thế, đạo hoa quang chỉ rõ phương
vị, lóe lên là bắn vào lưng núi, như lợi kiếm găm vào.

Cùng lúc, Kim đơn đại tu sĩ bị y chỉ vào thì nhợt nhạt mặt mày, thân thể run
lên, đấy là một tông môn tu sĩ của Vân Linh đại lục nên hiểu rõ giúp song
phương trắc nghiệm kinh văn nãy dù không chết cũng sẽ bị người ta dùng thuật
pháp trừ đi một phần ký ức. Nhưng thần bí đại năng chỉ trúng nên y không dám
cự tuyệt, “Tại hạ sẽ giúp!”

Nhưng lúc đó có một Kim đơn đại tu sĩ chủ động lướt ra, người này mặt đầy sẹo,
khi xưa có thù với Thiên Kiếm tông hữu nên cùng Ngụy Tác đánh vào đó. “Tại hạ
có lòng tin với Ngụy thần quân nên tự nguyện giúp song phương nghiệm kinh!” Y
lên tiếng.

“Hay lắm, như thế thì ta cho ngưỡ thấy ta giết y thế nào!” Thần huyền đại năng
thần bí cười lạnh, không nhiều lời mà vung tay, tử sắc đích cổ thạch phù bắn
đến trước Kim đơn tu sĩ mặt sẹo.

“Được! Đợi ta chép lại kinh văn.”

Ngụy Tác cố ý kéo dài thời gian. “Phù!” “Phù!” “Phù!”… Liên tục năm, sáu
thần văn hóa ra, không hề bất ngờ.

“Keng!” Tiếng thần thiết va nhau vang lên trong thể nội.

“Phu quân bắt đầu khắc thần văn này?” Bọn Cơ Nhã đều hớn hở, biết thanh âm đó
là gì.

“Đành vừa ra vừa khắc nhập thần văn này. Không thì chúng sẽ nhận ra ta cố ý
kéo dài thời gian, chưa biết chừng sẽ bất lợi cho chúng ta.” Ngụy Tác gật đầu
với bọn Hàn Vi Vi rồi đến gần sơn môn ném ngọc phù ghi Liệt khuyết tàn nguyệt
cho Kim đơn đại tu sĩ mặt sẹo.

“Hàn Vi Vi, chốc nữa tìm cơ hội ra hiệu cho Vạn Hoàng công tử.” Đồng thời Ngụy
Tác lén truyền âm cho Hàn Vi Vi.

“Ầm!”

Ngụy Tác sử dụng cả hai thần huyền pháp thân, khí tức chấn động thiên địa, che
hết những âm thanh lúc khắc nhập thần văn.

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận