“Thời gian sắp đến rồi…”
Hỏa Vực thần vương đến sớm một ngày, xác định thời gian đấu với Ngụy Tác thì
thêm nhiều tu sĩ từ bốn phương tám hướng đổ về Đăng Tiên thành, Đăng Tiên
thành ít nhất tụ tập mấy trăm vạn tu sĩ, đầu đâu cũng là đám đông nghịt, là
thịnh hội nghìn năm hiếm có của tu đạo giới, thời gian càng lúc càng đến gần,
mọi tu sĩ đều chờ đợi bọn Hỏa Vực thần vương đến.
“Không biết y có sống sót không.”
Nhiều tu sĩ chịu ân huệ của Ngụy Tác, trong đó không ít tu sĩ từng đánh vào
Thiên Kiếm tông, cả những người thoát khỏi Ma văn hung mạch, nhiều người được
bọn Ngụy Tác liều mạng chống lại thú triều ở Bắc Linh thành nên thoát chết.
Tổng thể đến mấy nghìn người.
Những tu sĩ này thập phần cảm kích Ngụy Tác nên hi vọng gã thắng nhưng họ hiểu
trận chiến giữa gã và Hỏa Vực thần vương thì họ không thể nhúng vào.
Màn đêm đã buông sâu, thiên địa tối tăm, đã đến thời gian Hỏa Vực thần vương
và Ngụy Tác ước chiến.
“Gừ!”
Đột nhiên, mục quang tất cả nhìn về chân trời đối diện sơn môn Đăng Tiên tông.
Có sinh linh nào đó gầm gào, mây bị xua tan, huyết khí như cự trụ bắn xuống.
Tuyệt đại đa số tu sĩ biến sắc, sao lại có cao giai yêu thú đến, hình như
không chỉ một còn, còn cách mấy nghìn dặm mà đã nhận ra được yêu khí của cao
giai yêu thú.
“Ầm!”
Trên tầng mây đột nhiên thò ra kim sắc trảo tử khổng lồ rực cháy kim sắc liệt
diễm.
“Đây là yêu thú gì?”
Cảnh tượng thập phần hãi nhân, ngọn trảo to cỡ nửa thân người khiến không ít
người lạnh mình.
Kim quang sáng hơn từ trên mây thấu ra, mười sáu kim giáp dị thú hiển hiện
thân ảnh.
Đây là kim sắc lão nha cự hổ lớn hơn hổ thường năm, sáu lần, có vảy như vảy
rồng, toát lên Hoang cổ khí tức cực kỳ hung hãn.
Trên mình mười sáu kim giáp dị thú đều có xích vàng, kéo một kim sắc thần đài.
Kim sắc thần đài rộng mấy trăm trượng, khắc đầy phù văn các loại cổ binh cổ
qua, sát phạt khí tức kinh nhân, ở giữa kim sắc thần đài có một thần huyền đại
năng trẻ tuổi mặc kim sắc ngọc y, quang mang vạn trượng, uy thế như giẫm cả
thiên địa dưới chân.
“Đây là Long hổ kim diễm thú! Thất cấp trung giai yêu thú! Yêu thú như thế mà
lại kéo xe!”
Nhiều người kinh hô, nhận ra yêu thú đang keo kim sắc thần đài h.
“Chắc là Vạn Hoàng công tử?”
Trong sơn môn Đăng Tiên tông, phe Ngụy Tác đều tụ tập ở tĩnh thất của gã, nhờ
pháp khí quan sát tình hình bên ngoài. Thấy mười sáu dị thú kéo kim sắc thần
đài giáng lâm, Ngụy Tác vốn không ngừng ngưng luyện thần văn, đột nhiên hỏi Vu
thần nữ cũng đang diễn hóa thần văn cùng.
Ngụy Tác và Vu thần nữ đang ngưng luyện thần văn, là “Diệu không sinh hoa” của
nàng ta.
Ba môn đại đạo pháp vực của nàng ta là “Nhất nguyên càn khôn”, “Thiên vẫn phàm
tâm” và “Diệu không sinh hoa”.
Nhất nguyên càn khôn là đại đạo pháp vực dồn uy năng vào một điểm rồi phát ra,
lúc Vu thần nữ đấu với gã thì trên ngón tay có một tiểu thế giới hóa sinh, đấy
là “Nhất nguyên càn khôn”.
“Thiên vẫn phàm tâm” là vô thượng cường pháp của Đông Lai bí cảnh, dùng nguyên
khí chấn động khiến khí huyết của đối phương rung lên mà chiếm tiên cơ. Lúc Vu
thần nữ đấu với gã, may mà nhục thân gã cực kỳ kinh nhân, đổi lại người khác
tất tâm tạng đã tan nát, phải chạy cho xa rồi tính. Thần văn và nguyên khí
pháp tắc của đại đạo pháp vực này phức tạp nhất nhưng Ngụy Tác đã buộc Vu thần
nữ giao môn thuật pháp này, gã cũng lĩnh ngộ xong.
Ngụy Tác khắc một nghìn bảy trăm sáu mươi dải “Nhất nguyên càn khôn” thần văn
thì đại thành. Cộng thêm thần thiết liên hoa chiến y, gã đủ khả năng chống nổi
đòn toàn lực của Nguyên Âm lão tổ.
Thần văn này đại thành, Ngụy Tác lại cảm ngộ “Diệu không sinh hoa” thần văn.
“Kia… là Vạn Hoàng công tử Đồng Bất Cố.” Vu thần nữ cúi đầu đáp khẽ.
“Hi vọng chúng chậm một chút. Tốt nhất còn bày trò rình rang.” Ngụy Tác hít
sâu một hơi, ra hiệu, Vu thần nữ không ngừng diễn hóa thần văn.
Hiện tại Vạn Hoàng công tử hiện thân, các đại năng khác cũng sắp hiện thân,
trận chiến sắp mở màn.
Ngụy Tác khắc xong Nhất nguyên càn khôn thần văn thì không ngừng cảm ngộ và
ngưng luyện “Diệu không sinh hoa” thần văn, cả Phệ tâm trùng cũng đành bỏ mặc,
giờ gã cảm ngộ xong nguyên khí quy tắc nhưng chưa ngưng luyện thành, nếu đối
thủ không đến nhanh, để gã khắc xong thì có thêm vốn đấu trận này.
“Ầm ầm ầm!”
“Ầm ầm ầm!”…
Vạn Hoàng công tử xuất hiện với phương thức rình rang nhất, thì thanh hồng sắc
vân diễm bao trùm mấy trăm dặm cũng trút xuống, rìa là đu loại thần linh cầm
cổ binh, pháp khí, gầm vang pháp âm.
Ai cũng biết, A Tỳ thần quân đến rồi.
“Chát!”
Thiên địa rung lên, hư không chấn động.
Hỏa thùy trụ hoành không xuất thế, một thần huyền đại năng cao lớn, rực cháy
ba loại thần hỏa màu xanh, đỏ, trắng hiện rõ thân ảnh, hỏa hồng sắc thần quang
hình thành chín khung cửa sau lưng.
“Hỏa Vực thần vương đến rồi! Trận chiến sắp bắt đầu!”
“Hỏa Vực thần vương đi cùng một người, cũng là một kinh thiên đại năng!”
Ai cũng biết chính chủ đến rồi, nhưng nhiều tu sĩ kinh hô vì cạnh Hỏa Vực thần
vương còn một tu sĩ đứng trong hắc sắc vân khí.
Tu sĩ này không phát ra thần quang nhưng dấy lên khí thế kinh thiên động địa
địa và thần huyền khí tức, đứng cạnh Hỏa Vực thần vương mà không kém hơn bao
nhiêu, ai thấy cũng nhận ra là đại năng tu vi kinh thiên.
“Lại còn một…”
“Phe Ngụy Tác chưa ai ra, xem ra trông vào cấm chế của Đăng Tiên tông.”
Các kinh thiên đại năng vì sao nối nhau tới, thin không cũng rung lên, khí tức
kinh nhân như thần trụ chọc thủng trời xanh, nhiều người nhìn về sơn môn Đăng
Tiên tông nhưng không ai hiện thân.
“Nhãi ranh Ngụy Tác, còn không ra chịu chết!”
Hỏa Vực thần vương hiện thân thì phát ra pháp âm, uy thế ngút trời khiến nhiều
công trình trong Đăng Tiên thành kêu răng rắc.
“Còn đại năng tới?”
Đột nhiên, lại có hai làn thần huyền khí tức từ thinh không dấy lên, khiến bọn
Hỏa Vực thần vương dừng lại nhìn.
“Trung thiên tử lôi tông tông chủ, còn lại không phải Bích Tỳ tông tông chủ
thì là ai?”
Trong tĩnh thất ở Đăng Tiên tông, phe Ngụy Tác dùng Vạn lý sưu ảnh kính nhìn
rõ diện mục hai thần huyền đại năng giáng lâm.
Hai thần huyền đại năng đột nhiên xuất hiện này một là hoàng giả mặc kim giáp,
mặt mũi phương chính, một đầu rồng lóe kim quang che kín nửa cái đầu, là Trung
thiên tử lôi tông tông chủ. Đại năng của Ngọc Hành đại lục này Thần huyền tam
trọng, lĩnh ngộ một môn đại đạo pháp vực.
Cùng xuất hiện với Trung thiên tử lôi tông tông chủ không phải một thần huyền
đại năng của Ngọc Hành đại lục mà Ngụy Tác biết, mà là một lão bất tử như
Nguyên Âm lão tổ, tu vi ngang ngửa Trung thiên tử lôi tông tông chủ, mặc bạch
sắc pháp bào, đầu tóc cho tới lông mày, móng tay đều trắng như lệ quỷ, bạch
sắc thần quang hình thành hai cái cánh xương trắng, trên đầu là bạch sắc cốt
hoàn
“Bọn ta cùng Hỏa Vực thần vương đến giết y.”
Hai thần huyền đại năng vừa hiện thân là lên tiếng.
“Hay lắm, Trung thiên tử lôi tông tông chủ và lão bất tử Minh Thổ tông Hóa Cốt
thần quân, họ cũng tới rồi.” Vạn Hoàng công tử hơi mỉm cười bảo Hỏa Vực thần
vương.
Y giới thiệu hai người, cố ý nói to để ai cũng nghe thấy.
“Lại có hai đại năng… đều ở phe Hỏa Vực thần vương…”
“Là hai Thần huyền tam trọng cường giả! Trời đất! Phe Ngụy Tác làm cách nào
ứng phó.”
Tu sĩ Đăng Tiên thành biến sắc, ngần ấy kinh thiên đại năng đến giết Ngụy Tác,
thật khó tưởng tượng nổi.
“Phù!”
Trước mặt Ngụy Tác lại một thần văn diễn hóa thất bại, tan đi.
-o0o-