Thông Thiên Chi Lộ

Chương 1007: Ta không giả bộ

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

“Phù! ”

Trạm Đài Linh Lan tế xuất Hư không kim hồ, biến mất.

Hiện tại dù không dám tin, y cũng nhận ra phe mình không thắng được.

Mười mấy Kim đơn đại tu sĩ, ai nấy đều có một món pháp bảo huyền giai thượng
phẩm trở lên, một “Thỏ huynh đệ” chiến lực không kém thần huyền và ba linh thú
thực lực bát cấp cao giai… Đấy là động phủ lâm thời của một tán tu? Phải là
một sơn môn của siêu cấp thế gia? !

Phe Đăng Tiên tông hãi hùng bỏ chạy, hơn mười tu sĩ ở ngoài bố trí cấm chế còn
chưa hiểu… Ban nãy họ còn lo bọn Cơ Nhã bỏ chạy sao chỉ thoáng sau đã thành
họ phải chạy.

Hơn mười tu sĩ may mắn thoát khỏi Diệt tiên đằng và Tuyệt diệt kim đơn bị bức
dừng lại.

Không phải có biến cố gì mà phi độn pháp bảo của bọn Cơ hơn hẳn nên họ không
thoát được.

Hàn Vi Vi chặn một Kim đơn đại tu sĩ rực hồng quang, che kín diện mục.

Đại tu sĩ này ít nhất cũng tu vi Kim đơn tam trọng trung kỳ, hơn hẳn nàng ta.

Nhưng chỉ tích tắc sau, Kim đơn đại tu sĩ đó cơ hồ phát khóc.

Hàn Vi Vi sử dụng toàn pháp bảo cóphẩm giai thực quá cao, kinh nhân hơn nhiều
người kế thừa ngôi tông chủ của các siêu cấp đại tông môn.

Đạm hoàng sắc vân cẩm pháp y phát ra hoàng sắc vân hà, tự nhiên lưu chuyển,
hình thành từng thanh như ý, chỉ quang hoa phòng ngự là Kim đơn tam trọng đại
tu sĩ rực hồng quang này không phá được.

Y sử dụng một chiếc bát sứ trắng, ít nhất cũng bán tiên giai, dốc tu vi kích
phát bạch sắc thần quang mới ngăn được.

Y cơ hồ thổ huyết vì Hàn Vi Vi liên tục phát ra tinh quang cực kỳ băng hàn
khiến y tê dại.

Thấy không phải đối thủ, y nghiến răng, chuẩn bị thi triển thủ đoạn bài tẩy
thì đột nhiên thấy thần sắc Hàn Vi Vi cổ quái, tức thì ngẩn ra ngoái lại.

Tóc Kim đơn đại tu sĩ này cơ hồ dựng lên.

Mười mấy con Băng tuyết thần nguyên không biết từ lúc nào vòng ra sau lưng y,
nghiến răng nghiến lợi trừng mắt.

“Chát! ”

Y chưa kịp làm gì, mười mấy con Băng tuyết thần nguyên phun ra đạo đạo bạch
quang đông cứng y rồi vỡ tan thành từng mảnh.

“Oành! ”

Tích tắc đó trước mặt Đăng Tiên tông tông chủ vang lên tiếng nổ kinh thiên
động địa.

Trong hào quang tan vỡ, Quảng hàn nguyệt cung bao phủ tinh quang rung lên trên
hư không, Lý Tả Ý và ba linh thú đều ở cạnh, Đăng Tiên tông tông chủ lại hộc
máu văng đi.

“A! ”

Đăng Tiên tông tông chủ rối bù đầu tóc, không ngờ một vô danh hoang đảo lại có
thực lực kinh nhân. Hai thần huyền đại năng, dẫn theo quá nửa nhân vật đỉnh
nhọn của Đăng Tiên tông cùng Kim đơn đại tu sĩ của phái khác trợ trận mà bị
đánh tơi tả!

Đối phương không chết ai, số lượng phe y chết khá rõ rệt.

“Tông chủ, đi mau! Giữ được núi xanh lo gì thiếu củi! ”

Ngoài xa, một lão nhân bố trí cấm chế kêu to với Đăng Tiên tông tông chủ.

“Phù! ” Đăng Tiên tông tông chủ phun ra một ngụm máu.

Không phải do thương thế mà vì lửa giận công tâm, phun ra nghịch huyết.

“A! ”

Đăng Tiên tông tông chủ cũng bó tay, phát động Liên hoa kim ngư bỏ chạy.

Tựu tạ Đăng Tiên tông tông chủ giận đến thổ huyết bỏ chạy thì một hôi bào lão
nhân diện mục âm trầm đến cực điểm lao nhanh về phía Nam Cung Vũ Tinh.

Hôi bào lão nhân là thái thượng trưởng lão của Đăng Tiên tông, tu vi Kim đơn
ngũ trọng sơ kỳ, trong các tu sĩ Đăng Tiên tông đến đây, trừ tông chủ và Lý
thái thượng trưởng lão kích phát đích kim sắc lôi chùy thì địa vị của lão tối
cao.

Lần đại chiến này, Đăng Tiên tông thất bại thảm hại, nếu bắt được một đạo lữ
của Ngụy Tác thì ít nhất cũng thu được chút vốn.

Thái thượng trưởng lão Đăng Tiên tông mặt mũi âm trầm cực điểm phát hiện Nam
Cung Vũ Tinh chỉ một mình.

Lão cho rằng tu vi của mình bắt tu sĩ Kim đơn nhất trọng không thành vấn đề.

“Chát! ”

Thần thức uy áp ép lên Nam Cung Vũ Tinh khiến nàng sững lại, thi pháp đình
đốn.

Một đạo hắc quang từ thái thượng trưởng lão Đăng Tiên tông bắn ra, như ngọn
roi cuốn lên Nam Cung Vũ Tinh rồi siết lại.

Nhưgn lão tỏ rõ thần sắc không dám tin vì hắc quang không phá được linh quang
từ pháp y của Nam Cung Vũ Tinh.

Nam Cung Vũ Tinh mặc vũ y hoa lệ do mấy chục loại lông luyện chế thành, uy
năng phòng ngự ít nhất bán tiên giai!

Thái thượng trưởng lão này co rút tròng mắt.

Bị thần thức uy áp ép tới, hiện tại Nam Cung Vũ Tinh kịp phản ứng, đột nhiên
có thêm một cây phá trượng khảm hai viên pháp châu.

“Phù! ”

Băng hàn bạch quang rợp trời, giống hệt uy năng Băng tuyết thần nguyên nhưng
hơn không biết bao nhiêu lần đột nhiên bừng lên trước Nam Cung Vũ Tinh, đạo
hắc sắc quang trụ của y tan đi.

“Đây là Thanh tác ngân pháp trượng… Đây là pháp châu của thần huyền cấp yêu
thú không thì không thể có uy năng như thể! ”

Thái thượng trưởng lão Đăng Tiên tông hoàn toàn bỏ ý định bắt sống Nam Cung Vũ
Tinh, liên tục lùi lại.

Nhưng băng hàn bạch quang sánh với thần huyền từ Thanh tác ngân pháp trượng
bắn ra, cùng lúc hỏa hồng yêu quang chói lòa giáng vào lão.

“A! ”

Lão hãi hùng cực độ, tế xuất kim đơn. Hắc sắc kim đơn hiện lên hắc sắc như ý
rải ra đủ màu sác mới chặn được hỏa quang yêu quang kinh nhân cực độ.

“Chát! ”

“Oành! ”

Băng hàn bạch quang và hỏa hồng yêu quang chói lòa đan nhau.

“Cách! ”

Cực hàn cực nhiệt ập tới, hắc sắc như ý tan nát.

Tu vi của lão vô dụng, Nam Cung Vũ Tinh không cần kích phát thuật pháp và
phòng ngự, chỉ quan đếm đến uy năng Thanh tác ngân pháp trượng.

Đẳng cấp pháp bảo và pháp khí của hai bên qua cách biệt, Thanh tác ngân pháp
trượng chỉ hai lần kích phát uy năng, trưởng lão Đăng Tiên tông đã bị hủy bản
mệnh pháp bảo.

“A! ”

Kêu lên tuyệt vọng, lão bị băng hàn bạch quang đông cứng đoạn tan vỡ, một viên
hắc sắc kim đơn từ không trung rơi xuống.

“A! ”

Cạnh đó một lão bất tử Đăng Tiên gầm lên giận dữ như sắp thổ huyết.

Chặn lão lại là Long Mộc Tinh.

Long Mộc Tinh ban nãy sợ mất mật, ai đánh vào đảo cũng nhìn thấy nhưng hiện
giờ bích lục sắc trường tiêu của y lại khiến lão như đứng trong cửu thiên
huyền phong tựa kinh đào hãi lãng.

Đột nhiên, lao bất tử Đăng Tiên tông nhận ra những nơi khác trong vô danh
hoang đảo đều yên lặng.

Lão nhìn quanh tức thì sững người.

Trong mấy trăm dặm, trừ lão thì không còn một tu sĩ Đăng Tiên tông nào nữa.

Quảng hàn nguyệt cung, Lý Tả Ý và mấy yêu thú… đang vây lại.

“Chát! ”

Quang hoa từ Quảng hàn nguyệt cung bắn tới, là luyện dược lão đầu cố chấp Lưu
lão.

“Long Mộc Tinh, để ta! Ta chưa từng giết đại tu sĩ Kim đơn tam trọng trở lên!
” Luyện dược lão đầu Lưu lão lao ra kêu lên với Mộc Tinh.

“Lưu lão, chỉ mình ông không đánh lại y.” Nhưng lão bị bọn Kỳ Long Sơn kéo
lại.

“A! ”

Lão bất tử Kim đơn tứ trọng của Đăng Tiên tông không nén được nữa.

“Các ngươi có thực lực này! … Sao còn ra vẻ sợ hãi… Quá vô sỉ ! ”

Gầm lên với Long Mộc Tinh đoạn lão tự nổ kim đơn tan xác.

“Ta không giả bộ…” Long Mộc Tinh hãi hùng lùi lại, sợ bị uy năng tự nổ kim
đơn ảnh hưởng, có phần muốn khóc mà không có nước mắt.

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận