Ngụy Tác hãi hùng.
Kim quang diệt được cả thần thức đó thì Ngụy Tác quét thần thức vào là bị hóa
giải, không ai nhìn rõ cái gì phát ra kim quang như thế.
Cả đế uy của Bất hủ đế mộc trong thể nội Ngụy Tác cũng chấn động, tựa hồ định
đấu với kim quang.
Mấy tích tắc qua đi, kim quang và đế uy của Bất hủ đế mộc đồng thời tiêu tan.
Thinh không văng tung tóe ngọc vỡ, san hô, ngọc thụ, linh bối, cũng nhưng mảnh
vỡ khó tưởng tượng, đột nhiên hóa thành tro, như hải thị thần lâu.
Không còn khí tức đáng sợ, những nhân vật tu vi tối cao như Ngụy Tác và Hoàng
Đạo Quân, Ngọc Thiên tông tông chủ, Vũ Hoàng chân nhân đồng thời lướt tới.
“Xoạt…”
Ai nấy hít hơi lạnh, trong vòng trăm dặm bị lật tung, hình thành một sơn cốc
lớn, dưới lòng đất, mọ tảng đá, địa mạch, thậm chí bùn lầy cũng đầy đường vân.
Có năm, sáu nơi, đá núi trong vòng mấy trượng đều nhuộm màu vàng như thuần
kim.
Những đường vân và màu sắc không phải thần văn do tự nhiên hình thành mà là
lạc ấn của các loại uy năng kinh thiên và nguyên khí pháp tắc!
Cũng như Bất hủ đế mộc, vì pháp vực uy năng mà chất liệu đã được triệt để thay
đổi.
Lạc ấn không thể tồn tại như Bất hủ đế mộc, vì chỉ là dấu ấn do tu sĩ đấu pháp
kịch liệt vô tình để lại, nhờ địa khí đặc biệt nên quện lại, nhưng giờ bị tu
sĩ Ngọc Hành đại lục bố trí cấm chế phá hoại, lạc ấn tan dần.
Những đường vân huyền ảo dày đặc và màu vàng của mấy chỗ mờ dần.
“Nhân vật cỡ nào đấu pháp mới để lại lạc ấn cỡ này?” Giọng Phong Ngô Thương vì
chấn động mà thập phần quái dị.
Những mảnh vỡ bay ra tan hết ngay, từ năm xưa chúng đã bị hủy trong đấu pháp,
nhờ được phong ấn trong lạc ấn mà thôi, thành thử nguyên khí còn lại của lạc
ấn không cân bằng là chúng tan biến.
Như hình ảnh từ không biết bao nhiêu vạn năm được giữ trong thời không, hiển
hiện lên cho tất cả thấy.
Chỉ dư uy xung kích từ lạc ấn do tu sĩ kịch liệt đấu pháp vô tình để lại đã có
uy năng như thế, diệt gọn mấy lão nhân Ngọc Hành đại lục đang bắt đầu truyền
tống. Nếu không có Tiên vương độ hư pháo trong Toái Ngọc cổ vực và tam vị lão
nhân Kỳ Tiên tông liên thủ thi triển bí thuật, hiện tại tu sĩ Thiên Huyền đại
lục trong sơn cốc e đã chết quá nửa.
Hoàng Đạo Quân vung tay chụp một mảnh đá vỡ.
Mảnh đá trắng ngần, là một vỏ sò, chắc thứ bị uy năng đấu pháp năm xưa ảnh
hưởng, giờ đã hóa thành đá.
Mắt Hoàng Đạo Quân tựa hồ có thiên địa diễn hóa, cảm ứng khí tức thần uy lạc
ấn đang tan, lại biến sắc, “Hoang cổ khí tức nồng quá, ít nhất từ mười mấy vạn
năm trước.”
“Mười mấy vạn năm trước?” Ngụy Tác và Linh Lung Thiên nhìn nhau. Nguyên khí uy
năng qua ngần ấy năm chưa tan, hòa vào địa mạch thì thần thông của đại năng
đấu pháp này còn hơn đại năng trong trận chiến Bắc Mang.
“Thương hải tang điền, nơi này vốn là hải vực, năm xưa thiên địa tan vỡ nên
biến thành thế này.” Ngọc Thiên tông tông chủ hút một nắm cát lên cảm thán.
“Thương hải tang điền… nguyên khí lạc ấn này… Lẽ nào là chỗ năm xưa thiên
địa tan vỡ, xảy ra trận chiến đó?”
Ngụy Tác và Linh Lung Thiên đã thấy cảnh tượng hiện lên khi Thiên khung tan
vỡ, cùng có ý nghĩ lóe lên, cả kinh thất sắc.
Nhưng mảnh vỡ công trình đầy linh vận, đẹp đến khó tưởng tượng nổi chập vào
nhiều hình ảnh trên cửu trọng hoàn đảo hiện lên lúc Thiên khung tan vỡ, khiến
trong óc Ngụy Tác và Linh Lung Thiên ong ong.
“Thần thông của tiền bối đại năng thật khó tưởng tượng nổi, không biết tu đạo
giới bao giờ mới lại có đại năng sánh vai được.” Hoàng Đạo Quân thở dài, “Xem
ra nơi này không thể hình thành linh khí linh mạch.”
Ngụy Tác và Linh Lung Thiên hơi định thần, nhận ra thiên địa linh khí những
nơi khác tựa hồ đã ngừng tụ lại, linh khí của Thiên Huyền đại lục như mất đi
trung tâm ngưng tụ nên bắt đầu khuếch tán.
“Quá phức tạp… Họa phúc khó lường.” Ngọc Thiên tông tông chủ thở dài: “Như
thế cũng tốt, không thì Ngọc Hành đại lục rút đi cũng không biết sẽ dẫn tới
đối thủ cỡ nào.”
“Thần thông của Ngụy tiểu hữu khiến người ta thán phục, không có đạo hữu thì
không biết Thiên Huyền đại lục sẽ chết bao nhiêu tu sĩ.” Hoàng Đạo Quân trở
lại với dáng vẻ một lão nhân tầm thường, cảm tạ Ngụy Tác: “Không biết vị đồng
bạn của Ngụy tiểu hữu danh hiệu thế nào, ban nãy tựa hồ tâm cảnh lưỡng vị rất
dao động, lẽ nào biết được điều gì chăng?”
“Ta là Linh Lung Thiên.” Linh Lung Thiên không giấu, chủ động nói tên, không
ít người dã biết nó nên nó không tiện giấu.
“Nơi này rất có thể là nơi diễn ra trận chiến khiến thiên địa tan vỡ, hoặc là
một phần.” Ngụy Tác hơi trầm ngâm, truyền âm cho Hoàng Đạo Quân và Ngọc Thiên
tông tông chủ.
“Nơi diễn ra trận chiến khiến thiên địa tan vỡ…” Hoàng Đạo Quân và Ngọc
Thiên tông tông chủ run lên, toáng sau Hoàng Đạo Quân tỏ vẻ cực kỳ ngưng
trọng, “Tất phải phong tỏa nơi này… Những chỗ khác của cổ vực có lẽ còn lạc
ấn đại năng năm xưa đấu pháp, tuy với tu vi của chúng ta không thể đoán được
ảo diệu nhưng tương lai có người có tu vi đạt trình độ nhất định, có cảm ngộ
từ đó mà theo bước tiền nhân đại năng… Nơi này đáng để hậu nhân tu sĩ kính
sợ và chiêm ngưỡng.”
“Chúng ta thành tựu hữu hạn, Ngụy tiểu hữu tương lai sẽ có thành tựu không thể
ước lượng, biết đâu sẽ theo bước được tiền nhân đại năng.” Ngọc Thiên tông
tông chủ truyền âm cho Ngụy Tác và Hoàng Đạo Quân, “Ngần ấy người tận mắt thấy
dư uy đáng sợ này, lạc ấn ở đây dù chân tiên cũng vị tất đoán được nên không
dám chạm tới, thành thử mới còn đến giờ, chỉ cần chúng ta giả đò bố trí cấm
chế hủy diệt ở đây thì sẽ không ai tới nữa, cổ địa này sẽ còn.”
“Ngọc tông chủ quá khen, trừ pháp bảo đi thì thần thông của tại hạ kém xa Vu
thần nữ, tại hạ còn chưa biết khi nào lĩnh ngộ được đại đạo pháp vực, Vu thần
nữ đã diễn hóa được tới ba loại đại đạo pháp vực kia.” Ngụy Tác nhăn nhó,
“Bước chân của tiền nhân đại năng đã thông thiên, đi theo cũng bất khả thi.”
“Ngụy tiểu hữu không nên tự phỉ bạc, Vu thần nữ còn bại trong tay tiểu hữu,
tiểu hữu là thiên tài tu sĩ số một của Thiên Huyền đại lục suốt mấy vạn năm
qua.” Ngọc Thiên tông tông chủ bảo Ngụy Tác, “Trận này chấn nhiếp bát phương,
không có tu đạo giới nào dám coi thường Thiên Huyền đại lục nữa.”
“Ngụy tiểu hữu hỏi Vu thần nữ cách diễn hóa một thần văn là vì cớ gì, lẽ nào
lại hữu dụng với tiểu hữu?” Hoàng Đạo Quân mục quang lóe lên, hỏi Ngụy Tác.
“Tại hạ tu luyện một môn bí pháp, cần các loại thần văn, có càng nhiều thần
văn, uy năng bí pháp càng lợi hại.” Ngụy Tác không giấu Hoàng Đạo Quân.
“Vậy thì, lão phu có lưỡng đạo thần văn tặng tiểu hữu tham ngộ.” Hoàng Đạo
Quân vung tay, lưỡng đạo quang văn một xanh một vàng, dấy động khí tức phản
phác quy chân, ấn lên vỏ sò trắng hóa thạch.
“Thần huyền tứ trọng đại năng thần thông quả nhiên bất phàm, nếu đấu với ông
ta cũng sẽ hung hiểm như với Vu thần nữ, hơn nữa chưa chắc phá được tâm cảnh
của ông ta.”
Ngụy Tác có y nghĩ này, lưỡng đạo thần văn của Hoàng Đạo Quân hòa vào vỏ sò
tức thì mảnh vỏ sò phát quang, là bí thuật gì đó biến thành pháp khí kiểu ký
sự ngọc phù, hai thần văn lúc ẩn lúc hiện, lưu chuyển thần huy, thập phần
huyền ảo.
Vu thần nữ như tảng đá mài đối với Ngụy Tác, sau trận này khiến gã tự tin hẳn,
với thực lực hiện tại, đối phó tu sĩ Thần huyền tứ trọng trở xuống không có
vấn đề gì, nhưng với Thần huyền tứ trọng đại năng như Vu thần nữ, Hoàng Đạo
Quân, Vương Vô Nhất thì thắng bại khó nói.
“Oa ha ha ha, lão đầu này quả nhiên không tệ! Ta thấy y khá thuận mắt, đời nào
vô duyên vô cớ hỏi ngươi câu đó, quả nhiên cho ngươi hai thần văn! Nếu khắc
thêm cả thần văn của Vu thần nữ, nhục thân của ngươi không hiểu sẽ tới mức
nào! Ha ha, tiểu tử, chi bằng hỏi y xem có còn cao giai thủy hệ yêu đơn
không.” Lục bào lão đầu thấy Hoàng Đạo Quân diễn hóa hai thần văn thì hưng
phấn kêu ầm trong tai Ngụy Tác.
“…” Ngụy Tác lại tắt tiếng với lục bào lão đầu, thực quá tham lam, người ta
cho không hai thần văn mà còn đòi thêm cao giai thủy hệ yêu đơn.
“Tại hạ định bố trí pháp trận ở đây nhưng thiếu nguyên liệu, không biết lưỡng
vị tông chủ có giúp được không.” Cùng lúc, nhận ra thiên địa linh khí chính
đang tan, Ngụy Tác đột nhiên nghĩ ra nên bảo.
“Tiểu tử, ngươi định bố trí Tụ linh trận ở đây?” Lục bào lão đầu kêu lên.