Những chương này rất dài, các bạn đọc bớt chút thời gian kích thak ủng hộ nào,
ai chưa có nick có thể bỏ một vài phút reg nick :cute:
Người ở Sơ Thủy Địa bỗng chốc đông nghìn nghịt, ai ai cũng chen chúc cứng
ngắc. Thông đạo vàng kim trên tảng đá kia không ngừng kiến tạo lấp lóe ra hào
quang nhưng vẫn còn cập rập, không thể kịp năng suất, cứ nhóm người này đi lại
có nhóm người khác xuất hiện.
Tin tức có người muốn phá vỡ kỷ lục của Thạch Nghị đã gây nên một hồi sóng to
gió lớn, ai ai cũng chấn động, rất nhiều cao thủ đang tu hành trong động thiên
phúc địa cũng xuất quan.
Những năm gần đây chưa từng có một ngày náo nhiệt đến như vậy. Số người ở Sơ
Thủy Địa tăng khủng khiếp, tăng hơn bình thường gấp đến mười lần, trăm lần..
Đầu người lúc nhúc di chuyển ùn ùn.
“Tại sao lại là thằng nhóc nhân thần cộng phẫn này? Nó còn định nghịch thiên
nữa cơ à, chỉ trong một ngày mà đã khai phá ra hai mục kỷ lục kinh người dù
không vẻ vang cho lắm. Cũng đừng có tự phụ quá chớ, dám đi phá kỷ lục của
Thạch Nghị!?”
“Ngồi hóng xem nó có thành công không đã, nhiều thiên tài như vậy cũng đều
thất bại tan bành mà chạy về, đâu có thiếu vương tử của cổ quốc hay truyền
nhân tài ba nhất của thần thổ đâu. Thằng khỉ này mà thành công thì cũng coi
như là chấn thế!”
Mọi người bàn luận sôi nổi. Thậm chí mọi thành tích của nhóc tỳ từ khi tới Sơ
Thủy Địa đều được đào bới kỹ lưỡng.
“Ê, nghe nói thằng này rất cực phẩm, dám uy hiếp tứ đại gia tộc đòi được bốn
bình bảo huyết.”
Tứ đại gia tộc không may kia nghe mọi người nghị luận thì tim như rỉ máu. Tin
tức truyền bá rộng như vậy thật như khiến bọn hắn không chốn dung thân, thật
là điên quá mà.
Hiện giờ không chỉ Hư Thần Giới đang chấn động mà cả Thạch Quốc ở hiện thực
cũng đang bất ngờ. Đặc biệt là trong Hoàng Đô, các vương hầu của đại gia tộc
đều đang bàn luận chuyện này.
“Thằng nhóc miệng hôi sữa này không biết con nhà ai nhỉ? Cũng không tầm thường
nha!”
“Coi chừng là con cháu của vị Chiến Vương kia. Vì cạnh tranh ngôi vị Nhân
Hoàng nên bắt đầu liều mạng với Thạch Nghị mang trùng đồng kia?”
Ở Thạch Quốc bao la, Thạch Nghị có thể nói chính là mặt trời giữa trưa. Tuy
rằng vẫn chưa thành niên nhưng thanh danh đã truyền khắp cổ quốc, được coi là
người có khả năng cao nhất đoạt được ngôi vị Nhân Hoàng.
Hiện tại, trong rất nhiều vương hầu phủ đệ, trong càng nhiều tịnh thổ đại giáo
đang có rất nhiều người đang dõi theo quan sát chuyện này. Mà một lứa người
trẻ thì khỏi phải nói, đã phát cuồng rồi.
“Sư huynh mau xuất quan đến Hư Thần Giới đi, có đại sự xảy ra rồi!”
“Chuyện gì?”
“Có người muốn phá kỷ lục của Thạch Nghị.”
Toàn bộ các thiên tài giờ khắc này đều bị kinh động, không ai không cuồng lên
chạy thiệt nhanh vào Hư Thần Giới.”
Ngoại trừ Thạch Quốc ra thì các cổ quốc khác cũng chấn động mạnh, cứ như sao
băng lạc xuống biển lớn tạo ra sóng gió kinh thiên.
“Sư tỷ nhanh lên chút nào, muội tới Hư Thần Giới trước, lát nữa gặp nhau nhé.”
“Ta sẽ đến ngay!”
“Nhất định phải đi coi xem là tên nào dám đi phá kỷ lục của Thạch Nghị!”
Các cổ quốc đều tiến hành toàn quốc tế trời hằng năm. Thế nên toàn bộ các
cường giả trong cự thành và trọng địa đều có thể tiến vào Hư Thần Giới.
Nhóc tỳ kích một hồi sóng to gió lớn trong Hư Thần Giới. Dù là ở nơi này hay ở
trong thế giới hiện thực cũng không yên tĩnh nữa rồi.
Thậm chí trong một vài Hoành Thành, những người thống trị vận mệnh của một cổ
quốc cũng khẽ ồ lên một tiếng. Họ cũng bị kinh ngạc bởi thằng nhóc nghịch ngợm
này.
Tại Hư Thần Giới, trong Sơ Thủy Địa.
Nhóc tỳ qua qua lại lại nhẹ nhàng, đi rất bình thản như không liên quan đến ai
vậy. Nó hơi không hiểu lắm, sao nhiều người đến thế nhỉ. Chả nhẽ “tiểu ca ca”
của nó có tiếng tăm lớn đến mức chấn thế sao?
“Tiểu tử này này, chú mày nhanh lên một chút có được không!” Có người giục nó.
“Gấp cái gì!?” Nhóc tỳ làu bàu.
“Nếu như hai năm nay chưa ai dám đi phá kỷ lục của Thạch Nghị, lại còn một
ngày mày tạo ra tới hai kỷ lục mới, một người ăn cướp tài sản tứ đại tộc thì
ta còn lâu mới đến đây.”
“Chuẩn chuẩn, ta cũng vì nghe nói có một thằng nhóc nhân thần cộng phẫn thế
nên mới chạy tới đây. Nhóc con đừng có khiến chúng ta thất vọng đó nha, hi
vọng nhóc sẽ tạo ra được một kỳ tích!”
“Ông mới là nhân thần cộng phẫn đấy! Chả phải chỉ là một kỷ lục phổ thổng thôi
sao, có cái gì kinh ngạc chớ, cái nào phá được thì phá chớ, không phá mấy
người hóng hớt là may rồi.” Nhóc tỳ bất mãn lắm.
Nó bình tĩnh và tự nhiên như thế khiến cả đám người như phát khùng. Thằng nhóc
này định phá kỷ lục hả, sao lại không có ý tứ gì hết vậy, cu nhóc thiệt quá
tỉnh.
“Mau, mau đi!” Mọi người cùng giục.
“Hoàn đế không vội mà thái giám đã vội!” Nhóc tỳ nhỏ giọng cằn nhằn.
Con mắt cả đám người trợn trắng dã, thằng nhóc này vừa nói cái gì thế? Bất quá
sau lại nghĩ đến những chuyện không có hậu mà nó đã gây ra, ai ai cũng không
tính toán nó nữa.
Cái gì chớ, ngươi muốn tính toán gì nó? Không thấy tiểu tử tham tài này dám hạ
độc thủ với cả thông đạo Hư Thần Giới sao? Lại còn dẫn mồi tỏ ra yếu ớt để tứ
đại cự tộc nghe tin mà cắn câu, rồi tự chui đầu vào lưới dính chùm cả đám.
Ngươi mà dám trêu thằng nhóc hôi sữa này, coi chừng nó cũng làm chuyện nhân
thần cộng phẫn với ngươi đó. Dù sao thì đây là ở Sơ Thủy Địa, chiến lực của
thằng nhóc này cũng hơi biến thái, mạnh đến dọa người.
Cuối cùng cũng tới chỗ cần tới, khu sơn địa này đúng là có khí thế phi phàm.
Trước có hồ lớn tọa xanh biếc bao la, trong suốt như thủy tinh. Sau có thác
nước phủ xuống, trắng xóa như một dải lụa, phát ra âm thanh như sấm rền.
Nhiều mãnh thú, hung cầm xuất hiện trong núi, nhiều bóng dáng khổng lồ qua
lại, thú gào rung trời, có thể thấy cánh chim như che trời lượn ngoài xa cùng
vớt tiếng hót động trời cao.
“Chính là ngọn núi này, năm đó đột nhiên Thạch Nghị giậm chân một cái xông
thẳng lên trời cao rồi đặt chân lên ngọn núi này.” Tinh Bích nói.
Một ông già tiếp lời, nói: “Không sai, chính là ngọn núi này, lão hủ năm đó
cũng may mắn chứng kiến tràng kỳ tích kia. Lúc đó cũng có rất nhiều bậc trưởng
thượng ở đây, một ít tộc chủ đại tộc, thế nhưng cũng không ai nhảy lên được độ
cao kia.”
Trong Sơ Thủy Địa chỉ có thể phát huy ra tu vi Bàn Huyết Cảnh, mà Thạch Nghị
khi sáng lập ra kỷ lục này là chỉ thuần bằng cơ thể nhảy lên một cái bay thẳng
lên trời cao.
Ngọn núi này nguy nga bàng bạc, toàn thân màu nâu, thảm thực vật rất mỏng, chỉ
có vài cây cổ mộc che trời và vài cọng dây leo già.
Thác nước từ đỉnh chảy nước cuồn cuộn tạo ra sương nước mờ mịt, nơi đây nhờ
vậy mà trời quang mây tạnh, mông lu mịt mờ. Ánh mặt trời chiếu xuống tạo thành
màu ngũ sắc sặc sỡ như một con Thải Hoàng đang ngủ say.
“Nhóc con, ngươi chuẩn bị kỹ càng chưa đó?” Điểu Gia hỏi.
“Cần gì phải chuẩn bị chớ, không phải chỉ là tung người nhảy một cái thôi
sao?” Nhóc tỳ nói.
Mọi người ở đây đều sượng mặt, đứa nhỏ này đúng là to mồm quá đáng, ngươi thực
sự đến phá kỷ lục sao? Sao cảm giác cứ như là đi dạo chơi vậy!
“Chắc mọi người bị gạt! Đứa nhỏ này sao có thể phá vỡ cực hạn chứ!” Có người
nghi vấn.
Ngay lúc này, từ xa sáng lên một tia sáng phá không, một tấm da thú to lớn
hiện ra dán sát mặt đất lướt tới, ở trên đứng rất nhiều người.
“Ô, ghê thật a, đó là người của gia tộc nào? Dám sử dụng Bảo Cụ như thế ở Hư
Thần Giới không sợ bị nạn sao?” Mọi người kinh ngạc.
Phù Văn trên da thú lập lòe, khi đến gần mới thấy được ở trên có đứng hơn mười
cô gái mỹ lệ, cô nào cũng dung mạo xuất chúng, áo trắng như tuyết, bọn họ như
là một đám tiên nữ giáng trần.
“Hình như đó là truyền nhân Bổ Thiên Các, vậy mà cũng tới đây. Bọn họ không
che dấu thân phận.” Không ít kẻ giật mình.
“Khí thế lớn thật đấy, đó là…”
“Suỵt, không được nói, tựa hồ là một nhân vật nào đó của hoàng tộc cổ quốc!”
Người tới càng ngày càng nhiều, hơn nữa ai cũng có lai lịch tôn quý, toàn bộ
vùng núi đều bị chen chúc chật cứng.
“Ta không tin có người có thể phá kỷ lục của Thạch Nghị, chắc là chỉ lòe thiên
hạ mà thôi!” Trong đám người, có mấy bố trẻ trâu đứng chung một đám nhìn nhóc
tỳ đứng giữa trường rất lạnh lùng.
Bọn hắn đều là thiên tài, có mấy người từng đi khiêu chiến Thạch Nghị mà đại
bại lui về, khó có thể theo bóng lưng của hắn. Mà bây giờ lại có một thằng
nhóc tới khiêu chiến, nếu thắng thì sao bọn họ có thể chịu được.
“Mau nhìn, đó là Nữ Chiến Thần của Trục Lộc Thư Viện, nàng cũng tới đây rồi.”
Mây mờ ngập tràn, một con Ngũ Sắc Loan Điểu bay tới chở theo một cô gái, sương
mù lượn lờ rạng rỡ, loáng thoáng có thể thấy cô gái này mặc một bộ giáp trụ
hoàng kim, toàn thân phát sáng, đường cong ưu mỹ, mái tóc tung bay, ánh mắt
sắc bén.
Mọi người đều giật mình, nàng vậy mà cưỡi một con dị cầm đến, giáp trụ hoàng
kim tỏa ra bảo huy vô cùng óng ánh, thật sự cứ như trở thành một chiến thần mỹ
lệ.
“Ồ, là đứa bé này sao, có lại lịch như thế nào? Tại sao lại muốn phá kỷ lục
của Nghị nhi?”
Phương xa, trên đỉnh một ngọn núi, có mấy người đứng song song cùng nhau, có
người già, trung niên và cả người trẻ tuổi, mặt ai cũng lành lạnh.
“Không tra ra được lai lịch của nó, hôm nay đúng là lần đầu tiên nó bước chân
vào Hư Thần Giới, thật sự là rất mạnh.”
“Báo toàn bộ nhân mã của Vũ Tộc phải điều tra kỹ lai lịch của nó cho ta.”
Đây là một đám người rất mạnh, là dòng chính của Vũ Tộc, bọn họ cũng tới đây
để xem người khiêu chiến có phá kỷ lục của Thạch Nghị được hay không.
” Này, các người tránh ra xíu coi, có chịu để cho ta phá kỷ lục được không?”
Ngay lúc khắp nơi náo động, mọi người đều đang chờ mong thì nhóc tỳ bất mãn,
người ở đây đông tới mức ùn đẩy cả chính chủ.
“Nhanh, mau tránh đường!” Một đám người liền lên tiếng giục nôn nóng, kêu gọi
mọi người nhường đường.
Nhóc tỳ xem đi xem lại đúng là thấy ngọn núi này rất cao đó, nếu nhảy lên bằng
sức mạnh thân thể thì đúng là kinh người thật.
Nó đi vòng quanh chỗ này một vòng, sau đó lại nhìn sang ngọn núi bên cạnh, hai
cái tuy rằng cao xấp xỉ nhưng cái sau cao hơn tới mấy trượng lận.
“Ta chọn tòa núi này!” Nhóc tỳ nói.
Mọi người gật đầu, đây là Song Tử Sơn, nếu muốn phá kỷ lục thì chọn tòa hơi
cao một chút bên cạnh chính là lựa chọn hay nhất.
“Các ngươi đều lui lại cho ta.” Nhóc tỳ lớn tiếng hô.
“Cách ngươi đã đủ xa rồi, chẳng nhẽ còn không đủ giơ tay nhấc chân à?” Có
người bĩu môi.
Tuy rằng rất nhiều người tới nhưng không mấy ai tin nó có thể phá vỡ kỷ lục.
Bởi chuyện này thiệt quá hoang đường, Thạch Nghị là người như thế nào? Một
thiếu niên như thần khó có thể vượt qua!
“Vậy cũng tốt, cho các người tùy thích.” Nhóc tỳ không nói nữa, nó điều chỉnh
lại hô hấp ở yên một chỗ.
Hiện trường đều an tĩnh lại, chỉ có âm thanh thác nước vang vọng, tấm lụa
trắng bạc lao xuống rầm rầm, sương mù xung quanh mờ mịt rực rỡ vô cùng đặc
sắc.
“Lên là lên!”
Nhóc tỳ khẽ quát ba tiếng, hai chân đột nhiên thoáng giẫm lên mặt đất, đột
nhiên đại địa nổ vang ầm ầm như đang có động đất.
Trên đất vốn là nham thạch cứng rắn nhất, thế mà bây giờ đã chia năm xẻ bảy
rồi nổ nát, từng cái khe nứt thô to lan tràn ra tứ phương như ánh chớp, bụi
bặm mù trời.
Mọi người ngây dại, sức mạnh này đúng là quá kinh người, đây mà là một đứa
nhóc nhân loại sao? Nếu như nói là Chân Hống hình người hoặc là con non của
Kim Bằng, Đại Bằng thì còn có thể tin!
Một chân đạp xuống, lập tức nham thạch đại địa đổ nát, khe nứt bủa ra lít
chít.
Khí thế toàn thân nhóc tỳ thay đổi, lập tức thế mà sắc bén lên như một thiên
thần nhỏ phá trời xông lên, phá tan mây mù tạo ra âm thanh ù ù, hào quang từ
mắt nó tỏa ra khiếp người khiến không ai dám nhìn thẳng.
Mọi người đều ngây dại, không dùng tới Phù Văn bí lực thế mà chỉ cần thân thể
đã trùng thiên mà lên như vậy rồi phá sương mù vượt lên tòa núi lớn kia!
“Phá, phá kỷ lục rồi!” Có người kêu to.