Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 91: Cướp giỏi nhất

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

“Ầm”

Mặt đất rung lên, hai tên ở dưới chân Thạch Hạo giãy dụa, trong lúc vung tay
mặt đất liền rạn nứt, đá đất vỡ ra. Hai tên này giống như hai con cự thú thời
Viễn Cổ nổi điên đang muốn đứng lên, sở hữu thần lực dọa người.

‘Bịch bịch’ hai tiếng, nhóc tỳ đạp hai cước lên lưng chúng. Hai tên này lập
tức hự một tiếng, khóe miệng chảy máy, nằm oặt ở trên đất, khó mà động đậy
nữa.

Xung quanh im lặng như tờ, không cần phải chứng minh mà chỉ cần nhìn mỗi kiểu
cách mấy tên này xuất hiện cũng đã biết là đại nhân vật rồi, chắc cũng phải cỡ
trưởng lão của một bộ tộc lớn nào đó.

Nhưng hiện tại lại bị nhóc tỳ hai cước đạp lật, giẫm ở dưới chân. Việc này
thực sự làm người khác há hốc mồm, thằng bé thoạt nhìn ngốc nghếch này không
ngờ lại mạnh như vậy?

“Thật kinh người, có thể phá kỷ lục quả nhiên có chỗ hơn người. Kể cả là một
thằng bé cũng không thể dùng lẽ thường để đo lường được!” Cả đám người thán
phục.

Nhất là Chùy thúc, Điểu gia và Tinh Bích đại gia còn suýt nữa trợn lòi cả mắt.
Thằng nhóc bướng bỉnh vừa rồi vẫn còn đang đấu võ mồm với họ không ngờ lại
mạnh như vậy? Thật đúng là nhìn nhầm rồi!

Mấy người vẫn luôn cảm thấy thằng nhóc này làm việc quá khó tin, thường làm ra
mấy chuyện khiến người ta hết nói nổi. Vừa rồi họ thậm chí còn đang lo lắng
cho nó, sợ nó bị người ta cướp đi Phù Cốt, có nguy hiểm tính mạng. Hiện tại
xem ra căn bản không phải như vậy. Tiểu tử này lợi hại thế này, khó trách vừa
nghe thấy có người muốn cướp đồ của nó một cái liền vẻ mặt gian tà, đó là đang
chào hỏi người cùng nghề sao? Rõ ràng là đang khát vọng và chờ mong mà, quá
không phúc hậu rồi.

“Tiểu hữu, xin thả hai người họ ra.”

Cả đám người ở đối diện sắc mặt khó coi, bọn hắn là bộ tộc lớn huy hoàng
nhường nào, hai vị tộc lão không ngờ bị một thằng ranh trực tiếp đánh ngã rồi
giẫm ở dưới chân. Việc này nếu bị truyền ra ngoài thì còn gì là thể diện nữa?

May mắn duy nhất chính là đây là Hư Thần Giới, bọn hắn đã ẩn giấu thân phận và
dung mạo thật. Nếu không nhất định sẽ trở thành trò cười trong các bộ tộc lớn.

“Không thả.” Tiểu Thạch Hạo lời nói dứt khoát, chỉ có hai chữ này.

Đám người đối diện ánh mắt khiếp người, đều lạnh lùng nhìn chằm chằm nó. Một
thằng nhóc mà cũng dám khiêu chiến sự uy nghiêm của bộ tộc lớn bọn hắn à? Cần
phải trấn áp ngay lập tức.

“Cháu trai, buông tay đi. Ta sẽ bảo họ xin lỗi ngươi.” Một người đàn ông trung
niên nói, muốn dùng lời nói dụ nhóc tỳ thả người.

“Các ngươi không chỉ muốn cướp đoạt bảo cốt trong tay mà còn muốn giết ta,
cuối cùng cứ hời hợt buông một câu như vậy liền coi như xong chuyện hay sao?”
Nhóc tỳ rất bình tĩnh.

Hai tên bị nhóc tỳ giẫm ở dưới chân quyền thế không bằng ba tên dẫn đầu ở đối
diện. Từ tu vi cũng có thể nhìn ra, vừa rồi mấy tên đồng thời bị tấn công, chỉ
có bọn hắn là không bị đánh lật người.

Nhưng cho dù là vậy thì thân phận và địa vị của hai tên này cũng cực cao, uy
thế ngập trời, ở trong đám người này chỉ kém mỗi ba tên đàn ông trung niên kia
mà thôi. Bình thường bọn hắn vừa tức giận thì rất nhiều bộ lạc lớn mấy nghìn
vạn nhân khẩu và vô số con dân đều sẽ run rẩy, nhưng hiện tại lại bị một thằng
ranh đạp ở dưới chân.

“Ngươi muốn thế nào?” Tên trung niên ở đối diện hỏi, con mắt nhắm mở, phù văn
lưu chuyển, nhật nguyệt hiện lên. Hắn có một loại hơi thở cực kỳ kinh khủng
khiến người ta run sợ từ tận linh hồn.

“Ta muốn bồi thường, dùng Bảo Thuật trấn tộc để đổi đi.” Nhóc tỳ chơi chiêu sư
tử ngoạm.

Mọi người ồ lên. Với bất cứ một bộ tộc lớn nào thì thứ quý giá nhất chắc chắn
sẽ là Bảo Thuật trấn tộc. Đó là chỗ căn bản để họ quật khởi và sinh tồn.

Trên sự thật thì Bảo Thuật rất ít ỏi. Dù là bộ lạc lớn mấy tỷ nhân khẩu cũng
chỉ một loại Bảo Thuật mạnh mẽ cộng với mấy thần thông nhỏ mà thôi.

Nhóc tỳ mở miệng liền đòi Bảo Thuật trấn tộc của một bộ tộc, tự nhiên là khiến
mặt mọi người lập tức đen lại. Ai có thể đáp ứng được việc này? Ai ai cũng vẻ
mặt âm trầm, ánh mắt lạnh lẽo vô cùng.

“Ài, xem ra hai người các ngươi chẳng có giá trị gì mà. Ta còn tưởng là bắt
được hai con cá lớn nữa chứ.” Nhóc tỳ thở dài một tiếng, cúi người xuống và
nhìn hai tên đang nằm ở dưới chân, vẻ mặt rất là u oán.

Loại vẻ mặt này, loại lời nói này khiến mọi người nhìn nhau dở khóc dở cười,
mà hai đại nhân vật ở dưới chân nó lại suýt nữa tức bể phổi, cảm thấy rất là
nhục nhã.

Tiếp theo đó, nhóc tỳ làm việc thành thạo, vô cùng nhanh nhẹn, bắt đầu ở lục
lọi hai tên này từ trên xuống dưới để cướp đoạt.

Những động tác này khiến mọi người đều trợn mắt há mồm. Sao mà lại thành thạo
thế? Rốt cuộc thì ai là khổ chủ, ai là kẻ bị hại đây. Nhìn kiểu gì cũng vẫn là
thằng nhóc này đang cướp người ta.

“Ngươi…” Hai tên đó tức tới run rẩy, bọn hắn có thân phận cao quý nhường
nào, bình thường ai dám bất kính. Hiện tại không ngờ bị kẻ khác bóc lột, cướp
đoạt.

“Phụt”

Một tên trong số đó phun máu tươi, tức quá mà ngất đi.

“Các ngươi nghèo quá đi. Sao đi ra ngoài lại không mang Bảo Cụ chứ, đến cả
Tinh Bích đại gia cũng không mang nhiều một chút.” Nhóc tỳ nói thầm.

Ở xa, mọi người choáng váng. Bảo Cụ có thể hiện ra ở trong Hư Thần Giới tuyệt
đối là rất khó lường, ai rảnh rỗi mà xách theo, vạn nhất sơ xuất thì phải làm
sao?

Nếu mất Bảo Cụ ở trong Hư Thần Giới thì ngang với việc mất đi hồn phách tinh
luyện của Bảo Cụ ở trong thế giới hiện thực, uy lực sẽ giảm mạnh, về lâu về
dài còn sẽ biến thành vật phàm.

Ở không xa, Tinh Bích đại gia mặt biến thành màu đen, tại sao lại triệt để
đánh đồng ông ta với tinh bích. Lẽ nào trong mắt thằng nhóc thì giữa mình và
cái thứ hình khối lấp lánh đó là một dấu bằng ư?

“Cháu trái, một vừa hai phải thôi.” Người đàn ông trung niên dẫn đầu lên
tiếng, trên đầu có khí xanh nổi lên, hóa thành bông hoa Đại Đạo lấp kín vòm
trời, lượn lờ sấm chớp đáng sợ kèm theo tiếng ầm vang.

Hai tên còn lại cũng ánh mắt lạnh lẽo, ngoài cơ thể nổi lên phù văn, khiến
thiên địa này đều đang run rẩy, giống như hai con Thái Cổ Di Chủng mạnh mẽ
đang đứng ở đó.

Còn tại phía sau ba người bọn hắn, đám con cháu gia tộc đó sớm đã mất kiên
nhẫn rồi, rất muốn cùng nhau ra tay để nhanh chóng bắt lại tiểu tử đáng hận
này.

“Chẳng lẽ ta còn sợ các ngươi sao? Không đưa cho ta một Bảo Thuật thì đừng có
mơ đưa người đi.” Nhóc tỳ nói.

“Bắt nó lại!” Tên trung niên dẫn đầu nói. Hắn há mồm phun ra một mảnh ánh sáng
xanh mênh mông giống như lửa mà cũng giống như điện. Ánh sáng ép về phía nhóc
tỳ, muốn triệt tiêu uy lực của cái Bảo Phiến màu đỏ trong tay nó.

Song, khiến mọi người giật mình chính là thằng nhóc đó trực tiếp hóa mười tám
cái Thần Vũ thành dài còn bằng bàn tay rồi cất vào trong ngực, sau đó nâng lên
hai tên ở dưới chân để dùng làm binh khí, khua tay giết về phía đám người này.

“Cẩn thận!” Cả đám người sợ ném chuột vỡ đồ.

Thằng nhóc chết toi này quá độc địa, vung hai đại nhân vật giống như cối xay
gió, mạnh mẽ chỉ đông đánh tây, chỉ nam đánh bắc, biến hóa thất thường, cứ
phải gọi là trôi chảy.

“Tức chết ta mà!”

“Phụt”

Tên còn lại cũng phun một bụm máu rồi ngất đi. Mắt không thấy thì lòng không
phiền, mặc xác nhóc tỳ tra tấn, dùng bọn hắn làm binh khí.

“Đừng quan tâm nhiều nữa, nếu thật sự bị thương thì để bọn hắn ở trong thế
giới hiện thực nghỉ ngơi mấy tháng đi.” Ba tên trung niên dẫn đầu nói, tất cả
đều bộc phát ra hơi thở khiếp người.

“Giết!”

Cả đám người xông tới, Bảo Thuật lấp lóe, phù văn đan xen. Nơi đây biến thành
biển hào quang.

“Phập”

Cánh tay của đại nhân vật trong tay trái của nhóc tỳ bị một tia chớp đánh gãy,
máu tươi đầm đìa, khiến tên kia đau quá phải tỉnh lại, rống giận liên tục.

“Tộc lão, ta không phải cố ý, xin hãy bao dung.” Cả đám người đều hơi nhút
nhát, không thể hành động tùy tiện.

Nhóc tỳ không quan tâm, nó đại khai sát giới, quét ngang phía trước. Cơ thể
hai tên ở trong tay nhóc tỳ cực kỳ mạnh mẽ và cứng rắn, đánh cho bọn người này
toán loạn, tay cụt chân đứt bay tung tóe, máu tươi đầm đìa.

Chỉ cần đại chiến, chỉ cần liều mạng thì nhất định sẽ rất đẫm máu. Rất nhanh,
trên mặt đất xuất hiện một đống người, đều là chiến lợi phẩm của nhóc tỳ. Nó
ném tất cả những tên cụt chân cụt tay, mất đi năng lực hành động vào cùng một
chỗ.

Còn về phần hai tên ở trong tay của nó thì lúc này chỉ còn lại một nửa cơ thể,
kêu thảm liên hồi, nếu còn tra tấn nữa thì chắc chắn sẽ chết, cuối cùng bị
nhóc tỳ ném luôn vào trong đống người.

Ở đó giống như một đống xác chết, mặc dù người vẫn còn sống nhưng máu tươi
chảy dài, tụ thành một con sông nhỏ. Cảnh tượng hơi dọa người một chút, khiến
người ta nhịn không được mà muốn nôn mửa.

Còn may đây là Hư Thần Giới, sau nay nếu nghỉ ngơi đủ dài thì vẫn có thể khôi
phục. Nếu không thì loại sát kiếp này quá đáng sợ rồi, rất nhiều cao thủ của
một bộ tộc lớn đều sẽ bị phế, tổn thất kinh người.

“Sơ Thủy Địa đáng chết, khiến ta chỉ có thể phát huy sức mạnh Bàn Huyết Cảnh.”
Một đại nhân vật căm hận không thôi, nhưng trong lòng lại rất kinh hãi. Thằng
nhóc ở đối diện cũng là Bàn Huyết Cảnh, một mình độc chiến cả đám bọn hắn. Đây
là một loại uy thế như thế nào? Nếu truyền ra ngoài sợ rằng sẽ không có ai
tin!

Nhưng, hiện trường nhiều người tận mắt chứng kiến như vậy, sự thật này không
được chất vất. Tất cả mọi người đều nghẹn họng nhìn trân trối. Thật đúng là
nhìn nhầm mà, thằng nhóc ngốc này quá lợi hại rồi, không thể chọc nó được.

Thời gian không dài, đối diện chỉ còn lại ba đại nhân vật, cả ba đều đầy
thương tích, vết máu loang lổ.

Bọn hắn là nhân vật cỡ nào, rống một cái là mưa gió nổi lên, tứ phương chấn
động. Hôm nay tại Sơ Thủy Địa lại không chống nổi một thằng nhóc. Nói ra sẽ bị
người ta cười cho thối mũi.

Mọi người đều hoảng sợ. Từ một phương diện nào đó, việc này đã chứng minh nếu
mọi người cùng là Bàn Huyết Cảnh thì người của bộ tộc này đều không phải đối
thủ của thằng nhóc đó. Việc này nói rõ điều gì? Một ngôi sao mới đã quật khởi,
lại có một kỳ tài ngút trời nữa xuất hiện!

“Tiểu hữu, ngươi làm như vậy là quá đáng rồi, đã làm bị thương vô số nhân mã
của tộc ta mà vẫn còn muốn tiếp tục nữa sao?” Một tên trung niên có hơi bất
đắc dĩ, lẽ nào phải đi cầu viện trong tộc, lấy sức toàn tộc để chinh phạt
thằng nhóc này hay sao?

“Hơn một trăm tên này đều đã nằm xuống rồi, chỉ còn lại ba người bọn ngươi mà
thôi. Cả ba đều ngoan ngoãn tới đây nắm xuồng đi!” Nhóc tỳ để lộ ra hàm răng
trắng bóng, nó ở trong mắt đám người này đơn giản là giống như một tiểu ác ma.

‘Vù vù’ một tiếng, mặc cho bọn hắn phù văn ngập trời, mặc cho bọn hắn hơi thở
khủng bố nhưng cuối cùng vẫn chỉ là Bàn Huyết Cảnh. Nhóc tỳ tung hoàng tấn
công, hơi có chút tư thế vô địch.

“Bịch”

Nó đánh ra một chưởng, lưu quang bay lên đánh xuyên lưng của một tên đàn ông
trung niên, trước sau trong suốt, máu tươi ồ ồ. Hắn trực tiếp ngã nhào xuống
đống người.

Sau đó, nó bỗng xông về phía trước, một cước đá nát phù văn ngập trời của một
tên khác, quét ngang ở trên hai chân hắn, tiếng rắc rắc truyền ra, xương chân
của hắn đã bị gãy lìa. Hắn kêu hự một tiếng rồi cũng ngã vào trong đống người.

Tên cuối cùng định chạy, xông về nơi xa nhưng Xích Vũ trong tay nhóc tỳ lại
lóe lên một cái, một cái Thần Vũ xông lên rồi biến dài mười mấy trượng, ‘phập’
một tiếng lập tức khiến một cái chân của hắn biến thành tro bụi, cắm đầu ngã
xuống.

Trong chớp mắt, nhân mã của bộ tộc lớn này đã toàn quân bị diệt, tất cả đều
trở thành tù binh.

“Ồ, không đúng. Vẫn còn thiếu một tên.” Nhóc tỳ khống chế Xích Vũ đánh bay một
tên thiếu niên đang trốn ở xa xa rồi bắt tới.

“Cảm ơn ngươi nhé. Tên ngươi là gì? Nghe nói ngươi là đệ đệ của Xích Vân công
tử, mỗi mình ngươi là còn tặng ta được cái Bảo Cụ này, bọn kia thì quá nghèo
rồi.” Nhóc tỳ nói.

“Phụt”

Thiếu niên này phun một bụm máu, vừa bị thương vừa tức giận mà ngất đi.

Tất cả mọi người đều há hốc mồm. Ở phía trước rất là hoành tráng, đó là một
ngọn núi thịt do hơn một trăm tên cao thủ chồng chất mà thành. Nhân mã của một
bộ tộc lớn này tất cả đã bị bắt làm tù binh.

Nhóc tỳ tiến lên, mắt to phát sáng, nói ra một câu khiến đám người này bị
phẫn: “Một đống chiến lợi phẩm vẫn sẽ hơn một hai tên. Các ngươi ai đi đưa tin
nói cầm Bảo Thuật trấn tộc tới đây đổi người đây.”

“Chính là ngươi, mau về tộc mà bẩm báo đi. Cứ nói ta thích nhất là Bảo Cụ,
cũng thích cả Bảo Thuật nữa, ta rất vui lòng ngồi xuống bàn bạc với họ.” Nhóc
tỳ chỉ một tên thanh niên và bảo hắn đi báo tin.

“Phụt”

Cả đám người thổ huyết, tức khủng khiếp.

Nhóc tỳ ngồi nâng cằm ở trên một tảng đá xanh lớn, nhìn chằm chằm bọn chúng để
đề phòng có kẻ bỏ chạy. Đôi mắt to hiện vẻ gian tà, giống như đang nhìn vào
một đống báu vật vậy, dáng vẻ rất là hám tiền.

Ở xa, tất cả người đừng xem đều toát mồ hôi, không biết nói gì mới phải. Thằng
bé này thật là cực phẩm. Không lâu trước đây, rất nhiều người còn tưởng rằng
nó rất mơ hồ, cái gì cũng không biết, hiện tại mọi người đều trợn mắt. Thằng
lừa đảo, quân ăn cướp, ác ma!

Nhóc tỳ lật qua lật lại mãi cái quạt lông màu đỏ trong tay để nhìn, yêu thích
không buông tay. Nó đã nhìn ra được cái bảo bối này cực kỳ hiếm có, thật sự có
khả năng là lông của Thái Cổ Di Chủng.

“Sau khi ta lấy được Xích Vũ thì Bảo Cụ trong tộc của các ngươi có phải sẽ bị
phế một nửa đúng không?” Nhóc tỳ hỏi.

Cả đống người đều cay đắng hừ lạnh, không thèm trả lời.

“Ầm”

Đột nhiên, nhóc tỳ xuất kích, Xích Vũ trong tay mở ra rồi khẽ vẫy một cái, lôi
quang lấp lánh, lửa đỏ ngập trời bao phủ cả đám người ở cánh đông.

“Thật manh. Đây đúng là chí bảo. Nếu có thể lấy được bản thể của Xích Vũ ở
trong hiện thực thì càng tốt.” Trước mắt nhóc tỳ đều là sao nhỏ.

“Ngươi đang làm gì vậy?”

“Nhóc con, bọn ta không chọc ngươi, vì sao lại tấn công bọn ta?”

Cánh đông, đám người đó rống giận, tất cả đều hét to. Lôi điện nổ vang, lửa đỏ
ngập trời, bọn chúng gặp phải đòn tấn công kinh khủng nhất.

Uy lực của cái Bảo Cụ này rất là mạnh mẽ, sở hữu thiên uy khó mà chống đối.

“Hừ. Đừng tưởng các ngươi chưa ra tay thì ta không biết. Các ngươi sớm đã nhắm
vào ta rồi. Nếu không phải đám người này đột nhiên phát động thì các ngươi
cũng đã ra tay.” Nhóc tỳ nói. Nó khống chế Bảo Phiến, ánh sáng đỏ lấp lánh đốt
cho đám người này thành trọng thương, nhưng cũng không có nguy hiểm đến tính
mạng, không bị biến thành tro bụi.

Có mấy tên đặc biệt mạnh mẽ muốn bỏ chạy nhưng Bảo Phiến trong tay nhóc tỳ vẫy
một cái, thật đúng là thần uy ngập trời. Thêm nữa nó còn sử dụng Bảo Thuật, ở
đây phù văn lấp lóe, thần âm ù ù giống như khai thiên.

Cuối cùng, đám người này bị trấn áp hết thảy, lại một ‘đống người’ nữa xuất
hiện.

“Ầm”

Nhóc tỳ lại ra tay, vẫy Bảo Phiến về phía một hướng khác, khói bụi mịt mù,
huyết vụ bốc hơi, sớp giật chớp vang, lại một địa phương nữa bị lửa đỏ bao
phủ.

“Ngươi… Làm gì?” Mấy tên đó rống giận.

“Cướp chứ còn làm gì!” Nhóc tỳ trả lời.

“Xằng bậy, ngươi biết mình đang chọc ai không. Vô duyên vô cớ tấn công bọn ta,
dù ngươi có mười cái mạng cũng không đủ giết!” Đám người này nổi giận.

“Các ngươi không phải cũng đang nhằm vào ta sao, muốn đoạt đi bảo cốt của ta,
hại tính mạng của ta. Hiện tại ta quyết định cướp các ngươi trước.” Nhóc tỳ
nói.

Đại chiến bùng nổ. Đám người này mặc dù rất mạnh nhưng tại Bàn Huyết Cảnh thì
ở Sơ Thủy Địa này thật sự không ai có thể chống lại nhóc tỳ, cho dù là đông
người cũng vô dụng. Bảo Phiến trong tay nó quá lợi hại.

Cuối cùng, tổng cộng có nhân mã bốn phương đại bại, tất cả đều xuất thân từ
tộc lớn. Hiện trường xuất hiện bốn ngọn núi người, làm người đứng xem đều ngẩn
người.

“Trời ơi. Tin tức bùng nổ a, một thằng bé trừng trị bốn bộ tộc lớn.”

Sau khi mọi người tỉnh ngộ đều sôi nổi kinh hô.

Nhóc tỳ mắt tó sáng rực, nó nói: “Để tộc nhân của các ngươi mang Bảo Thuật
hoặc Bảo Cụ tới chuộc người. Ta rất dễ nói chuyện, chỉ cần Bảo Thuật đủ tốt,
Bảo Cụ đủ đẹp là có thể đuổi ta đi”

Mọi người hết hồn. Thằng bé này quả thật có khẩu vị ghê ghớm. Đây là muốn tọa
trấn Sơ Thủy Địa và đối chọi với bốn bộ tộc lớn sao?

“Chùy thúc, Điểu gia, Tinh Bích đại gia. Mấy người tìm được ngọn núi đó chưa.
Không phải chỉ bật một cái, nhảy lên đỉnh hay sao? Cháu đi phá cái kỷ lục đó.”
Nhóc tỳ hét với mấy người.

Mấy người này vừa nghe vậy liền lông tóc dựng ngược. Ông tổ nhỏ này thật sự
không phải người bình thường, một mình đánh cho cao thủ bốn bộ tộc lớn nằm đo
đất còn chưa xong chuyện sao, tại sao còn muốn hành hạ bọn mình nữa?

Đúng lúc này có một tấm bia đá nổi lên, ở trên xuất hiện một hàng chữ, ánh
sáng chói mắt lóe lên, vô cùng xán lạn.

“Đây…Có thiên lý nữa không? Nó lại lập kỷ lục nữa rồi!”

“Cướp giỏi nhất!”

Mọi người đứng hình, sau đó liền bùng nổ. Trên bia xuất hiện chữ viết, một
mình nhóc tỳ ở trong thời gian ngắn nhất cướp năm trăm sáu mươi ba người, ở Sơ
Thủy Địa lập nên kỷ lục cướp giỏi nhất.

Cả đám người đều hoa mắt. Vậy cũng được sao? Hình như việc này chẳng vinh
quang là mấy mà!

Bia đá lấp lánh nhắc nhóc tỳ bổ xung, nó vung tay vẽ vẽ, để lại tám chữ: Anh
Minh Thần Vũ, Quang Minh Chính Đại.

Cùng lúc này, tất cả mọi người ở khắp nơi trong Hư Thần Giới đều nhìn thấy cái
kỷ lục vừa xuất hiện này, đâu đâu cũng ồ lên một mảnh.

“Có nhầm không vậy. Tại sao lại là tiểu tử này?”

“Đây là thể loại kỷ lục gì vậy? Cướp giỏi nhất, anh minh thần vũ, quang minh
chính đại? Ta có phải là mất trí rồi không?”

“Tiểu từ này chui từ đâu ra thế, đến cướp cũng biến thành quang minh chính
đại. Rốt cuộc hắn lại làm ra việc nhân thần cộng phẫn gì?”

Mảnh thiên địa này trở nên ồn ào, rất nhiều người khó hiểu, vừa chửi vừa sai
người đi dò la tin tức.

“Một người cướp hơn năm trăm người, còn muốn dọa dẫm vơ vét bốn tộc lớn? Quả
nhiên là nhân thần cộng phẫn mà!”

“Thằng nhóc này chui từ đâu ra vậy, nó muốn nghịch thiên sao?”

Cả Hư Thần Giới đều ồ lên, gây nên sóng to gió lớn, kể cả là những người ở
động tiên tầng cao cũng muốn xuống Sơ Thủy Địa xem xem sao.

Rốt cuộc thì thằng nhóc này là thể loại gì, tại sao luôn lập loại kỷ lục không
vẻ vang này.

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận