Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 82: Một mình vào ổ cướp

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

Bọn trẻ vô cùng kích động và phấn chấn. Chúng lập tức chạy đến vây Tiểu Thạch
Hạo vào giữa rồi bàn tán sôi nổi.

“Nhóc tỳ cậu thật là lợi hại. Một cái tát đã đánh bại hết đám người này rồi.
Đến tên thủ lĩnh biết Bảo Thuật ánh lửa đó cũng không thể chịu được.”

“Từ lúc nào mà mình có thể giết bọn giặc cướp này như chặt cỏ nhỉ?”

Mấy chục người đều đã bị giải quyết. Đám Thạch Phi Giao không hề nương tay,
ném hết bọn chúng vào trong núi cho mãnh thú ăn. Bọn cướp này tay dính quá
nhiều máu. Thả bọn chúng chẳng khác nào diệt cái thiện mà nêu cao cái ac. Càng
nhiều người sẽ bị tai họa.

Còn về phần tọa kỵ của đám người này thì con nào quá hung tàn, không thể thuần
phục liền bị chém chết tươi, trở thành khẩu phần ăn của người Thạch Thôn. Mà
có mười mấy con tuy là mãnh thú nhưng lại tương đối ngoan ngoãn liền trở thành
tọa kỵ của thôn nhân.

“Ha ha. Nhóc tỳ lập công lớn rồi. Bọn dị thú này đều là ngựa tốt. Chỗ xấu duy
nhất là chúng quá hung tàn, ngày nào cũng phải ăn thịt.”

Đám Thạch Lâm Hổ, Thạch Phi Giao rất cao hứng. Mặc dù họ còn chưa cưỡi được
Độc Giác Thú, nhưng hiện tại có một đám mãnh thú tốt thế chỗ trước cũng không
tệ lắm.

Tọa kỵ của bọn cướp này đương nhiên sẽ không quá kém, thích hợp ra vào Đại
Hoang nhất. Mặc dù con nào cũng có răng nanh miệng máu, vảy viếc um tùm nhưng
thật sự rất mạnh. Một khi bị thuần phục thì thực sự là ngựa tốt.

Mặt trời lặn về phía tây. Tộc nhân đều rất cao hứng đem số mãnh thú bị giết
hoặc ném vào trong nồi để đun chín, hoặc gác trên đống lửa mà nướng tới lúc
vàng ươm. Mùi thịt tỏa ra khiến người ta thèm nhỏ dãi.

Họ vừa ăn thịt vừa bàn luận chuyện được mất ngày hôm nay. Đám giặc cướp tới
xâm phạm đều đã đền tội, khiến họ thở ra một ngụm ác khí, buồn bực tích tụ mấy
ngày nay coi như cũng được phát tiết một chút.

“Thật là đã. Bọn cướp này không biết đã làm hại bao nhiêu bộ lạc, trên tay
chúng là vô số mạng người. Hôm nay có thể chém chết chúng, chẳng có chút cảm
giác tội lỗi nào cả.”

“Nhóc tỳ giỏi đấy. Chú thấy lúc cháu đối phó tên thủ lĩnh đó đã phá giải Hỏa
Quang Thuật đáng sợ của hắn một cách rất dễ dàng. Thật là không đơn giản.
Thằng nhóc bú sữa của chúng ta càng lúc càng lợi hại rồi. Ha ha ha…”

Cả đám người lớn đều cười to, trêu đùa Tiểu Thạch Hạo.

“Nào. Đại thúc đặc biệt nấu cho cháu một bình sữa thú. Uống đi.” Một vị trung
niên râu ria xồm xoàm lại gần.

Nhóc tỳ rất xấu hổ nhưng vẫn rất thành thạo cầm bình gốm lên và đổ vào trong
miệng. Kết quả nó vừa mới uống được một ngụm liền hét lên: “Đúng là lừa người
mà. Đây là nước hoa quả.”

“Ha ha…” Cả đám người không nhìn được mà cười phá lên.

Cười chán chê, vẻ mặt của lão tộc trưởng liền trở nên trịnh trọng, ông đứng ở
trước đống lửa và nhắc nhở mọi người: “Bọn cướp này đã đền tội, nhưng lâu
không quay lại ắt sẽ dẫn tới chủ lực và con Tế Linh đó.”

“Gia gia. Cháu sẽ đi giải quyết hậu hoạn.” Nhóc tỳ đứng dậy.

Tộc nhân nghe vậy đều lo lắng. Mặc dù nhóc tỳ rất mạnh nhưng dù sao cũng chỉ
là một đứa trẻ. Mà ở chỗ đối phương lại đông đảo cao thủ, hơn nữa còn có một
con Tế Linh khiến người ta sợ hãi.

Tế Linh là gì? Chúng đại biểu cho sự thần bí và sự mạnh mẽ, cần các bộ lạc
phải lễ phép và thờ phụng, thành tâm lễ bái, cực kỳ khó chơi. Ai cũng không
muốn gây thù chuốc oán với Tế Linh.

“Đây là một con Ác Linh. Cháu sẽ nghĩ cách tiêu diệt nó!” Nhóc tỳ giọng nói
kiên định, nhiều lần cam đoan với tộc nhân rằng nó tuyệt đối sẽ không khoe cái
dũng cảm nhất thời. Nếu có gì bất thường nó sẽ lập tức chạy trốn.

Độc Giác Thú Tiểu Bạch đương nhiên phải đi theo. Lúc quan trọng nó còn có thể
chở Thạch Hạo nhanh chóng rời đi, trốn khỏi sát kiếp.

Trước khi xuất phát, nhóc tỳ kiến nghị mọi người nên dời đi trước, đừng ở lại
nơi này. Mọi người gật đầu đồng ý. Tộc trưởng cũng có ý này, bởi vì trận chiến
tối nay ai thắng ai thua còn khó xác định. Một khi nhóc tỳ thua thì cả thôn sẽ
phải nghênh đón một màn bào thú đẫm máu.

“Để ông đi cùng với cháu!” Tộc trưởng muốn đi theo.

“Không được. Trên người tộc trưởng gia gia có nội thương, không thể tùy tiện
sử dụng Cốt Văn. Cứ giao cho cháu là được!” Nhóc tỳ lắc đầu không đồng ý.

“Cháu à… Làm khó cháu rồi!” Cả đám người lớn hổ thẹn.

“Đây là việc cháu nên làm. Cháu đi đây!”

Cuối cùng, nhóc tỳ lên đường, một người một ngựa rong ruổi về phía tận cùng
thế giới. Nó mang theo một tấm lòng hăng hái, muốn một mình đi tiêu diệt đám
giặc cướp mạnh mẽ đó.

Nó đã sớm biết được chỗ dừng chân của đám người đó từ miệng mấy tên cướp kia.
Hiện tại ngựa không ngừng vó, như một cơn lốc màu bạc xông vào trong Đại
Hoang.

Độc Giác Thú nhanh như điện chớp, trèo đèo lội suối, qua núi vượt khe. Núi
rừng ở hai bên nhanh chóng bị bỏ lại. Cuối cùng sau nửa canh giờ cũng tiếp cận
được điểm đến.

Ánh trăng mông lung, dã thú gào thét ở trong núi.

Đây là một vùng núi địa thế khá cao, có một hàng rào đơn giản. Bọn cướp tạm
thời đóng trại ở đây, chúng không ở cố định một chỗ, sớm đã quen với cuộc sống
như thế này.

Lửa trại bập bùng, bọn cướp đang ăn thịt thú rừng. Ba tên một nhóm năm tên đám
ngồi vây quanh đống lửa mà ăn thịt đã được nướng chín, hơn nữa còn đang bàn
luận về việc gì đó.

Ở không xa, một đám mãnh thú hoặc bị trói cạnh cổ mộc, hoặc bị khóa ở trên đá
lớn. Con nào cũng rất dữ tợn.

Đây là một cái sơn trại giản đơn, có mấy tên đang canh gác, luôn luôn canh gác
xem có hung thú trong núi tiếp cận hay không. Dù sao thì đây cũng là Đại Hoang
vô ngần, nói không chừng sẽ có quái vật mạnh mẽ tự nhiên xuất hiện.

Nhóc tỳ phóng ngựa đến. Nó ngồi trên lưng Độc Giác Thú màu trắng bạc giống như
thần tướng áo trắng đang đạp trời mà tới. Nó hóa thành một đạo lưu quang màu
bạc, nháy mắt đã tới nơi.

“Ai?” Tên canh gác hét lớn.

“Tiểu Bạch mày trốn trước đi!” Nhóc tỳ nói rồi nhảy một cái rơi xuống đất.
Đồng thời nó ném Bóng Lông trên vai lên lưng của Độc Giác Thú.

“Thật kỳ lạ. Một thằng nhóc không ngờ lại mò tới chỗ này.” Mấy tên canh gác
cổng đều kinh dị, nhưng lại không dám coi thường, bởi vì càng kỳ lạ thì sẽ
càng khiến người ta khẩn trương và coi trọng.

“Có người xông vào trại!” Chúng hét lớn, truyền tin vào bên trong.

Nhóc tỳ không sợ hãi, bước dài vào bên trong. Nó thật sự giống như một vị
tướng quân bách chiến bách thăng. Mặc dù người nhỏ nhưng lại có một loại khí
chất khiếp người, hơi có oai phong của rồng hổ.

“Đứng lại!” Một tên cướp cản đường, tay hắn cấm chiến mâu và hung hăng đâm về
phía trước.

“Bịch”

Nhóc tỳ giơ tay vỗ tới, ‘rắc’ một tiếng thanh chiến mâu liền gẫy lìa, mà tên
cướp đó lại trực tiếp bay ngang ra ngoài mấy chục mét. Mãi tới khi hắn đập
người vào một tảng đá lớn mới dừng lại thế đi, lập tức nằm oặt ở đó bất động.

“Thật là mạnh!” Bọn cướp này hít ngược một hơi lạnh. Tên nào cũng nhanh chóng
lùi lại, giương cung bắn tên. Từng mũi tên xé ngang bầu trời, phát ra tiếng
kêu như ma quỷ gào thét, bay về phía nhóc tỳ. Tên nhắm chuẩn mà ác, vô cùng
mạnh mẽ.

“Vù”

Nhóc tỳ lấy tay trái vẽ thành một vòng tròn, lập tức hình thành một vòng xoáy
phù văn xoay tròn với tốc độ cực nhanh. Chi chít tên sắt đều bị hút vào trong,
sau đó bị cắn thành vụn sắt và rơi nhanh lả tả xuống đất.

“Trời ạ. Quái vật mà!” Bọn cướp hoảng hốt. Chúng đã trải qua nhiều trận huyết
chiến, từng gặp hết các loại ngươi nhưng lại chưa từng thấy một thằng bé giống
như thế này. Nó còn nhỏ mà đã kinh khủng như thế này.

Nhóc tỳ vỗ ra một chưởng, phù văn ngập trời. Mười mấy tên cướp nghe tin mà
chạy đến lập tức bay lên như rơm rạ rồi va vào tảng đá lớn ở phía sau. Miệng
chúng phun máu tươi, không thể đứng lên được nữa.

“Kẻ địch tấn công, chuẩn bị chiến đấu!” Tiếng kêu chát chúa vang lên, sơn trại
đại loạn. Tất cả bọn cướp đều đứng dậy.

Nhóc tỳ không sợ hãi gì, giết thẳng một mạch vào phía trong. Nó dùng tay không
chiến đấu với bọn cướp, không mất chút sức lực nào liền khiến hai mươi mấy tên
đứt gân gãy xương, mất đi sức chiến đấu.

“Thật là kinh người. Không ngờ lại là một thằng bé!” Một tên thủ lĩnh xuất
hiện. Hắn lộ vẻ ngạc nhiên, nhìn chằm chằm nhóc tỳ mãi không thôi.

Thạch Hạo như bước vào chốn không người, tiếp tục ra tay. Tên này thấy vậy
liền nhanh chóng xông tới, cả người tỏa ra bảo quang. Sau đó từng mảnh giáp
trụ một xuất hiện bao phủ lấy người hắn.

“Ô, Ngạc Ngư Giáp à? Không đúng. Là giáp làm bằng vảy của Xuyên Sơn Giáp.” Tên
này giống như một con cá sấu lớn, vảy trên người sáng choang, dữ tợn mà hung
ác. Hắn nhào về phía trước.

“Ầm”

Nhóc tỳ đánh ra một chưởng. Những tên cướp còn lại đều bị đánh bay, khung
xương gãy lìa. Chỉ có tên này mặc dù bị loại sức mạnh to lớn của nhóc tỳ đánh
cho bay lên nhưng lại ngay lập tức bật tôm đứng dậy.

“Lẽ nào là Bảo Cụ?” Hai mắt nhóc tỳ lập tức tỏa sáng. Loại vật này rất hiếm
có. Nó nhanh chóng xông về phía trước và ra tay một lần nữa.

“Đến hay lắm!” Tên đó rống lớn, giơ chưởng đón đánh, bảo phù lấp lóe, bàn tay
đó phát sáng giống như vuốt thú.

“Bốp”

Nhóc tỳ sừng sững bất động, còn tên này thì lại bị đánh cho cánh tay co giật,
trực tiếp biến hình. Dù cho bộ giáp này không tệ, nhưng vẫn như cũ khó có thể
bảo vệ hắn toàn diện, xương tay của hắn đã gãy.

“Ngươi…” Hắn đơn giản là không dám tin tất cả những việc này. Kẻ địch ở đối
diện tuổi nhỏ không ngờ lại mạnh như vậy, vượt quá tưởng tượng. Trẻ con bình
thường ở độ tuổi này làm sao có thể đạt đến cảnh giới như vậy.

“Tiếp nào!” Nhóc tỳ đi tới và ra tay lần thứ hai. Nó muốn thử xem lớp vẩy của
đối phương có phải là Bảo Cụ hay không, có tác dụng hay không.

“Ầm”

Lần này, thủ lĩnh bọn cướp trực tiếp bị đánh bay ngang ra ngoài, cánh tay còn
lại bị gãy lìa, hơn nữa xương ngực còn bị lõm xuống. Đống vảy đó rụng xuống
rất nhiều, không thể đỡ được sức mạnh to lớn của nhóc tỳ.

“Đáng tiếc. Vẫn chưa thể coi là Bảo Cụ. Phù văn ở trong vảy đã không còn trọn
vẹn rồi.” Nhóc tỳ lắc đầu.

Mà bọn cướp này đều trợn tròn mắt. Đây là một vị thủ lĩnh đó, cực kỳ mạnh mẽ.
Không ngờ trước mặt thằng nhóc này cũng chỉ chịu được mấy chiêu liền nằm ở đó
như một bãi bùn, không thể đứng lên được nữa.

“Phế vật. Cả đám các ngươi không ngăn nổi một thằng bé hay sao?” Đúng lúc này,
tiếng của một tên trung niên vang lên. Thanh âm to lớn như một cái chuông vàng
đang vang ù ù.

Nhóc tỳ dừng bước, nó biết mình đã gặp phải cao thủ chân chính. Ở phía trước
có một loại sóng phù văn mạnh mẽ, như một con hung thú thức tỉnh sau giấc ngủ
say.

Người này tóc đen rậm, tròng mắt đa số là màu trắng, con ngươi màu vàng nhạt.
Hơi thở của hắn cực kỳ mạnh mẽ, mỗi một bước đều khiến vùng núi này rung lên,
giống như một con quái vật đang bước tới.

Đây là đại thủ lĩnh của bọn cướp, cai quản hơn một trăm tên cường giả. Thủ
đoạn của hắn rất cao siêu, còn có một con Tế Linh mạnh mẽ làm bạn, không phải
là người bình thường.

“Xích”

Một ánh lửa lóe lên, sau đó trong nháy mắt liền ùn ùn kéo tới, trực tiếp hóa
thành một mảnh biển lửa, nháy mắt bao phủ xung quanh nhóc tỳ.

Tên trung niên đột nhiên ra tay, không nói thêm một câu nào. Cùng là Hỏa Quang
Thuật nhưng uy lực lại không thể so sánh nổi.

Xoạt một tiếng, một con sông nhỏ ở bên cạnh bị bốc hơi sạch sẽ, đá núi ở sung
quanh nháy mắt biến thành dung nham. Vùng đất này giống như miệng một ngọn núi
lửa đang hoạt động, tuôn ra cuồn cuộn, nóng bỏng vô cùng.

Nhóc tỳ giật mình. Đây là một đại cao thủ chân chính, vượt qua dự đoán của nó.
Vốn tưởng rằng chỉ có một con Tế Linh rất kinh khủng mà thôi, không ngờ đại
thủ lĩnh cũng phi phàm như vậy.

“Vù vù”

Hai tay nó hợp lại, một vầng trăng bạc nổi lên và xoay tròn. Trăng bạc nhanh
chóng hấp thu ánh lửa rồi biến lớn và che đậy vùng đất này. Đây là Bảo Thuật
mà nó học được từ trên người của bọn Tử Vân, Đại Bằng và Tiểu Thanh.

“Ngươi là người của cái làng đó đúng không, không ngờ lại mạnh như vậy?” Tên
đàn ông trung niên nhìn thấy nhóc tỳ hóa giải Hỏa Quang Thuật của hắn liền cả
kinh. Trí nhớ của hắn rất tốt, không ngờ lại nhớ ra được từng gặp nhóc tỳ ở
đâu.

Lần trước lúc tới Thạch Thôn, hắn ngồi ở trên lưng hung thú, chỉ ở tối hậu
phương lạnh lùng nhìn mà không có bất cứ thái độ gì. Lúc đó ánh mắt hắn sắc
bén, mà hiện tại không ngờ vẫn còn có ấn tượng.

Đối mặt kẻ địch này, nhóc tỳ không dám coi thường chút nào. Phù văn lấp lóe,
nó sử dụng ra Bảo Thuật và chuẩn bị tấn công.

Một khắc này, toàn thân của tên thủ lĩnh phát sáng, hắn gào thét: “Tế Linh,
xin hãy ban cho ta sức mạnh.”

Ầm một tiếng, thân thể của hắn giống như bốc cháy, hóa thành một con Xuyên Sơn
Giáp hình người, hào quang hừng hực. Hắn đứng thẳng ở đó, lắc đầu vẫy đuôi,
triển khai đòn tấn công mạnh nhất.

“Xoạt”

Hắn dồn lực vung một cái, một cái vuốt lớn do ánh sáng hóa thành lướt ngang
trời đánh về phía nhóc tỳ, đạo âm nổ vang, thần văn ngập trời.

Nhóc tỳ bảo tướng trang nghiêm, nó khẽ hét một tiếng rồi thi triển Bảo Thuật.
Một vầng trăng bạc khổng lồ xuất hiện ở sau lưng nó, đường kính phải cỡ một
trượng, chiếu rọi nơi đó, giống như một mảnh thần hoàn óng ánh che chở nhóc
tỳ.

Ánh bạc bốc lên, không ngừng tuôn ra từ trong vầng trăng và xông về phía cái
vuốt lớn đó. Tiếng va chạm kịch liệt phát ra. Chúng nổ tung ở trên không
trung, hóa thành một màn mưa ánh sáng xán lạn.

Loại cảnh tượng này rất chấn động, cũng rất đẹp. Sau lưng nhóc tỳ là Thần
Nguyệt màu bạc, nó được bao phủ trong ánh sáng thánh khiến lờ mờ, giống như
một thiên thần nhỏ.

Ở đối diện, con Xuyên Sơn Giáp hình người đó gào thét, nói: “Lần trước, nếu ta
huyết tảy cái làng đó thì đã không xảy ra nhiều chuyện như vậy. Ngươi là đột
phá gần đây đúng không?”

“Không sai! Nhóc tỳ không phủ nhận. Ba ngọn núi lửa hiện lên ở trong hư không,
dung nham phun trào. Đó là tinh hoa thần diệu, đổ vào trong cơ thể của nó.

“Cái gì?” Tên trung niên mạnh mẽ chấn động. Vừa mới đột phá liền mở ra ba cái
Động Thiên. Việc này đến nghe cũng chưa từng nghe qua, giống như thiên phương
dạ đàm, kinh khủng tới mức dọa người.

“Không ngờ ở vùng đất cằn cỗi này lại xuất hiện một kỳ tài tuyệt thế như vậy.”
Tên thủ lĩnh rống lên. Sau khi biến thành Xuyên Sơn Giáp hình người, cả người
hắn bùng cháy hào quàng, thoạt nhìn rất kinh khủng, hắn nói: “Ta thật sự nên
sớm tiêu diệt cái làng đó.”

Nhóc tỳ ánh mắt trong suốt, Bảo Nguyệt màu bạc sau lưng phát sáng, tuôn xuống
ánh sáng thần thánh bao phủ lấy nó, khiến nó càng thêm giống thần linh.

Hai người chiến đấu kịch liệt, thoáng cái đã được mười mấy chiêu. Trăng bạc ở
sau lưng nhóc tỳ đột nhiên rung lên, một tiếng chim kêu vang lên, một con Thái
Cổ Ma Cầm khổng lồ xuất hiện. Nó xông ra ngoài, nhanh chóng biến lớn rồi
thoáng cái liền ùn ùn kéo đến che phủ cả vùng núi.

“Phập”

Thái Cổ Ma Cầm lướt ngang trời, dùng vuốt đánh xuống làm tan nát phù văn vô
tận của tên trung niên đó. Nó xé toang một cánh tay và vai của hắn, suýt nữa
chém hắn thành hai nửa. Máu tươi đầm đìa phun tung tóe ra đất.

“Á…”

Tên trung niên hóa thành thân người, hào quang toàn thân biến mất. Hắn đổ ra
vũng máu, rất là không cam lòng. Con ngươi hắn trở nên ảm đạm, hung quang tiêu
tan, lẩm bẩm nói: “Nghĩ ta đây tu luyện nửa đời người, ba mươi tuổi mới đột
phá được Động Thiên Cảnh. Hiện tại tu hành tới hơn năm mươi tuổi còn chưa đột
phá được tầng cao hơn. Ngươi mới chỉ là một đứa trẻ mà thôi, không ngờ lại đã
đứng cùng một độ cao với ta rồi.”

Hắn vô cùng căm phẫn, vẻ mặt phức tạp. Đối với đứa trẻ khó tin như nhóc tỳ,
hắn cảm giác khá là khiếp sợ, rất là không cam lòng.

Cả bọn cướp đều há hốc mồm. Đại thủ lĩnh ngày thường được tôn kính như thiên
thần lại thua. Bị một thằng bé chưa tới tám tuổi mạnh mẽ đánh gãy một cánh
tay. Đúng là chấn động và khiến người ta run sợ.

“Ầm”, “Ầm”

Vùng núi rung lên. Một con quái vật màu vàng nhạt xuất hiện, ở trong màn đêm
giống như có một ngọn núi vàng xán lạn đang đi tới, khiến vùng núi biến thành
màu vàng.

Con Tế Linh đã xuất hiện, con mắt vô cùng lạnh lùng giống như hai cái đèn lồng
vàng. Trong con mắt lưu chuyển ánh sáng kinh khủng, nhìn chằm chằm vào nhóc
tỳ, sát khí kinh người.

Nhóc tỳ rất bình tĩnh, không hề sợ hãi, tự nói: “Tế Linh thần bí mà mãnh mẽ,
chúng có rất nhiều bí mật. Ta chưa từng giết một con nào cả nhỉ.”

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận