Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 80: Động Thiên

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

“Nhóc tỳ, đừng có gượng ép chính mình.” Vị trưởng lão trong tộc bị phù văn
đánh bay lúc nãy nói, hắn rất lớn tuổi, tinh lực đã khô cạn không còn sung mãn
như thời trai trẻ nữa.

Lúc này khóe miệng của hắn đang chảy máu làm cả chòm râu trắng như tuyết bị
nhuộm đỏ, trên khuôn mặt già nua tràn ngập lo lắng.

Mọi người trong tộc đều rất tức giận, cảm thấy rất khó chịu, vị trưởng lão này
đã gần chín mươi tuổi rồi còn bị người khác làm nhục như vậy mà bọn họ lại
không thể bảo vệ được.

“Lũ cướp đáng chết!” Thạch Lâm Hổ cắn răng nói, hắn lấy tay quệt máu dính ở
trên mặt, trên mặt hắn có một vết thương do bị roi ngựa đánh phải vẫn đang
chảy máu.

Sự xuất hiện của bọn cướp khiến cho tính mạng của mọi người trong thôn bị đe
dọa, không quản bọn chúng có phải bọn ác nhân năm đó hay không, cả thôn nhất
định sẽ gặp đại họa.

Mọi người trong thôn đều rất phẫn nộ, bọn ác nhân này quá là kiêu ngạo không
coi ai ra gì, bọn chúng làm nhục người trong thôn, dẫm đạp lên tôn nghiêm của
họ.

Bọn trẻ nhỏ đứa nào mắt cũng đỏ ngầu, siết chặt nắm đấm, chỉ hận không thể lập
tức lớn lên diệt trừ bọn ác nhân kia.

“Chúng ta nhất định sẽ vượt qua được kiếp nạn này, từ nay về sau ta sẽ chăm
chỉ tu hành làm cho mình trở nên mạnh mẽ hơn. Chúng ta sẽ bảo vệ cho tất cả
mọi người trong thôn, không để họ phải chịu bất kỳ một sự uy hiếp nào nữa.”

Bọn nhỏ cùng thề, lời nói của bọn trẻ khiến một đám người lớn đều cảm thấy rất
khó chịu, tự trách bản thân mình quá kém cỏi.

“Là do bọn ta vô dụng không thể bảo vệ mọi người.” Đám người Thạch Phi Giao
siết chặt nắm đấm.

“Không thể trách các ngươi, truyền thừa của chúng ta đã bị thất truyền, các
ngươi toàn đến lúc trưởng thành mới bắt đầu tu luyện cốt văn đã bỏ lỡ mất giai
đoạn quan trọng nhất.” Tộc trưởng lắc đầu nói.

Một đám người lớn mặc dù nghe tộc trưởng nói vậy nhưng vẫn rất khó chịu, bọn
họ đều là những nam nhân dũng mãnh vậy mà lại bị người khác làm nhục như vậy
khiến bọn họ cảm thấy cực kỳ phẫn uất.

“Mọi người bắt tay vào làm việc đi, chúng ta phải chuẩn bị cho trường hợp xấu
nhất xảy ra.” Một vị lão giả nói.

Sau đó, tộc trưởng sai người vào rừng gọi Độc Giác Thú trở về, nếu như thật sự
không còn cách nào khác thì sẽ để chúng mang theo đàn bà và trẻ em chạy trốn.

Còn có hai mươi ngày, tất cả mọi người đều rất khẩn trương, có người chuẩn bị
chiến đấu, có người sắp xếp đồ chuẩn bị rút lui, còn có người thì lại tranh
thủ thời gian khổ tu, ngộ pháp.

“Tộc trưởng, cái lông chim màu đỏ kia có dùng được không?” Có người nghĩ đến
cái lông chim mà Tiểu Hồng điểu để lại.

Thạch Vân Phong lắc đầu nói: “Nếu là ở bên ngoài hoặc là ở mấy chỗ thế lực lớn
có thể còn có tác dụng, nhưng mà ở trong Đại Hoang chỉ có một mình bọn cướp,
bọn chúng nhất định sẽ giết người diệt khẩu cho nên sẽ không có tác dụng gì.”

Nhóc tỳ đi vào núi một mình chuẩn bị cho việc lên cấp, đột phá không khó nhưng
nhóc tỳ đang suy nghĩ xem làm thế nào có thể bùng nổ để đạt đến mức độ lý
tưởng nhất khi bước vào Động Thiên cảnh.

Mưa phùn lất phất rơi trên lá cây tạo ra tiếng sào sạt, nhóc tỳ ngồi xếp bằng
ở trên một khối núi đá không hề bị lay động, nó đang lắng nghe những âm thanh
tự nhiên của vùng rừng núi này.

“Răng rắc”

Một tia sáng xẹt qua bầu trời xám xịt, tiếng sấm vang lên, trên trời những tia
chớp chằng chịt như những con rắn bạc đang nhảy múa vô cùng rực rỡ.

Trong dãy núi các loại thú dữ rít gào, chim dữ hí vang vô cũng huyên náo.

Nhóc tỳ vẫn ngồi tĩnh lặng ở chỗ kia, mặc cho tiếng sấm điếc tai cũng không hề
bị ảnh hưởng, ánh mắt của nó hết sức bình thản không có vui buồn khổ đau hay
nóng nảy tức giận gì cả.

Nhóc tỳ đang tìm hiểu các phương pháp, đang lĩnh ngộ các loại đạo quả cùng sự
huyền bí của Động Thiên cảnh. Bây giờ Thạch Hạo bất cứ lúc nào cũng có thể đột
phá bước vào một cấp độ sinh mệnh mới.

Cứ như vậy, ngày nào nhóc tỳ cũng đi sớm về muộn, bỏ qua tất cả mọi thứ, quên
việc bọn cướp sắp sửa trở lại, một lòng một dạ tập trung vào việc tu hành
chuẩn bị tiến hành một lần lột xác to lớn.

Thậm chí nó còn quên mất cả thời gian, có khi ngồi bất động mấy ngày liền.
Thạch Hạo ngồi ở trong núi rừng quan sát trời đất trăng sao, lắng nghe tiếng
gầm của mãnh thú, tất cả tinh thân của nó đều hòa vào núi sông.

Nhóc tỳ tập trung tu hành như vậy mấy ngày liền khiến cho người trong tộc cũng
phải lo lắng, may mà nó vẫn còn biết đường trở về.

Nhóc tỳ giống như là ngây dại, không để ý đến bất kỳ việc gì chỉ chú tâm vào
việc tu hành, không ngừng ngộ pháp, nghiên cứu các loại phù văn huyền bí, tiến
hành lột xác.

Chớp mắt đã trôi qua mười mấy ngày, bất kể gió mưa bão táp cũng không thể ảnh
hưởng đến tâm tình của nhóc tỳ, nó vẫn ngồi tĩnh lặng một chỗ, chìm đắm trong
thế giới tu hành, ngay cả khi mở mắt hay nhắm mắt cũng có phù văn chập chờn.

Đến ngày thứ mười lăm, nhóc tỳ như là đã thoát ly hẳn với thế giới bên ngoài,
nó cầm lấy thiên cốt sáng loáng tập trung nghiên cứu Nguyên Thủy Chân Giải,
cảm ngộ “Chiến Thần Đồ Lục”, cuộc chiến giữa Ly Long với Toan Nghê, Ngũ Sắc
Khổng Tước Thần Vương quyết đầu Thao Thiết và hình ảnh Chân Hống tàn sát thần
linh ở trong đó.

Bảo cốt sáng lóng lánh, tỏa ra ráng lành, tràn ngập khí hỗn độn, nhóc tỳ vẫn
ngồi tĩnh lặng chú tâm quan sát nó.

Trong khoảnh khác sắp sửa đột phá, Thạch Hạo cảm ngộ được một phần chân nghĩa
của “Chiến Thần Đồ Lục” trong Nguyên Thủy Chân Giải, thân thể thăng hoa sáng
lóng lánh, tâm linh tinh thuần không có một tí tạp chất, cả cơ thể đều bị phù
văn bao phủ.

Lúc này, cả người nhóc tỳ sáng rực giống như là được đúc thành từ thần kim bảy
màu có bảo quang chuyển động, trong máu thịt có từng cái từng cái phù văn diễn
biến thành tiên lô đang lấp lóe, rèn luyện thiên địa tạo hóa. Đây là sự chuẩn
bị cuối cùng trước khi đột phá.

Động Thiên là một cảnh giới cũng là một phương pháp tu hành, hấp thu tinh hoa
của đất trời, ngộ ra chân nghĩa của đạo phù từ đó có thể hiểu được trật tự
cùng với quy tắc biến hóa của thế giới, giống như lại một lần nữa tạo ra một
vùng thiên địa.

Ở trong hoặc ở ngoài cơ thể mở ra một cái đường hầm, một vùng tịnh thổ hoặc
cũng có thể là cả một thế giới. Đây chính là Động thiên cảnh.

“Ầm ầm!”

Đột nhiên, một âm thanh to lớn phát ra cộng minh với tiếng gió khiến cho cả
vùng Đại Hoang này chấn động, dãy núi cũng phải rung lên giống như là bầu trời
sắp sụp xuống, cung điện của các vị thần rơi xuống.

Một đám phù văn xuất hiện chi chít khắp nơi trong thiên địa, phù văn óng ánh
lóa mắt giống như được đúc bằng tiên kim che phủ thân thể của nhóc tỳ.

Một đạo tinh lực xông thẳng lên trời như là sóng lớn vỗ bờ đánh tan đám mây
trên trời, cuối cùng ở trên đỉnh đầu của nhóc tỳ xuất hiện một cái hang động
giống như là một ngọn núi lửa.

Nó giống như là được tạo thành từ nham thạch thật sự vậy, nó có màu nâu xám,
phong cách cổ xưa, nó treo trên đầu của nhóc tỳ cách đỉnh đầu khoảng mười
phân.

Trong hang động giống như miệng núi lửa này tỏa ra sinh cơ bừng bừng, đỏ tươi
rực rỡ sáng lóa mắt giống như là dung nham vậy.

Nhóc tỳ đột phá tiến vào Động Thiên cảnh, hòan thành lột xác, sinh mệnh thăng
hoa, sức mạnh tăng lên vùn vụt, so với trước đây tăng lên rất nhiều lân khiến
cho thiên địa sinh ra cộng hưởng.

Trên đầu có một miệng núi lửa màu nâu xám, bên trong núi lửa có tinh khí đỏ
tươi phun trào, đây chính là lực trật tự của đất trời cùng bản thân nối liền
hòa quyện với nhau.

Tiến vào cảnh giới này, mở ra động thiên chẳng khác gì có thể đoạt tạo hóa của
thiên địa, không ngừng hấp thu tinh khí của đất trời bồi bổ cho bản thân mình.

Lúc đó có thể kết nối với hư không mênh mông, ở trong đó rèn luyện cốt tủy
khiến cho thần lực của phù văn trong cơ thể mình tăng lên nhanh hơn nhiều so
với trước kia trở nên mạnh mẽ vô cùng.

Từ nay về sau, thân thể lúc nào cũng tràn đầy sức sống, chỉ cần không gặp phải
những trận chiến thảm khốc thì khó mà tiêu hao hết sức lực của bản thân, lúc
nào cũng trong trạng thái mạnh nhất.

“Oanh”

Trên đầu nhóc tỳ, ngọn núi lửa rắn chắc phong cách cổ xưa kia không ngừng phun
trào tinh khí đỏ tươi, tinh khí tràn xuống phía dưới.

Núi lửa phun trào không ngừng hấp thu tinh khí của đất trời khiến cho tinh khí
của cả vùng đất này đều trở nên mỏng manh. Tinh khí đỏ tươi giống như dung
nham chảy vào trong cơ thể của nhóc tỳ.

Đây gần như là trực tiếp cướp đoạt tinh khí bên ngoài bổ sung cho bản thân
mình giữ cho cơ thể luôn trong trạng thái sung sức nhất.

“Đây chính là Động thiên cảnh ư, hóa ra là sẽ có cảm giác như thế này.” Nhóc
tỳ thì thào nói, nó nhắm mắt lại, chìm vào trong cảm giác mỹ diệu mà cảnh giới
này mang đến.

Đây là một loại cảm giác rất kỳ diệu, giống như muốn vũ hóa phi thăng, toàn
thân thư thái trần đầy sức mạnh, cơ thể như là muốn bay lên.

Động Thiên cảnh, hoàn toàn không chỉ có vậy, giống như trong cơ thể đang khai
thiên lập địa có thể sử dụng động thiên để nuôi dưỡng bảo khí và các loại phù
văn mạnh mẽ nhất.

Nhóc tỳ còn chưa kịp tìm hiểu thêm thì thân thể đã run rẩy dữ dội rồi lại phát
ra một tiếng nổ vang điếc tai, cơ thẻ tỏa ra hòa quang vạn trượng, ráng lành
rực rỡ.

Bên trái cơ thể xuất hiện một ngọn núi lửa màu nâu xám hết sức chân thực, núi
lửa hiện ra trong hư không phun ra những dòng tinh khí đỏ tươi như dung nham.

Nhóc tỳ lột xác, lại có một ngọn núi lửa khác xuất hiện khiến cho thân thể
càng rực rỡ. Ánh sáng chiếu rọi khắp nơi giống như những cánh hoa óng ánh đang
bay lượn, cảnh tượng vô cùng mỹ lệ.

“Ồ, lại thêm một cái!” Nhóc tỳ kinh ngạc, lẽ nào Liễu thần nói hậu tích bạc
phát là như vậy? Hắn còn tưởng rằng là “Động thiên” sâu xa tinh khí bừng bừng
như biển lớn mới có thể đạt đến cấp độ cao hơn.

Bình thường, rất nhiều tu sĩ cả đời đều không thể đạt đến cảnh giới này vậy mà
nhóc tỳ vừa mới đột phá liền mở ra hai cái động thiên.

“Ầm!”

Nhưng mà mọi việc còn chưa dừng lại ở đó, phù văn đầy trời giống như sóng biển
cuộn trào làm cho nơi này hình thành một mảnh trật tự lĩnh vực mênh mông tỏa
ra ráng lành.

Lại một cái động thiên nữa hình thành.

Nó xuất hiện ở bên phải của nhóc tỳ, miệng núi lửa ầm ầm rung động phun trào
ra một dòng dung nham màu tím.

Đến bây giờ quanh người nhóc tỳ đã xuất hiện ba miệng núi lửa màu nâu xám,
chúng không ngừng rút lấy tinh khí của đất trời chuyển thành những dòng dung
nham màu đỏ, bạc, tím chảy vào trong cơ thể nhóc tỳ.

“À, ta không vội vã đột phá mà liên tục tích lũy, sau đó lại luyện hóa bảo
trứng của Ngũ Sắc Khổng Tước Vương, tích lũy như vậy quả nhiên phát huy tác
dụng.”

Nhóc tỳ vui sướng, mặt mày hớn hở, cười híp cả mắt, nó bây giờ đã là cao thủ
Động Thiên trung kỳ.

Việc này nếu là truyền đi nhất định sẽ làm mọi người chấn động, trợn mắt há
hốc mồm. Đột phá vào cảnh giới này đã rất khó khăn, cực kỳ ít người có thể vừa
mới đột phá đã mở ra hai cái động thiên. Những người này tất cả đều là nhân
tài kiệt xuất. Vậy mà nhóc tỳ lại có thể mở ra ba cái động thiên, đúng là chưa
từng nghe nói, mà nói ra cũng sẽ không ai tin.

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận