Khối xương trắng loáng này có thể nói là báu vật, ghi chép lại rất nhiều huyền
bí như bản chất của Phù Văn, hình chạm khắc cảnh hung thú Thái Cổ quyết đấu
cùng thần linh, tất cả đều diễn giải từ lúc nguyên thủy nhất.
Nhóc tỳ ngây dại, mê man không gì sánh nổi mà ôm khối xương óng ánh, mỗi một
giờ một khắc đều không ngừng lĩnh ngộ lẫn suy tư, cứ như đã nhập ma. Thậm chí
nó tu luyện chuyên tâm đến mức mà đi thẳng đến hồ nước, mãi đến khi nước ngập
đến sặc mũi mới giật mình tỉnh lại, khiến cho tộc nhân phải dở khóc dở cười.
“Tui cầm một bát sữa thú hươ hươ trước mặt nó vậy mà mặt nó cứ đơ ra, thiệt
không bình thường nha.”
“Tiêu rồi, nhóc tỳ ngu người rồi, có khi nào sẽ khùng luôn không ta?”
Một đám nhóc con thầm thì, thấy bộ dáng của nó thì đều coi như là đã nhập ma.
“Đừng lao tâm qua cháu, cẩn thận không thì bị thương.” Lão tộc trưởng căn dặn
nghiêm túc, nhóc tỳ hộc máu không chỉ một lần, dù thân thể nó mạnh mẽ thì cũng
cần phải chú ý.
Nhóc tỳ tập trung rất chuyên chú đến quên ăn quên ngủ, khối xương trong suốt
chưa từng rời khỏi bàn tay, nó nghiền ngẫm chăm chú đọc dữ kiện như du hành
xuyên về quá khứ, chìm đắm trong đó như cùng hòa chung vào khối cốt.
Nó đang đọc đọc một trận chiến mẫu khác, một con Kim Sí Đại Bằng chiến với
thần linh, phù hiệu trên khối xương cực kỳ dày đặc, mà hình chạm khắc cũng rất
nhỏ, thế nhưng vậy mà lại từ khối cốt hiển hiện ra vô cùng chân thực.
Nhóc tỳ càng ngày càng chăm chú, con mắt chưa chớp lần nào, tinh khí thần tập
trung như hòa nhập sâu vào trong khối xương, tập trung như thế thì cảnh sắc
hiển hiện ra từ hình chạm cũng khác nhau.
Con Kim Sí Đại Bằng tỏa ra ánh sáng vàng kim nhàn nhạt, rồi sau đó toàn thân
càng phát sáng rực, nó hiện ra từ trong khối xương mà cứ như được đúc thành từ
vàng ròng, sinh động đến mức sắp bay ra ngoài.
Nó quyết chiến cùng thần linh kịch liệt không gì sánh nổi, cả hai đều bị
thương, cả người nó dính đầy thần huyết trộn lẫn máu vàng kim của chính mình,
quả thật bá tuyệt thiên địa, cánh lớn màu vàng kim che đậy cả bầu trời tỏa khí
thế sắc bén kinh thiên.
Không có ghi chép Bảo Thuật kinh thiên, chỉ trình bày diệu dụng của Phù Văn
một cách chính thống, phác họa ra các đường nét chỉ điểm những mấu chốt trong
trận chiến này, đúng là thâm ảo vô cùng.
Nhóc tỳ chỉ mới nhìn bức hình thứ nhất mà đã đã nhập ma trầm mê không tỉnh
dậy, khi tinh thần bị suy kiệt cực hạn thì mới ói ra một bụm máu to rồi mở
mắt.
Tộc nhân nhìn thấy cảnh này không ai không đau lòng, nhóc tỳ tập trung đến mức
say mê như thế sẽ không tốt, họ dồn dập khuyên can đừng có cố thế nữa.
“Dạ, cháu biết, những hình chạm khắc đó quá thâm ảo, cháu không thể tham ngộ
liền ngay được, tất cả cứ từ tốn mà tìm tòi thì tốt hơn.” Nhóc tỳ nghe theo
khuyến cáo, đồng ý rút kinh nghiệm.
Một trận mẫu như thế, những hình chạm khắc như thế, nếu như truyền ra bên
ngoài thì sẽ gây ra sóng to gió lớn, mặc dù không có diễn hóa Bảo Thuật nhưng
tuyệt đối có thể gọi là “Chiến Thần đồ lục”.
Có mấy ai nhìn thấy được cảnh Kim Sí Đại Bằng quyết đấu thần linh? Đồ lục này
vừa ra chắc chắn kinh thế, là báu vật cao thủ mơ tưởng, không chỉ trong loài
người mà tất cả các chủng loài đều thèm thuồng!
Đây chính là chỗ đáng sợ của “Nguyên Thủy Chân Giải”, nó giải thích ý nghĩa
thâm ảo của Phù Văn bằng bằng cách dùng trận mẫu để giảng giải, từ thấp lên
cao rồi từ cao xuống thấp, giúp người xem như chạm tới một vùng trời đất khó
lường.
Một chiếc thuyền con nổi giữa hồ, gió gợn lên từng gợn sóng giữa hồ nước trong
veo, Long Tu Ngư màu vàng kim nhảy lên phản chiếu tia phản chiếu óng ánh, tung
tóe bọt nước.
Nhóc tỳ nằm trên thuyền con thiệt thoải mái mà thư thái, toàn thân phát ra
từng tia thần hi óng ánh đang lại gầy dựng tiếp Phù Văn trong cơ thể nó, cùng
giao hòa cùng máu thịt.
Nó đã dừng đọc Nguyên Thủy Chân Giải, cảm ngộ đã thâm hậu vượt xa nhận thức
trước đây, hiểu được ý nghĩa bổn nguyên sâu nhất của Phù Văn, bắt đầu trùng tu
Bàn Huyết Cảnh. Từng hạt sáng nhỏ li ti hiện ra như chư thiên thần ma trú ngụ
trong cơ thể, vì chủ thể mà tụng kinh, mà thủ hộ, mà dưỡng thần, giúp nó thoát
thai và càng lúc càng mạnh mẽ.
Hiệu quả thật kinh người, nhóc tỳ nay như một cái lò lửa sống đang phát sáng
mấy ngày liên tục, từng vệt hoa văn xiên xỏ khắp từ trong ra ngoài cơ thể, óng
ánh và xán lạn.
Tộc nhân không quấy rối nó ngộ đạo, nhóc tỳ đang nửa tỉnh nửa mê, toàn bộ tinh
thần đều đang tập trung ngao du ở một thế giới rực rỡ…
Thần hi tràn ngập đến mức hóa hình ở ngoài cơ thể, cứ như những sợi lông vũ
thần thánh phiêu bồng, huyết khí vang ầm ầm, mỗi một giọt máu đều chứa đựng
một cái Phù Văn, chúng nó ngưng đọng lại một chỗ khiến khí tức chung lại cường
thịnh lên.
Thần hi bao trùm ngoài cơ thể, óng ánh mà thánh khiết, nó cứ như sắp vũ hóa
phi thăng vậy, một vùng ánh sáng rộng lớn lơ lửng lượn lờ chiếu rọi sáng rực
một vùng hồ nước.
Tộc nhân bị kinh động nên vây xung quanh hồ quan sát, các trân cầm dị thú như
Tiểu Loan Điểu, Độc Giác Thú cũng đờ ra nhìn kinh ngạc cảnh trong hồ, từng đàn
Long Tu Ngư bơi lại gần tắm rửa trong cơn mưa ánh sáng, ánh sáng phản chiếu
lên vảy vàng kim càng phát ra ánh lung linh tuyệt mỹ.
Nhóc tỳ nhắm mắt lại, hi quang lưu chuyển liên tục, mưa ánh sáng rơi lả tả, nó
không ngừng lột xác.
Tinh túy thiên địa không ngừng tràn vào trong cơ thể tẩm bộ phủ tạng và thân
thể, nó càng óng ánh và rực rỡ, tinh huyết như trường hà chảy cuồn cuộn, như
đang xoay chuyển sao trời.
Cuối cùng cũng thành, nó tu hành đã đến được cực điểm, hoàn thành Bàn Huyết
Cảnh viên mãn.
Nhóc tỳ mở mắt ra, toàn bộ thần hi thu vào, thân thể bóng loáng cứ như được
đúc thành từ ôn ngọc, một đám cá lớn màu vàng kim trong hồ kinh hãi liền vẫy
đuôi lặn sâu vào dưới hồ.
“Phù phù!”
Nhóc tỳ nhảy ùm xuống nước bắt được một con Long Tu Ngư nặng hơn ba trăm cân,
toàn thân lưu động kim quang, râu của nó óng ánh mà tỏa hương thơm ngát, đúng
là cả người đều là bảo.
“Nhóc thò lò mũi xanh, chụp nè!” Nhóc tỳ hô lên quăng con cá lên bờ hồ.
Sau đó nó lại lặn xuống dưới thật nhanh, lần này thì nó bắt được một con cá
màu vàng kim to lớn nặng hơn hai trăm cân, tỏa ra mùi hương bát ngát, nó lại
quẳng lên bờ.
“A A A, Ngư Vương kìa, trước đây bắt được cá mấy chục cân tưởng là lớn lắm
rồi, không ngờ giống bảo ngư này có thể to đến như vậy!”
“Nhóc tỳ ơi, cá lớn nhiều lắm đó, mới nãy tui thấy tới hai mươi mấy con giống
như thế, bắt nhanh lên a!”
Một đám nít ranh kêu to um trời. Ngư Vương như thế khẳng định sẽ có dược hiệu
cực tốt, sau khi ăn sẽ tăng cường huyết khí của bọn chúng, tăng thêm khí lực.
Nhóc tỳ cũng không bắt tiếp mà nhảy vọt lên bờ hồ, hồ lớn xanh lam dưỡng ra
được loại cá trân hiếm này không dễ dàng, không thể tận diệt Ngư Vương, phải
để bọn chúng đẻ trứng nữa chứ.
“Gia gia! Cháu muốn đi xa.” Trong lúc ăn tối, nhóc tỳ đột nhiên đề xuất ý
muốn.
Bàn tay thô ráp của lão tộc trưởng khẽ run đưa lên trán, hỏi: “Nhóc con, cháu
nhỏ như thế, tu vi vẫn chưa đủ để ngang dọc Đại Hoang đâu, mà cháu muốn đi
đâu?”
“Không phải là cháu hoàn toàn đi khỏi Thạch Thôn đâu, chỉ là đi mài giũa theo
sắp xếp của Liễu Thần mà thôi, đi ra ngoài một vòng rồi về sớm thôi mà.” Nhóc
tỳ khe khẽ nói.
Mặc dù là đi mài giũa nhưng đi đâu là do chính nó chọn.
Trong mắt nó ngấn hơi nước, nó đang nhớ cha mẹ, nhớ người thân, một lần ly
biệt thế mà qua nhiều năm vẫn không thấy hai người Thạch Tử Lăng quay về, nó
lo lắng vô cùng.
“Cháu à, chẳng nhẽ cháu định đi cổ quốc đó ư?” Lão tộc trưởng lo lắng, một đứa
bé nhỏ như vậy không thể chinh chiến cùng Vương tộc hùng mạnh, quá ảo tưởng
rồi.
Nhóc tỳ lắc đầu, nói: “Cháu không liều thế đâu, chỉ là tới vùng biên cương của
cổ quốc mà thôi. Liễu thần nói với cháu hãy đi đánh giết với mãnh thú hồng
hoang, đi những nơi hiểm ác để mài giũa, như vậy sở học sẽ được củng cố,
trưởng thành nhanh chóng.”
Nó trùng tu Bàn Huyết Cảnh đã viên mãn, hiện tại vâng theo Liễu Thần không đột
phá vội mà nghỉ chân ở cảnh giới này một tháng, học thêm nhiều thể ngộ và lý
giải thì càng có lợi cho tu hành tương lai.
Nhóc tỳ muốn đi tổ địa thứ hai nhìn xem thế nào, đó là một nơi để đày người,
có vài lão nhân sa cơ lỡ vận đã tán gẫu rất hợp với cha mẹ nó, cũng nên biết
rốt cuộc cha mẹ nó đã đi đâu.
Một đứa bé đã xa cha mẹ nhiều năm, khi biết bọn họ vì nó mà liều mạng tiến vào
một tòa Thái Cổ Thần Sơn thì có thể tưởng tượng sự tưởng niệm và lo lắng trong
lòng đứa bé đó lớn đến mức nào.
Có thể bây giờ nó không thể làm được gì nhưng phải biết tin tức của bọn họ,
cảm tình và tưởng niệm đối với thân nhân rất lớn, dù cho không thấy được người
thì một ít tin tức cũng coi như là một loại an ủi..
Ngoài ra, ở đó còn có một đứa bé đang thế chỗ cho nó, bị đày ở vùng đất khổ
hoang kia, không biết đứa bé đó có khỏe không, có gặp nguy hiểm tai hại nào
chăng? Nhóc tỳ là một người trọng cảm tình, nó cảm thấy đã liên lụy vận mệnh
đứa bé kia.
“Nhóc tỳ, xa lắm đấy, quá nhiều nguy hiểm dọc theo con đường này!” Lão tộc
trưởng không đồng ý.
“Tuy rằng rất xa nhưng không phải là không thể vượt qua, Liễu Thần đã nhìn
xuyên vào tiềm thức của cháu mà tính toán ra được quãng đường, đại khái cách
nơi này khoảng ba mươi vạn dặm.” Nhóc tỳ tếu táo.
Tổ địa thứ hai nằm ở vùng biên cương cổ quốc, nơi đây là một vùng man hoang và
lạnh lẽo, nơi đây cách tổ địa chân chính cũng không xa, chỉ khoảng ba mươi vạn
dặm, hiển nhiên người Thạch Tộc năm đó vẫn luôn hướng về nguồn cội.
Quãng đường ba mươi vạn dặm so với cương thổ mênh mông vô ngần của cổ quốc thì
chả là cái gì, nhưng đối với một đứa nhóc xưa nay chưa đi xa như nhóc tỳ thì
đúng là một con số trên mây.
“Cháu đó giờ chưa từng tự đi xa, sao bảo ông yên tâm cho được.” Tộc trưởng
kiên quyết.
Sau đó không lâu, thôn nhân biết được cũng cực lực phản đối, đường càng dài
thì nguy hiểm càng nhiều vô cùng, nếu không cẩn thận thì chết giữa vùng rừng
núi này như chơi.
“Liễu Thần nói đây là một lần mài giũa quan trọng, cháu buộc phải đi một
chuyến này.” Nhóc tỳ năn nỉ.
Tộc nhân nghe xong liền trầm xuống, cây liễu cháy đen đã là một vị thần trong
lòng của bọn hắn, lời của ngài ấy nói ra khó mà phản đối được.
“Loại mài giũa kiểu này ngươi có thể từ chối, không bắt buộc phải chấp nhận
đâu, ta chỉ là áp dụng biện pháp mài giũa thú non của các loài hung thú Thái
Cổ – Chân Hống, Tỳ Hưu để rèn luyện ngươi. Quãng đường ba mươi vạn dặm đúng là
rất đáng sợ, trong Đại Hoang có rất nhiều dị chủng, lỡ vạn nhất gặp phải thì
hãy tránh qua, nếu không thì sẽ nguy hiểm đến tánh mạnh.” Liễu Thần nói.
Thời kỳ Thái Cổ, các loài sinh vật chí cường cực kỳ nghiêm khắc đối với dòng
dõi chúng nó, bình thường đều dùng loại mài giũa như địa ngục để tương lai đám
thú con trưởng thành được mạnh mẽ vô song.
Một mình đi giữa muôn trùng mãnh thú hồng hoang, đi xuyên qua dãy núi rừng
nguy hiểm khôn cùng thật là một thử thách cực đại, tuy rằng không có kẻ thù rõ
ràng nhưng như thế lại càng nguy hiểm hơn.
Mài giũa của Liễu Thần không thể so với tiêu chuẩn của Nhân Tộc mà theo chuẩn
của những chủng tộc mạnh mẽ nhất thế gian này.
“Để cháu thử một chút xem, nếu không ổn thì cháu sẽ quay về ngay, không hề
liều mạng đâu.” Ánh mắt nhóc tỳ lóe lên ánh kiên nghị.
Trong ký ức của tiềm thức, gia gia của nó từng bắn giết một con non Tỳ Hưu tại
Bách Tộc Chiến Trường, huyết mạch con thú kia cực kỳ tinh thuần, nghĩ lại thì
có lẽ là do con hung thú chí cường kia cố ý thả con nó vào để tiến hành sự tôi
luyện tàn khốc.
“Cháu cũng có thể đi được!” Nhóc tỳ nắm chặt tay, tự cổ vũ chính mình phải đi
về phương xa nơi có cổ quốc kia.