Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 607: Ghi nhớ vào thân thể

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

Ánh mắt sáng rực cứ như là mặt trời chiếu sáng, ánh sáng bắn ra vô cùng kinh
người rọi thẳng trời cao, luồng sáng này rất chân thật, ngưng tụ thành hình!

Cùng lúc đó, quan tài đang được hào quang sáng rực bao phủ chợt nổ tung hóa
thành tro bụi, những rễ cây màu bạc rút lui, rất nhiều cỏ Bất Hủ héo tàn.

Một luồng khí tức đầy mạnh mẽ tản ra, tinh lực trong cơ thể của Thạch Hạo cuộn
trào lan tỏa mỗi tấc trên huyết nhục lấp lánh ấy, nó cứ như là một dòng sông
lao thẳng về trời cao.

Rất nhiều đứa nhỏ sợ hãi ngồi bệt xuống mặt đất, ngay cả đám Nhị Mãnh, Bì Hầu
cũng tái cả mặt, mà những cường giả Thạch Lâm Hổ, Thạch Phi Giao cũng hoảng sợ
không thôi, không tự chủ được mà lùi lại phía sau.

Bên dưới ngôi mộ đất, gợn sóng ấy rất kịch liệt, cứ như là một con hung thú từ
tiền sử sống lại, uy thế tỏa ra khiến trời đất tê liệt, bốn phía chấn động, cả
toà núi thấp đều rung ầm ầm.

“Răng rắc!”

Có thể thấy được, lấy ngôi mộ làm trung tâm hàng loạt khe nứt to lớn xuất hiện
lan tràn về tứ phía, cả ngọn núi đó như muốn giải thể.

Nơi đó dâng lên ráng lành, cứ như một vầng thái dương bị chôn vùi bên dưới mặt
đất chợt nhô lên cao, thánh quang rực rỡ nhấp nhô rồi chiếu thẳng lên cao.

“Cháu ta!” Lão tộc trưởng hét lớn kích động tới run rẩy, ông đưa tay quơ quơ
trong hư không như muốn vuốt nhẹ khuôn mặt của thiếu niên kia.

Hơn một năm rồi, bao nhiêu lần thức tỉnh trong cơn mơ, nhìn thấy đứa nhỏ đang
cầm cái bình ngói, miệng đầy sữa thú tập tễnh bước lại gần mình, rồi lại nhìn
thấy nó lớn lên, tóc đen tung bay ngạo thị thiên hạ.

Hai mắt lão tộc trưởng rơi lệ, không nghĩ tới lại có thể gặp lại Thạch Hạo,
còn có thể thấy nó sống sót.

“Cẩn thận, hắn vẫn chưa hoàn toàn tỉnh lại đâu, đừng nên lại gần.” Bóng Lông
nói.

Nó và tiểu Hồng tạo ra một màn sáng ngăn cảnh ánh sáng thần thánh đầy chói lọi
phía trước kia, nếu không người trong thôn căn bản sẽ không thể chống lại được
và sẽ bị đánh bay.

Dù là hai bọn nó cũng cảm thấy giật mình, tinh lực của Thạch Hạo như biển,
càng ngày càng nồng đậm, thân thể còn cứng rắn hơn đáng sợ hơn trước đây
nhiều, kiếp nạn lần này là một lần rèn luyện đối với nó.

Đánh gãy toàn bộ xương cốt, chém bỏ hết thảy huyết nhục cả người, sau đó đắp
nặn lại lần nữa, cộng với việc xung kích của phù văn gỉ đồng, rồi trải qua sự
cọ rửa của Chí Tôn huyết khiến cho càng cứng cáp hơn và tràn đầy sinh cơ.

Rốt cuộc, hào quang cũng thu lại, thần mang bên trong tròng mắt của nó biến
mất, thay cho vẻ sắc bén là vẻ bình thản, ánh mắt vô cùng thâm thúy.

Bóng Lông và tiểu Hồng thở dài một hơi, sẽ không có chuyện ngoài ý muốn gì
chứ?

“Tiểu Hạo!”

Người trong thôn gào to, rất nhiều người nhào về trước, bọn họ chờ giây phút
này đã quá lâu rồi, hàng ngày vẫn mong ngóng nó sống lại.

“Ủa, có gì đó không đúng.” Thạch Lâm Hổ thất kinh, vô cùng hoảng hốt, suýt
chút nữa ngã đúng xuống đất.

Những người khác cũng chấn động theo, chỉ trong nháy mắt cứ như đã trôi qua
trăm đời, tựa như đặt chân vào kiếp trước cùng tương lai, tinh thần hoang mang
khó mà kiềm chế được.

“Lùi lại!”

Bóng Lông và tiểu Hồng cũng kinh hãi, bên trong mộ cổ không còn chút sóng năng
lượng nào nhưng uy thế lại thành ra như này, quả là không bình thường. Cả hai
vội vàng ra tay, phát ra ánh sáng an lanh bao vây lấy mọi người trong thôn rồi
đưa họ lui lại, đứng ở đằng xa quan sát.

Bên dưới ngôi mộ, Thạch Hạo vẵn im lìm nằm nơi đó, con mắt rất thâm thúy, hô
hấp nhịp nhàng thế nhưng vẫn không có ngồi dậy.

“Cháu ngoan, cháy sao vậy, đừng làm chúng ta sợ chứ!” Lão tộc trường nóng
lòng, tới thời khắc mấu chốt rồi tuyệt đối đừng xuất hiện chuyện ngoài ý muốn
gì.

“Ta là ai?” Con mắt thâm thúy của Thạch Hạo lộ vẻ tức giận rồi dần dần thức
tỉnh, như là vừa tỉnh dậy từ giấc chiêm bao, ngón tay của nó khẽ run lên.

Mọi người nghe thấy thế thì rùng mình, vô cùng căng thẳng, nó… làm sao thế,
lẽ nào đã xảy ra vấn đề lớn?!

“Tuy rằng không có gợn sóng thần năng thế nhưng đây là sức mạnh của luân hồi,
không nên tới gần hắn sẽ vô cùng nguy hiểm, cả người hắn đang chìm đắm trong
trạng thái kỳ diệu.” Tiểu Hồng nói.

Ánh sáng chói mắt trên người của Thạch Hạo sớm đã thu lại, hiện giờ rất ôn hòa
và tĩnh lặng, thế nhưng đám Bóng Lông lại cảm nhận rất rõ ràng một luồng khí
tức đầy kinh người, có thể khiến người khác đặt chân vào luân hồi.

“Ta biết rồi, Chí Tôn cốt không còn thế nhưng cơ thể của hắn lại ghi nhớ được
toàn bộ phù văn rồi in dầu trong máu, khắc ghi lên xương cốt.” Bóng Lông nói.

Nó và tiểu Hồng phỏng đoán sự thật kinh người này, một năm qua đi, tiềm thức
của Thạch Hạo vẫn không hề khuất phục, vô cùng ngoan cường, ý chí cầu sinh vô
cùng kinh người. Đây cũng là do huyết dịch Chí tôn gần khô cạn thì lần nữa tái
hiện, điều khiển toàn bộ tiềm năng, chỉ vì muốn sống sót và tiêu diệt nguyền
rủa.

Hơn một năm này, Thạch Hạo tuy hôn mê thế nhưng tiềm thức vẫn luôn chống lại,
kết hợp với thân thể không ngừng ‘luân hồi’!

“Mất đi Chí Tôn cốt thế nhưng phù văn này, bảo thuật vô thượng này vẫn được nó
sử dụng, khắc in vào trong thân thể.”

“Hay là có thể nói, hắn dùng ý thức thân thể, ngưng tụ bảo thuật này với thân
thể của hắn, mặc dù không có khối cốt kia thế nhưng cũng không đáng lo mấy.”

Dựa theo suy đoán của bọn nó, một khi Thạch Hạo hiểu được, quán thông được tất
cả thì bất cứ lúc nào cũng có thể triển khai môn bảo thuật này, không còn hạn
chế thời gian, khiến môn bảo thuật này càng kinh người!

Lấy việc ghi nhớ vào thân thể để hóa thành một bản năng, cứ như là ăn cơm uống
nước vô cùng tự nhiên, xem như là lẽ thường tình, việc này tuy trực tiếp thế
nhưng lại vô cùng đáng sợ.

Đương nhiên, muốn tiến tới bước thăng hoa kia, muốn đạt tới cực điểm thì nó
cần phải tìm hiểu, lý giải, nói chung là sẽ có một này pháp này sẽ trở thành
một bản năng.

“Thân thể này cũng coi như là bảo bối, dùng ký ức thân thể để hóa thành một
bản năng, tuy gian nan nhưng lại rất ghê.” Bóng Lông than nhẹ.

Bọn nó biết, nếu không phải có sự tồn tại của gỉ đồng xanh kia, cần phải không
dừng dùng ‘luân hồi’ để chống lại, dùng Chí Tôn huyết gột rửa thân thể trăm
ngàn lần, mê man trong sinh tử hơn cả năm trời, cơ bản không thể đi tới được
bước này!

“Việc làm người khác lo lắng nhất chính là, Chí Tôn huyết khả năng là khô
kiệt, thân thể này tiến hành hồi tưởng lại phù văn như vậy thì vẫn cần chân
huyết để cho bản thân thấy dễ chịu.” Tiểu Hồng than thở.

Nếu có dồi dào Chí Tôn huyết để tẩm bộ huyết nhục và xương cốt, bản năng này
chắc chắn rất nhanh sẽ hình thành!

“Không sao, ta tin chắc thứ huyết này sẽ xuất hiện, cứ như năm đó vậy, sẽ sinh
trưởng, càng thêm khỏe mạnh.” Bóng Lông lời chắc như đinh đóng cột, nó vô cùng
hiểu về quá khứ của Thạch Hạo.

“Ồ, hình như vẫn còn chút Chí Tôn huyết.” Tiểu Hồng kinh ngạc.

Nơi ngực của Thạch Hạo có một chùm máu đang phát sáng, nó cứ như vầng thái
dương đỏ rực tươi đẹp, ánh sáng chói lọi xuyên thấy qua huyết nhục xương cốt.

“Đó là vị trí của Chí Tôn cốt…” Bóng Lông thay đổi sắc mặt.

“Cái gì?!” Mọi người Thạch thôn giật mình, ai nấy cũng trợn tròn mắt nhìn về
nơi đó, hô hấp càng dồn dập hơn.

“Xoẹt!”

Đột nhiên, trong cơ thể của Thạch Hạo phun ra một luồn kiếm khí chém về nơi
ngực, lập tức ánh sáng vô cùng rực rỡ bùng phát khiến cho chùm máu đó tan ra,
biến mất ở nó.

“Đây là bản năng hay là vô ý chém đi thứ đó, không cho chân huyết thành hình ở
ngay vị trí đấy?!”

Chùm máu này tan ra rồi hóa thành hòa quang đỏ tươi chảy khắp thân thể, sau đó
là thiêu đốt để gột rửa toàn thân.

“Bụp!”

Cuối cùng, Thạch Hạo há miệng phun ra một mũi tên bằng máu, đó là một ngụm máu
thừa khi chùm Chí Tôn huyết đó cháy hết, mũi tên máu này được bao phủ vởi phù
văn vô cùng phức tạp

“Hả, đó là gì?” Thạch Phi Giao khá là giật mình, hắn nhìn thấy trên cỏ Bất Hủ
có một ít máu đỏ tươi lấp lánh ánh xanh lục.

“Nguyền rủa thật mạnh, tụ lại chứ không tán đi, tới lúc cuối cùng mà vẫn cô
đọng lại với nhau, thế nhưng cũng không có bất cứ uy hiếp gì với Thạch Hạo, đã
bị hắn đánh bại.” Bóng Lông thán phục.

Đây chính là phù văn nguyền rủa của Tiên điện, là ‘tử phù’ mà Hoàng Vũ mang
tới giới này, và đã đánh trúng vào trong cơ thể của Thạch Hạo, nó vẫn không
ngừng khuếch tán, suýt chút nữa đã cướp đi tính mạng của Thạch Hạo.

Hiện tại, phù văn gỉ đồng này gần như đã bị tiêu diệt hoàn toàn, chỉ toàn dư
lại chút phù văn cuối cùng này và bị phế huyết Chí tôn bắn ra ngoài, lộ ngay
dưới ánh mặt trời.

“Đây chính là thứ hại người à, thật là đáng ghét mà!” Người trong thôn đều oán
giận, cái thứ sức mạnh nguyền rủa này quá đáng sợ, khiến bọn họ hao tổn hết
tâm huyết để tìm cách cứu chữa.

Thạch tộc càng dốc hết quốc lực, triển khai toàn bộ thủ đoạn nhưng khó mà diệt
trừ dược.

“Thạch Hạo lưu lại là muốn tự mình nghiên cứu sao, thế cũng được, sau này khi
tiến vào thượng giới, hắn chắc chắn sẽ chiến với đám Tiên điện, thông qua phù
văn này thì có thể hiểu rõ được một số thứ.” Bóng Lông nói.

“Ta là ai… ở đâu đây?” Thạch Hạo sau khi phun ra một bụm máu thì vẻ tức giận
trong con ngươi càng tăng hơn.

“Cháu ta!” Lão tộc trưởng hét lên.

“Luân hồi lâu như vậy cũng nên tỉnh lại rồi, mau mau siêu thoát!” Bóng Lông và
tiểu Hồng đồng thanh hét lớn, dùng đại thần thông phát ra đạo âm này.

Rốt cuộc, khí tức thần bí trên người của Thạch Hạo tản đi, sức mạnh luân hồi
nội liễm, ánh mắt trở nên trong veo sau đó nhắm nghiềng, suy tư thật lâu.

“Vù” một tiếng, nó ngồi thẳng dậy, trong mắt là vẻ vui sướng theo đó là lệ
quang nhìn về mọi nươời.

“Sống, thật là sướng!”

Nó tỉnh lại, hiểu mọi chuyện, biết mình đang ở đâu, cảm nhận được vẻ căng
thẳng và yêu thương của mọi người, Thạch Hạo hoàn toàn thức tỉnh.

“Cháu ngoan!” Những vị thúc, tộc lão đều lớn tiếng nói, thời khắc này khiến
lòng người bồi hồi, một năm qua đi giờ Thạch Hạo lại trở về.

“Tiểu Hạo thúc!” Đám trẻ con thì nhào về trước, từng đứa nhóc la làng vô cùng
vui sướng cứ như là bầy khỉ vậy.

Mấy người Đại Tráng, Nhị Mãnh, Bì Hầu tru lên như sói rồi chạy về trước, ha hả
cười to, nước mắt không tự chủ mà chảy xuống, tình cảnh này khiến mọi người
rưng rưng nước mắt.

“Không nên kích động, để chúng ta nhìn xem thử còn có phù văn luân hồi hay
không đã, nếu không sẽ rất nguy hiểm.” Bóng Lông ngăn mọi người lại.

Dù sao, bảo thuật kia đã được ghi khắc lại trong cơ thể của Thạch Hạo, tương
lai sẽ hóa thành một loại bản năng, lúc này nó vừa mới thức tỉnh sợ rằng còn
không nắm giữ được.

“Không có chuyện gì đâu.” Thạch Hạo lắc đầu.

Nó nhảy từ dưới ngôi mộ lên, cả người phát sáng sau đó là nội liễm, đứng ở
trên mặt đất với nụ cười tươi rói, trong mắt ẩn chứa đầy nước mắt.

Một năm qua, gần như là chết đi, được chôn ở dưới mộ, cáo biệt với tất cả mọi
người, rơi vào trong đêm tối và luân hồi đầy vĩnh hằng, tưởng là sẽ không bao
giờ có thể gặp lại mọi người nữa.

Giờ, nó sống lại, nhìn thấy ánh mặt trời, nhìn thấy gương mặt thân thuộc, đây
đều là những người thân thương nhất của nó.

Trong cơ thể của Thạch Hạo lưu chuyển đầy tinh lực cứ như là sông lớn cuộn
trào, nó chỉ hơi chuyển động là phát ra tiếng sấm, tỏa ra hào quang sáng rực
chói mắt.

Sau đó, nó nhanh chóng thu lại khí tức, bản thân càng mạnh mẽ hơn.

Một đám trẻ nhỏ vu lại, tất cả đều bám chặt lên người nó, trên leo dưới ôm, vô
cùng thích thú.

“Đáng tiếc, mất đi Chí Tôn cốt, một chút chân huyết cuối cùng kia cũng đã bị
đốt sạch.” Thạch Phi Giao vô cùng tiếc nuối.

Bóng Lông và tiểu Hồng cũng thở dài, nếu như chân huyết không khô cạn thì có
thể dùng thứ này để tẩm bộ thân thể, sẽ để cho ‘ghi nhớ vào thân thể’ càng
thêm hoàn thiện hơn, hóa thành bản năng.

“Bảo thuật vẫn còn chớ?” Thạch Lâm Hổ cũng rất hồi hộp.

“Con đã ghi nhớ hết rồi, hơn nữa phù văn luân hồi kia sớm đã in dấu vào trong
lòng, tất cả vẫn còn!” Thạch Hạo nói, lau khi nước nơi khóe mắt.

“Tốt, hi vọng chân huyết Chí tôn sẽ tái hiện lại, vào lúc ấy sẽ khiến bảo
thuật này niết bàn lần nữa, siêu thoát luân hồi, càng mạnh mẽ hơn, tới lúc đó
chắc chắn sẽ vang dội cổ kim!” Bóng Lông nói, nó rất chờ ngày tháng đó.

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận