Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 590: Vận dụng Chí Tôn cốt

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

Năng lượng vụ nổ lan tỏa hình thành nên một tràng vực vô cùng mạnh mẽ, cũng
may là đã tán loạn hết cả, cũng không phải là tràng vực vừa mới xảy ra vụ nổ.

Mắt Thạch Hạo như là đèn sáng, bộ ngực phát sáng, cốt văn hiện lên đi kèm là
âm thanh kinh văn vang lên, nó vận dụng bảo thuật mạnh mẽ nhất của mình chặn
đánh Hoàng Vũ!

Trên người Hoàng Vũ đầy vết máu tươi, gương mặt vô cùng u ám, bả vai bắp
đùi.. khắp nơi be bét máu thịt, nhưng trong vụ nổ kinh khủng đó mà vẫn có thể
sống sót.

Trên thực tế, thần hồn của lão rất vững chắc, thương thế này cũng không tính
là quá nghiêm trọng, quả thật khiến người khác cảm thán, trong nhóm sinh linh
đã nhen nhóm Thần hỏa thì hẳn là nhân vật đáng sợ nhất.

Lão lao ra khỏi vòng xoáy, với sát ý mạnh mẽ bay ra ngoài!

Tràng vực khiến hư không vặn vẹo khiến cảm giác nhận thức của con người bị mê
muội, Hoàng Vũ tuy rằng có thần thức mạnh mẽ thế nhưng cũng khó lòng nhìn
xuyên qua tràng vực được, chỉ là muốn nhanh chóng thoát khỏi nơi đây mà thôi.

“Hả, hơi lạ!” Hoàng Vũ cảm giác được một mối nguy cơ, cả người lông tơ nổ lốp
bốp, lão nhanh chóng lướt sang ngang biến mất tại chỗ.

Thạch Hạo vọt tới, Chí Tôn cốt phát sáng, một lớp ký hiệu thần thánh tiến vào
trong cơ thể, nó quát lớn, nói: “Nạp mạng đi!”

Phía trước, sinh linh với tóc tai bù xù nhanh chóng lao tới, bên ngoài thân
thể ánh sáng lưu chuyển lộng lẫy, xung quanh lượn lờ vô số lông chim vàng ,
cứ như là Thần giáng lâm vậy.

“Hả?!” Thạch Hạo kinh ngạc, nó cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng mà Chí Tôn
cốt đã phát sáng, phù văn đã ngưng tụ thành hình, đã vận dụng thì không thể
nào thu hồi.

Ầm!

Lần này va chạm với năng lượng cực lớn đi kèm là sinh linh có lông thần kia
phát ra đòn mạnh mẽ nhất va chạm với sức mạnh Luân hồi, hai bên cứ như sóng
lớn vỗ bờ, bùng phát ra năng lượng cực lớn.

Cuối cùng, bóng người kia rút lui, bị sức mạnh Luân hồi bắn trúng thì nhanh
chóng mục nát, chiến y trên người biến thành tro bụi, mà bản thân cũng đang
giải thể.

Nhưng, đây không phải là Hoàng Vũ!

“Ngươi quả là đã nắm bắt được cơ hội, lại có một viên thần nhãn, ngay cả
tràng vực như vậy mà có thể nhìn thấu!” Âm thanh của Hoàng Vũ lạnh như băng.

Thạch Hạo biến sắc, Chí Tôn cốt phát uy, uy năng kinh khủng nhưng lại không
thể bắn trúng Hoàng Vũ, chỉ là hủy diệt đi một con rối hình người mà thôi.

Trong khi Hoàng Vũ nói chuyện thì lặng yên tiến tới gần bắt đầu phản kích
Thạch Hạo hòng giết chết cái tên kỳ tài của hạ giới này, giải quyết hậu hoạn.

Lão dùng một con rối để đỡ một đòn Chí Tôn cốt, hiển nhiên đã sớm chuẩn bị rồi
để ứng phó cục diện đột xuất này, hiện tại đã đạt được hiệu quả.

Dù sao đi nữa, Thạch Hạo cũng chưa có tìm hiểu huyền bí thật sự của Luân hồi,
chỉ là mượn nhờ khối cốt này để sử dụng cho nên mới có thời gian hạn chế, lúc
này không thể triển khai lại lần nữa.

“Ầm!”

Bàn tay của Hoàng Vũ vỗ tới nặng cứ như ngàn tấn, đủ để ép cho cả ngọn núi trở
thành bụi phấn, xu thế mạnh mẽ nặng nề, đáng sợ nhất chính là vô số phù văn đi
kèm quấn quanh trên bàn tay.

Là một đòn tuyệt sát, hướng thẳng tới trước ngực của Thạch Hạo!

Nó có thể né tránh bàn tay bằng xương bằng thịt đang đánh tới thế nhưng những
phù văn quấn quanh đó, khi trúng lên người nó thì cơ bản không tài nào tránh
kịp, cuộc phản kích đã thành công.

“Có thể kết thúc rồi.” Hoàng Vũ cười khẩy.

“Gào…”

Đột nhiên, cốt văn nơi bộ ngực của Thạch Hạo lại phát sáng, kèm theo đó ánh
sáng sáng hừng hực tái hiện, sức mạnh kinh khủng vô cùng.

“Cái gì?” Hoàng Vũ giật mình, lão đã tìm hiểu rất kỹ, Chí Tôn cốt không thể
vận dụng liên tục được mà cần phải có thời gian để chuẩn bị, giờ sao lại như
thế?

Ầm!

Sóng sức mạnh chí cường truyền tới liền hóa giải một chưởng đang tiến tới của
Hoàng Vũ kia, hàng loạt phù văn bị diệt vong, cả hai va chạm tạo nên ánh sáng
vô tận rọi sáng cả bầu trời.

“Thì ra là như thế, ngươi còn có một tấm da thú Chân thần nữa à?” Hoàng Vũ
kinh ngạc.

Đó chính tấm da thú đã dung hợp với bộ ngực của Thạch Hạo, lúc này đã phát ra
sức mạnh bản nguyên để hóa giải uy phong của một chưởng kia, khí tức mạnh mẽ
và dồi dào.

Đó chính là một trong hai tổ khí của Thạch thôn, sau khi mở ra phong ấn thì
thần năng kinh người, so với pháp khí của hoàng cung Thạch quốc thì lợi hại
hơn mấy phần!

“Giết!”

Hai người đánh giết, khống chế các bảo thuật triển khai rất nhiều bí pháp, vô
cùng kịch liệt.

Thạch Hạo không chỉ kết hợp với chiến y Bất diệt kim thân mà còn cả với một
tấm da thú, sức phòng ngự cao vô cùng, trong thời gian ngắn đủ để đấu sức với
Hoàng Vũ, cuộc chém giết vô cùng dữ dội.

Lão bộc với ánh mắt âm u, mới đây vừa bị vụ nổ kia làm tổn thương, thân thể
chảy đầy máu, giờ lại quyết đấu như thế này mà không cách nào bắt được một tên
nhóc con hậu bối.

Thạch Hạo hét lớn giao thủ với lão già này, thần lực tiêu hao vô cùng lớn, hai
bên bạo phát ánh sáng không ngừng.

“Ầm!”

Đột nhiên, ông lão hiển hóa ra bản thể, tăng tốc vọt tới bên cạnh, ánh sáng
hoàng kim ngập trời va chạm với Thạch Hạo.

Lần này vô cùng kinh khủng, đây chính là đại thần thông của tộc này, danh xứng
với thực – Tiên hạc tung cánh!

Những luồng ánh sáng này khiến Thạch Hạo hoảng sợ nên mau chóng né tránh, mỗi
một luồng ánh sáng lao tới đều khiến cho một vài ngọn núi vỡ tan rồi hóa thành
tro tàn.

“Ầm!”

Rốt cuộc, một cánh của Hoàng Vũ quẹt tới, đột phá chiến kích, phù văn của da
thú bị phong tỏa chấn cho Thạch Hạo ho ra đầy máu, thực lực của đối phương
nhỉnh hơn một xí.

“Ầm!”

Nhưng mà, Thạch Hạo không tui mà chợt ra tay, xông thẳng về trước chủ động
quyết chiến với Hoàng Vũ.

Hoàng Vũ hừ lạnh, chỉ là một tên Tôn giả mà dám chủ động tấn công, khiến lòng
lão nổi lên cơn lửa giận.

“Hả, cái gì?”

Đột nhiên, cánh tay của Thạch Hạo bùng phát ra ánh sáng lộng lẫy, đồng thời
tiếng gầm gừ xuất hiện, chấn động cả tâm hồn.

Hoàng Vũ nhanh chóng rút lui đồng thời vận chuyển phù văn mạnh mẽ nhất, lão
vội vàng đón đỡ, một tên Tôn giả nhỏ nhoi mà lại khiến lão cảm thấy nguy hiểm,
bị bức tới một bước này.

Hoàng Vũ lần nữa hóa thành hình người, bàn tay đã biến thành màu vàng óng, đạo
tắc lưu chuyển, ầm, một chưởng này va chạm với Thạch Hạo, hào quang vàng chói
sôi trào!

Kết quả, Thạch Hạo đảo lui, nhận phải chấn động cực lớn, mà Hoàng Vũ thì khẽ
rên một tiếng, gan bàn tay vỡ tan, xương tay suýt nữa bị bẽ gãy máu không
ngừng chảy ra, việc này càng khiến lão càng tức giận hơn, không ngờ lại bị
thương.

“Lại là pháp khí Chân thần, thật ra ngươi có tới mấy món hả?” Hoàng Vũ đáng sợ
nói, nếu không phải chiếc nhẫn trên ngón cái của lão phát sáng thì đã ăn quả
đắng rồi.

Trên cánh tay phải của Thạch Hạo ẩn hiện mọt khối cốt dung hợp với cánh tay
của nó, phóng ta thần lực bất hủ, quả nhiên đây là pháp khí Chân thần.

Năm đó, Thạch Lâm Hổ và Thạch Phi Giao từng sử dụng qua da thú và khối cốt
này, chỉ là thực lực của bọn họ không đủ nên không cách nào mở ra phong ấn của
tổ khí, không cách nào tái hiện lại thần uy thật sự.

Nay, Thạch Hạo khác bọn họ, bản thân đủ mạnh cho nên mới có thể khống chế
được.

Hai tổ khí này rất đơn giản và cũng rất thực dụng, có thể dung hợp với huyết
của của bản thân rồi phát ra uy lực đáng sợ cực kỳ.

“Người trẻ tuổi, ngươi làm ta tức giận rồi đó, lần này ta xem ngươi chống đỡ
được tới đâu!” Hoàng Vũ lạnh lùng nói, nụ cười trên mặt chợt biến mất.

Đại chiến lại bùng phát, Thạch Hạo tiêu hao vô số thần lực để khống chế mấy
món thần khí, nhưng bản thân nó cũng phải phun máu tươi không ngừng khó mà
chống lại được, thật sự không thể kiên trì nổi nữa.

Dù sao, bất kể là thần kích trần quốc hay là da thu hoặc khối cốt này cũng cần
có một lượng tinh khí cực lớn để tẩm bổ thì mới có thể phát ra thần uy được.

“À, cơ hội tới rồi!”

Bỗng nhiên, Thạch Hạo mừng rỡ trong lòng, sau khi trở thành Tôn giả thì sức
khôi phục của Chí Tôn cốt cực kinh người, chỉ với thần gian ngắn như vậy mà đã
có thể vận dụng lại rồi.

Đạo âm rung trời, bộ ngực nó phát sáng, một người tí hon màu vàng ngồi xếp
bằng ở trên một khối cốt, bùng phát ra uy năng ngập trời!

Hoàng Vũ cười khẩy, sau lưng xuất hiện một cặp cánh tiên hạc màu vàng khiến
tốc độ lão chợt tăng mạnh, quyết đoán rút lui, tránh né mũi nhọn, nói: “Ngươi
cho rằng ta sẽ đứng yên cho ngươi đánh chắc?”

Thạch Hạo không nói lời nào, cánh Côn bằng sau lưng hiện lên rồi cực tốc đuổi
theo, nhưng mà Hoàng Vũ cũng không phải chạy một đường thẳng trong hư không mà
lão không ngừng biến hóa phương vị, quỷ thần khó lường khiến người khác khó có
thể phán đoán phương vị, lần tránh lui này kéo dài cho tới khi phù văn Chí tôn
của Thạch Hạo biến mất mới thôi.

“Người trẻ tuổi, ngươi còn non lắm. Ta đã nói rồi, đối địch với ta thì sống
không lâu đâu.” Hoàng Vũ thờ ơ nói.

“Ầm!”

Đột nhiên, bộ ngực của Thạch Hạo hiện lên cốt văn dày đặc, sau đó cứ như là
sóng thần ập tới đầy mãnh liệt, mà nơi đó lại có một người đang lao ra theo,
chớp mắt đã vọt tới mười mấy dặm sát gần Hoàng Vũ.

“Cái gì?” Hoàng Vũ kinh hãi, tốc độ của đối phương quá nhanh, hơn nữa lại có
khí tức cực kỳ nguy hiểm.

Đây chính là người tí hon màu vàng ngồi xếp bằng trên Chí Tôn cốt đã ly thể ra
ngoài, lúc này đã phóng lớn giống y chang chân thân của Thạch Hạo, hắn muốn
quyết chiến!

Trước kia, khi quyết chiến với chủ thân Nguyệt Thiền thì Thạch Hạo từng sử
dụng tới, một đòn bắt lấy tiên tử.

Hiện nay lại triển khai lần nữa, cần phải một đòn giết chết!

Quả nhiên, người tí hon ngồi xếp bằng trên Chí Tôn cốt sau khi lao ra thì mang
theo phù văn vô tận, hiển hóa ra uy năng không gì sánh được khiến cho dù là
Thần cũng sợ hãi!

Hơn nữa, tốc độ của hắn rất nhanh, coi thường khoảng cách không gian, giết
thẳng về phía Hoàng Vũ.

Mặc dù bản thể của lão bộc là một con hung cầm, chủng tộc trời sinh tính hiếu
chiến đồng thời sở hữu tốc độ cực nhanh, lúc này không ngừng biến hóa phương
vị, muốn tránh thoát nguy cơ này.

Nhưng mà, lão cũng không thể nào tránh được phù văn Chí tôn!

“A…”

Sau một khắc, Hoàng Vũ kêu to, thân thể của lão nhanh chóng lão hóa, tóc trắng
như mây, da dẻ mềm nhão, cặp mắt lờ đờ vô cùng yếu ớt, thân thể muốn phân hũy,
có những lớp da bóc ra.

Tốc độ già nua này vô cùng nhanh làm người khác hoảng sợ, tính mạng của lão cứ
như đang tang tốc tới cuối đời, lúc này cũng có thể tắt thở cả.

Thạch Hạo mà do phù văn Chí Tôn cốt hóa thành lúc này là một thần thể, ngoại
trừ dùng phù văn trấn áp đối thủ thì bản thân còn xuất kích đầy uy lực, tay
nắm đao ấn chém về Hoàng Vũ.

“Bụp!”

Hắn coi thường không gian, đồng thời ngưng tự phù văn Chí tôn, lực công kích
kinh người, một đao này suýt chút nữa đã bổ đôi Hoàng Vũ thành hai nữa, máu
tươi bắn lên rất cao.

“A…”

Hoàng Vũ rống lớn, cây đao kia vụt sượt qua đầu lão rồi bổ thẳng lên bã vai,
tiến sâu vào trong cơ thể, vết chém cực dài, máu tươi xối xả chảy, vô cùng
khiếp sợ.

“Ầm!”

Thạch Hạo do phù văn Chí Tôn cốt hóa thành đột nhiên đá ra một cước, đánh
thẳng lên trên đầu lâu của Hoàng Vũ, hi vọng một đòn này có thể khiến lão mất
mạng, diệt trừ mối họa lớn nhất này.

Nhưng mà, khiến người khác giật mình chính là, Hoàng Vũ tuy già nua thế nhưng
lần này vẫn không có mất mạng, đầu của lão chỉ chảy máu, cú va chạm phát ra âm
thanh kim loạn, xương sọ chẳng hề tổn hại gì!

“Có gì đó không đúng!” Bản thể Thạch Hạo thất kinh, vừa trọng thương bởi một
đao kia thế nhưng giờ lại chịu nổi công kích này.

Lão bộc này nhìn như gần đất xa trời thế nhưng tuổi thọ cũng không dứt hẳn,
vẫn chưa đi tới phần cuối của sinh mệnh.

“Vì vậy, lão vẫn còn có một chút thần lực để vận dụng!

Vừa nãy rơi vào thế bị động như thế là do thân thể hình người mà Chí Tôn cốt
hóa thành thành, tới quá nhanh, quá đột ngột sao?

“Vù!”

Bản thể Thạch Hạo vọt tới, tay cầm thần kích trấn quốc vẽ ra một quỹ tích đáng
sợ, lưỡi kích sáng bóng chói mắt chém về lão độc!

“Bụp!”

Máu bắn tung tóe, Hoàng Vũ bị đánh bay.

Cùng lúc đó, Thạch Hạo do phù văn Chí Tôn cốt hóa thành xuất thủ, một tay vung
tới chấn cho Hoàng Vũ ho đầy máu, bay ngược ra sau đâm trúng lưỡi kích sáng
bóng mà chân thân đang cầm trong tay kia.

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận