Bảy Thần hạ giới, mạnh nhất trong đó là một lão già, hắn tới từ “Tiên điện”,
sức chiến đấu của một mình hắn đủ gánh với bốn cường giả đã nhen nhóm Thần hỏa
liên thủ lại.
“Tiên điện” vô cùng cổ xưa, vô cùng đáng sợ, có quan hệ với Cung điện Chí tôn
thế nhưng đáng tiếc là, trong biển ý thức còn sót lại của ba Thần Thạch Hạo
không thể nào rà xoát được.
Cường giả thứ nhì đến từ Tây Phương giáo, sở hữu Kim cương bất hoại thân, đã
tu hành Trượng lục kim thân tới cảnh giới cao nhất đồng thời nắm giữa thêm mấy
môn đại thần thông nữa.
Còn lại mấy Thần kia thì thực lực chỉ xấp xỉ ngang nhau, hơn thua không nhiều.
Thạch Hạo suy tính, tình thế vô cùng gay go, bốn Thần còn lại còn đáng sợ hơn,
khó có thể đối phó được, phá cục như thế nào đây?
“Ta dù đột phá lên Tôn giả rồi chiến y Bất diệt kim thân lại tiến hóa lần thứ
hai thì cũng chỉ đối phó với một tên, mà ai chết ai sống cũng không chắc.” Nó
lẩm bẩm, lông mày nhíu chặt.
Sau khi nhen nhóm Thần hỏa tương đương với việc đã siêu thoát khỏi phạm trù
của con người, sức mạnh trong hồng trần không thể nào chống được, thứ này đã
vượt qua toàn bộ mọi đột phá của toàn bộ đại cảnh giới.
Rõ ràng, Tây Lăng giới cũng chỉ có thể thiết kế sát cục một lần mà thôi, biện
pháp đồng dạng như vậy cũng khó có hiểu quả, bốn Thần còn lại thì không đời
nào giẫm lên vết xe đổ kia được.
“Làm sao bây giờ, thật sự là không còn biện pháp nào nữa sao?” Thạch Hạo khẽ
nói, làm sao phá đi tử cục này chứ, trong lòng nó vô cùng nặng nề, linh cảm
tới chuyện mơ hồ, chẳng lẽ mình sẽ gặp phải bất trắc ư?
Nó rời Thú sơn Tăy Lăng, bay về thủ phủ của Thạch quốc.
Trên thực tế, Thạch Hạo vừa đạt được một tin tức càng có giá trị hơn, đó chính
là kết quả của mấy giáo chủ thượng giới cùng nhau suy diễn, bọn họ dự đoán
được vị trí của những tọa hóa đang ở nơi nào.
Tuy rằng không thể xác định địa điểm cụ thể thế nhưng cũng có thể phân rõ phạm
vi!
Đây là cơ duyên cỡ nào chứ, tin tức này vô giá thế nhưng lại vô dụng với Thạch
Hạo, hiện tại mục đích duy nhất của nó chính là sống tiếp, hóa giải tình thế
cấp bách này.
Chỉ là quá khó khăn, hiện nay khó lòng phá giải được.
Lúc gần tới thủ phủ Thạch quốc thì Thạch Hạo dừng lại và hạ xuống một thị trấn
nhỏ, nó muốn biết tình hình của Hoàng đô hiện tại là như thế nào.
Sau khi tìm hiểu một phen thì chẳng có ai biết thủ phủ Thạch quốc như thế nào
cả, nơi đó không có phong ba gì, cũng không có chiến sự gì, như là chưa từng
xảy ra chuyện gì cả, như thế này thì Thạch Hạo lại càng lo lắng hơn.
“Ồ?” Bỗng nhiên, nó nhìn thấy một thiếu nữ rất quen, tuy rằng ăn mặc đơn giản
thế nhưng lại ẩn hiện vẻ kỳ ảo.
Trong trấn nhỏ, cô gái kia sinh ra một ý nghĩ rồi quay đầu lại thì nhìn thấy
nó, lập tức lộ vẻ kinh sợ, lấy tay che miệng, nói: “Là ngươi!”
Thạch Hạo nhớ tên nàng là Vũ Tử Mạch, từng gặp qua ở Bách Đoạn sơn, chính là
một trong những song kiệt của Vũ tộc, sở hữu thiên phú Thông linh hiếm thấy
trên đời, có thể dự đoán được một phần trong tương lai.
Vũ tộc bị diệt, Thạch Hạo cũng không có đuổi tận giết tuyệt, đối với một vài
người già trẻ nhỏ thì đều buông tha mặc cho họ rời đi, cô gái này ngày đó cũng
không có ở trong tộc cho nên đã né được một kiếp.
Vũ Tử Mạch cúi đầu, sau chốc lát nhìn đột nhiên ngẩng đầu rồi hướng về nơi
đây, nói: “Muốn giết thì cứ giết.”
“Ngươi đi đi.” Thạch Hạo mở miệng, nó nhíu mày, tâm tư của nó hiện không ở
đây, nó đang suy nghĩ làm cách nào để chống lại bốn Thần.
Đột nhiên, Vũ Tử Mạch khẽ lùi về sau, đồng thời mi tâm xuất hiện một vết nứt
rồi tràn ra một tia máu, nàng nhìn Thạch Hạo, trên mặt lộ vẻ khiếp sợ và không
hiểu.
Hiển nhiên, nàng đã gặp phải phản phệ, nhìn Thạch Hạo nói: “Ta nhìn tương lai,
thấy cả mớ hỗn độn, lại nhìn về quá khứ, phía sau ngươi lại là hư vô.”
Lần thứ hai gặp lại, nàng vẫn đưa ra tiên đoán như thế, chẳng hề khác với lúc
hai người gặp nhau ở Bạch Đoạn sơn gì cả.
Thạch Hạo nghe thấy thế thì ngẩng đầu nhìn nàng, nói: “Đây là ý gì?” Nó cũng
không phải là lần đầu tiên nghe thấy câu này.
“Ta không biết.” Vũ Tử Mạch lau máu nơi mi tâm, nói: “Ngươi… cũng không
giống như thuộc về sử sách cổ xưa gì. Có thể, ngươi… muốn biến mất trên đời
này.”
Nếu là ý sau thì Thạch Hạo hiểu, hiện tại nó lúc nào cũng sẽ chết đi. Nhưng
với ý trước thì đầu óc của nó trở nên mơ hồ. Nó phất phất tay rồi đi xa, hiện
giờ không có tâm tư để suy nghĩ nhiều.
Thạch Hạo yên lặng trở lại Thạch đô, trong cung điện vô cùng quạnh quẽ, tinh
thần của bọn thị vệ thì uể oải suy sụy nhưng cũng không có ngủ nghỉ nơi này.
“Bằng Cửu!” Sau đó, Thạch Hạo gặp Bằng Cửu ở trong một trang viên hoàng gia,
hắn đang ở đây để dưỡng thương, cũng may là không có nguy hiểm tới tính mạng.
“Bệ hạ… người vẫn còn sống!” Thạch Hạo khiếp sợ, không nói là hắn, phàm là
người trong hoàng cung đều nhận định, Thạch Hạo nhất định sẽ chết trong khi
còn trẻ.
Ai mà nghĩ được nó lại còn sống và bình an trở lại, khiến cho Bằng Cửu trợn
tròn hai mắt, kích động đến nỗi không biết nói gì cho phải.
Sau đó, đám Chiến vương, Minh Vương nghe được tin thì đều vọt tới, những người
này vô cùng kinh hãi và vui sướng cực độ, có thể nhìn thấy Thạch Hạo, chuyện
này quả là kỳ tích!
Dẫn ba Thần rời đi, đọ sức với bọn họ vậy mà còn có thể sống sót, chẳng lẽ ba
đại cường giả kia đều chết cả? Nghĩ tới khả năng này, trái tim của bọn họ như
nhảy ra khỏi yết hầu.
“Bệ hạ, người đã giết bọn họ?”
“Đều chết cả.” Thạch Hạo đáp.
Những người này hoảng sợ, sau đó trong mắt bọn họ lóe lên ánh sáng mừng rỡ,
bọn họ vui mừng tới run rẩy.
“Thanh Phong đâu rồi?” Thạch Hạo hỏi, nãy giờ vẫn không thấy nó đâu cả.
Nói về chuyện này thì vẻ mặt của mấy người tối sầm lại.
Thạch Hạo không để ý an nguy của bản thân dẫn dụ ba Thần rời đi, Thanh Phong
thì lòng như lửa đốt, sợ nó chết đi nên đã lên tế đàn rời đi, mục đích là mời
cao thủ tới cứu viện.
Chắc chắn, Thanh Phong đã tới Thạch thôn, mời Bóng Lông còn có cả tiểu Hồng
nữa.
Mà cũng vào lúc đó lại xảy ra hai việc, chuyện thứ nhất chính là có một Thần
tìm tới muốn gặp ba đại cường giả là Dương Ly, Xuyên sơn giáp và Minh thần,
lúc này thì Bóng Lông và tiểu Hồng vừa khéo đụng phải thì lập tức khai chiến,
giết thẳng vào trong Đại hoang.
Kết quả như thế nào thì vẫn chưa biết được!
Còn có một việc nữa là, có một Thần khác lại xuất hiện ở phế tích btc, hủy
diệt tất cả những gì đang xây dựng lại, rồi dò xét nơi đó như đang tìm kiếm
thứ gì đó, tựa như muốn mở ra Thánh viện thượng cổ vậy.
Thạch Hạo nghe thấy thế thì trong lòng kinh hãi, Bóng Lông và tiểu Hồng cũng
xuất thủ thế nhưng bọn họ chỉ vừa mới nhen nhóm Thần hỏa, còn cách một khoảng
với bảy Thần (DG – Bốn Thần chứ nhỉ.), quyết đâu như thế chính là tự sát.
Thế nhưng nó cũng không thể trách Thanh Phong được, một thiếu niên yếu đuối
tức giận, sợ mình chết đi nên đã liều lĩnh phát huy tất cả sức mạnh hòng cứu
viện mình.
“Tên Thần xuất hiện trong hoàng cung là người phương nào?” Thạch Hạo cô gặng
giữ nhịp hô hấp bình tĩnh, lời nói nhẹ nhàng.
“Cường giả của Tây Phương giáo, có tu Trượng lục kim thân, bên ngoài thân thể
bùng cháy ngọn Thần hỏa vô cùng đặc biệt.” Bằng Cửu nói.
“Cái gì?!” Thạch Hạo nghe thấy thế thì toàn thân lạnh lẽo, từ ba Thần kia nó
biết rõ, sức chiến đầu của tên cường giả Tây Phương giáo đã nhen nhóm Thần hỏa
này xếp thứ hai trong bảy người.
Sau nửa canh giờ, Thạch Hạo chạy tới sâu trong dãy núi kia thì nhìn cảnh tượng
chỉ là núi non sụp đổ, mặt đất hóa thành dung nham đang cuộn trào, nơi đây
hoàn toàn yên lặng.
Nó cẩn thận quan sát, lông chim đỏ đậm nhuốm máu đâu đâu cũng có, đó chính là
tiểu Hồng!
Sau đó, nó lại thấy đoạn thiết côn bị bẻ gẫy cùng với da lông màu vàng, đó
chính là Bóng Lông!
Thạch Hạo muốn rách cả mí mắt, huyết dịch sôi trào, tất cả những thứ này chứng
tỏ rằng, hai tên kia đã chết. Nó thậm chí còn nhìn thấy một vài cộng lông cánh
Chu tước đã cháy khét, một mảng lông vàng và tàn cốt dính đầy máu của Bóng
Lông. Thứ này càng thể hiện, hai đại cường giả này hơn nửa đã chết rồi.
“A…” Thạch Hạo gào thét, cứ như là con dã thú bị thương vậy, nó khó lòng mà
tiếp nhận được kết quả này.
“Ta không chết thì các ngươi chết!” Ánh mắt của nó đỏ au, khi còn nhỏ nó đã
bắt Bóng Lông về, bầu bạn cho tới lúc trưởng thành, tình cảm đôi bên vô cùng
thân thiết, mà tiểu Hồng miệng mồm tuy nói là không tha thế nhưng lại vô cùng
yêu thích Thạch thôn, giúp nó bảo vệ nơi đó.
Làm sao có thể chết chứ, chuyện thảm như thế nào sao lại xảy ra, nó không tài
nào chấp nhận được!
Nên biết, sau trận chiến ở biên giới phía Tây kia, hai đại cường giả này trở
lại Thạch thôn nhưng cũng không có mang theo pháp khí Chân Thần, vậy giờ lấy
gì mà chiến đấu? Đặc biệt là cái tên cao thủ Tây Phương giáo xếp thứ hai trong
bảy Thần kia, so với Dương Ly, Xuyên sơn giáp hay Minh thần thì đều lợi hại
hơn!
Thạch Hạo như tên điên ra sức tìm kiếm, lần nữa lại thấy một mảnh xương có da
lông máu huyết của Thạch Hạo, cũng phát hiện một đoạn cánh khác của tiểu Hồng,
việc này càng khiến nó điên tiếc hơn, ngửa mặt lên trời gào thét.
Thạch Hạo khóc lóc, lần đầu tiên nó đau lòng như thế, từ khi rời khỏi Thạch
Hạo tới giờ nó vẫn hát vang tiến mạnh, quét ngang đối thủ, trước giờ chưa bao
giờ gặp phải thảm sự như thế này.
Trong mắt người đời, nó chính là thiên tài, là thiếu niên Chí tôn vô địch. Ở
Hư thần giới, nó là Hùng hài tử nhân thần cộng phẫn, một đường hát vang khó
gặp đối thủ.
Chưa một ai thấy mặt yếu đuối lúc này của nó, lúc này Thạch Hạo khóc rống nằm
trên mặt đất, nâng tàn cốt và da lông của Bóng Lông, ôm lấy cánh của tiểu
Hồng, đau khổ muốn chết đi.
“Tao không muốn bọn mày chết, tao muốn bọn mày sống!” Nó đau đớn và buồn khổ,
nước mắt không ngừng lăn xuống.
Vào lúc này, nó mới chính là một thiếu niên mười lăm tuổi chứ không phải tiểu
Thạch kinh kiễm kỳ tài trong mắt người đời, nó lộ vẻ bất lực, vô cùng căm tức.
Thạch Hạo tìm khắp dãy núi, cuối cùng buồn bã rời đi.
Nó về thẳng hoàng cung, cẩn thận mở ra một thông đạo sau đó xóa hết dấu vết,
lúc này mới tiến vào rồi tới Thạch thôn.
Vốn là, dù thế nào nó cũng sẽ không trở lại, sợ vạn nhất dẫn tới mầm họa thế
nhưng trong lòng nó giờ rất đau buồn, không suy nghĩ thêm gì nữa, ngay cả thở
nó cũng thở không nỗi nữa là, tâm thần đều như muốn bốc cháy.
Vừa mới tới nó đã nghe thấy tiếng khóc lóc, rất nhiều đứa nhỏ đang lau nước
mắt, một vài chàng trai trưởng thành đều lộ vẻ bi ai, toàn bộ Thạch thôn chìm
trong bầu không khí ngột ngạt.
Thạch Hạo rời khỏi tế đàn, nhìn thấy Thanh Phong đang quỳ trên mặt đất, nó
đang khóc, nơi đó có một quan tài.
“Bóng Lông, tiểu Hồng!” Thạch Hạo hét lớn, há miệng phun ra ngụm máu, nước mắt
càng đầm đìa, nói: “Bọn mày chết thảm quá!”
Lúc này, toàn thôn trở nên yên lặng, tất cả mọi người đều quay đầu nhìn nó,
nhất thời chỉ biết ngây người, Thanh Phong thì nhảy dựng lên nhìn chằm chằm
khuôn mặt của nó.
“Con mẹ nhà nó… ai đang trù ta đó.” Đúng lúc này, âm thanh suy yếu của Bóng
Lông truyền tới.
Sau đó, tiếng kêu to của tiểu Hồng cũng vang lên.
Thạch Hạo lập tức sửng sốt, không thể tin vào tai mình nữa, rồi nó nhìn thấy
Bóng Lông và tiểu Hồng, trong mắt từ đau khổ tột cùng chợt niềm vui như vỡ ào,
kêu lên một tiếng.
Cũng trong lúc đó, mọi người Thạch Hạo đều kêu lên, đồng thời chạy tới.
“Hạo nhi, chúng ta cứ tưởng con đã chết rồi, bị ba tên Thần chết tiệt kia giết
chứ.”
“Tiểu Hạo thúc, thúc vẫn còn sống, vui quá!”
…
Mọi người ùa tới rồi nâng nó lên cao, sờ soạng đủ chỗ, tất cả đều nở nụ cười,
trong ánh mắt vui sướng là những dòng nước mắt vui mừng.
Lúc này Thạch Hạo đã rõ, quan tài kia là chuẩn bị cho nó, ai cũng nghĩ rằng nó
đã chết, cũng không phải đang mai tán cho Bóng Lông và tiểu Hồng.
“Ai cũng còn sống, cảm giác này thật là sướng.” Thạch Hạo lau đi nước mắt, lầm
đầu tiên lộ vẻ thẹn thùng trước mặt mọi người.
Nó nhìn thấy Bóng Lông và tiểu Hồng, hai đại cường giả này quả nhiên là bị
trọng thương, nửa thân dưới của Bóng Lông đã đứt rời, hoàn toàn biến mất, mà
đôi cánh của tiểu Hồng cũng bị xé tan, ai cũng bị thương nặng nề.
Hai tên này vẫn còn sống, những tổn thương này cũng không là vấn đề gì, sinh
linh đã nhen nhóm Thần hỏa thì sức hồi phục cực mạnh, sớm muộn gì cũng có thể
mọc lại những thứ kia.
“Tao còn tưởng rằng bọn mày chết cả rồi.” Thạch Hạo nói.
“Xém tí nữa là đi đời rồi, Kim thân của tên kia quá mạnh, cơ bản đánh không
lại.” Bóng Lông nhe răng nhếch miệng nói, vết thương thì chằn chịt, ngay cả
bản nguyên cũng bị thương tổn.
Tiểu Hồng cũng như thế, trên người không có chỗ nào lành lặn, đặc biệt là Phù
cốt nguyên thủy đã bị đánh nứt, chuyện này vô cùng nghiêm trọng, không tốn một
hai năm thì không cách nào hồi phục như cũ.
“Không sao, ở đây tao có Hoàng kim dịch của thần thụ Thái dương, bọn mày mỗi
người một giọt, trong vòng nửa năm nhất định hồi phục lại như cũ!” Thạch Hạo
nói rồi lấy ra bình ngọc đưa mỗi người một giọt.
Nó tổng cộng có ba giọt, trong đó một giọt đưa cho ba mẹ, còn dành hai giọt để
cho hai đại cường giả này.
“Tên cường giả Tây Phương giáo gia đâu?” Thạch Hạo hỏi.
“Chết rồi, khổ lắm mới bị chúng ta giết.” Tiểu Hồng nói.
“Hắn chết rồi?” Thạch Hạo không ngờ được, chuyện này có gì không đúng, Bóng
Lông và tiểu Hồng dùng thứ gì để đấu lại với cường giả xếp thứ hai này, hai
bên chênh lệch quá lớn.
“Vận dụng tổ khí của Thạch thôn.” Bóng Lông nói.
Thạch thôn có hai tổ khí, gồm một khối cốt và một tấm da thú, lần này Bóng
Lông và tiểu Hồng mở ra phong ấn của hai cổ khí, thứ này còn lại hại hơn pháp
khí Chân Thần của hoàng cung Thạch quốc tới hai phần.
Thạch Hạo ngây người, nói: “Cho dù là thế, thì cũng khó mà giết được tên kia?”
“Chính xác, chúng ta cũng chỉ vửa mới nhen nhóm Thần hỏa mà tên cường giả Tây
Phương giáo kia đã nhen lửa hơn trăm năm, mạnh mẽ vô cùng, thực lực hơn xa
cường giả cùng cấp.” Tiểu Hồng nói.
Mấu chốt chính là, bọn chúng mang theo một cổ khí khác của Thạch thôn, là Hắc
đỉnh.
Dược đỉnh rất thần bí, thường ngày chẳng biết là gì, chỉ có dùng để luyện dược
là tốt nhất, lúc luyện đan bằng chân huyết của hung thú Thái cổ thì mới có dị
thường xảy ra.
Bóng Lông và tiểu Hồng nghe theo lời đề nghị của Thanh Phong là mang theo cái
đỉnh này, vào lúc quan trọng thì cái đỉnh này hiển lộ ra chỗ thần kỳ của mình,
sức phòng ngự kinh người, núp ở trong đó thì có thể tránh thương tổn tới chín
phần mười.
Hơn nữa, quan trọng là, lúc bọn nó sắp chết thì cái đỉnh này lại phun ra một
tia đan hỏa đốt tên cường giả Tây Phương giáo kia thành tro bụi.
“Chuyện này…” Thạch Hạo cứng họng, cái đỉnh này quả nhiên là thần bí, nó vẫn
luôn cảm thấy vật này rất phi phàm, không ngờ rằng không chỉ dùng để luyện bảo
dược mà còn có lực công kích mạnh mẽ như vậy.
Thạch Hạo không ngờ tới, cường giả xếp thứ hai trong bảy Thần lại bị giải
quyết như vậy.
“Đỉnh đâu rồi, tao phải dùng nó để đi tiêu diệt mấy tên Thần khác!” Thạch Hạo
nói.
Hiện tại, phong thanh vẫn chưa có truyền đi, dù là nó giết ba Thần hay Bóng
Lông và tiểu Hồng đánh gục sinh linh đã nhen nhóm Thần hỏa Tây Phương giáo
kia, thì vẫn chưa có bại lộ gì cả.
Nó muốn dùng cái đỉnh này để đi tiêu giết cái đám Thần chết tiệt kia, giải
quyết mầm họa này.
“Nó biến mất không còn tăm hơi nữa rồi.” Bóng Lông thở dài.
Nó và tiểu Hồng hợp lực không chế, mà cái đỉnh kia lại vô cùng thần bí, sau
khi phát ra một tia đan hỏa dễ dàng tiêu diệt cao thủ Tây Phương giáo kia thì
lập tức biến mất trong ánh lửa.
Từ buồn bã tới vui sướng, từng chuyện từng chuyện một, bất ngờ liên tiếp xảy
ra khiến Thạch Hạo mất cảm giác, khi nghe được Hắc đỉnh đã biến mất thì nó
ngạc nhiên chứ không quá khiếp sợ, chỉ là thấy đáng tiếc mà thôi.
“Ta mơ hồ nhìn thấy, cái đỉnh đó như rạn nứt, lớp vở kim loại đen ở bên ngoài
tróc ra thì nó lại trắng noãn như ngọc, trở thành một cốt đỉnh, lúc này mới
biến mất.” Tiểu Hồng nói.
Nó hiểu thần thông Hỏa đạo, lúc Hắc đỉnh phát ra đan hỏa thì nó vô cùng mẫn
cảm, tựa như nhìn thấy màn này, cốt đỉnh màu trắng biến mất trong ánh lửa.