Thạch đô vô cùng hùng vĩ, trên tường thành lấp lánh ánh kim loại, đó chính là
những phù văn đang lóe sáng, khí thế dạt dào, nguy nga và sừng sững trên mặt
đất.
Thạch Hạo đứng rất lâu trước tòa thành, đối mặt với thế cục chắc chắn phải
chết thì nó suy nghĩ thật cẩn thận, trầm mặc rất lâu, cuối cùng thản nhiên
tiến vào thành.
Trong thành, vẫn phồn hoa như trước, ngựa xe như nước trên đường, người tới kẻ
đi, chen lấy xô đẩy, hai bên đường san sát cửa hàng, sinh ý rất thịnh vượng.
Người thường vẫn không biết chuyện đã xảy ra ở Hồng vực, chuyện này chỉ lan
truyền trong giới tu sĩ, cho nên hồng trần vẫn nhộn nhịp, vẫn náo nhiệt vô
cùng, chẳng hề bị ảnh hưởng gì cả.
Trong lòng Thạch Hạo yên tĩnh, một thân một mình tiến tới trước hoàng cung,
không có mang theo Đả Thần Thạch cũng chẳng hề đi với Hoàng điệp, nó để bọn
chúng ở nơi xa miễn rơi vào tuyệt cảnh.
Mà nó cũng chưa hề gọi Bóng Lông và tiểu Hồng tới giúp đỡ, lần này quá nguy
hiểm, bảy Thần hạ giới, hai tên mạnh mẽ kia tới cũng chỉ có nước chịu chết mà
thôi, dù sao cũng chỉ mới nhen nhóm Thần hỏa, tu hành quá ngắn.
Thạch Hạo biết rõ, mấy tên Thần này đã tiến vào cấm địa của Thạch quốc, đang
tọa trấn ở trong hoàng cung.
Ánh bình minh chiếu lên thân thể Thạch Hạo, khiến nó như được bao bọc bởi một
tầng hào quang lấp lánh, nó vào bên trong thành trước, ngước nhìn những dãy
cung điện nối liền liên miên.
“Thạch Hoàng!” Tên thị vệ trong thành kêu lên sợ hãi, vẻ mặt biến sắc hốt
hoảng thấp giọng nói: “Bệ hạ, xin người hãy mau rời đi!”
Nơi đây đã xảy ra chuyện, những người trung thành tuyệt đối đều lưu lại, vẫn
chờ đợi cơ hội để phản kích. Lúc nhìn thấy Thạch Hạo trở lại thì sao không lo
lắng chứ, đây là tự chui đầu vào lưới mà.
“Không sao đâu, tự ta sẽ tới tìm bọn họ!” Thạch Hạo nói.
Trước cửa thành, tên thị vệ ngây cả người nhìn nó bước đi, tâm tình ai cũng
đều phức tạp cả.
Tuy rằng tuổi của Thạch Hạo không lớn thế nhưng hơn nửa năm nay, sấm nổ gió
cuốn, bình định náo loạn, quét sạch quần địch, bảo vệ cơ nghiệp của Thạch
quốc, uy danh hiển hách, sau cùng công thành thì lui thân, khiến người khác
kính phục.
Nhưng hiện nay, Thần linh giáng thế, tuy Thạch Hạo trời sinh ngút trời, mạnh
mẽ phi thường thế nhưng làm sao có thể chống lại, biết rõ mình phải chết nhưng
vẫn một mình gánh lấy, làm người cảm phục.
Mặt trời dần nhô lên cao, toàn bộ cung điện được khoác lên một tầng ánh sáng
lộng lẫy, rạng ngời và rực rỡ. Tên thị vệ ấy tránh đường, Thạch Hạo nhanh chân
tiến vào cung.
Quan sát, nơi đây từng xảy ra chiến đấu, một vài nơi trong hoàng cung bị tổn
hại, đại trận cũng được khởi động thế nhưng người khác vẫn tấn công được vào
bên trong.
Dù sao cũng là Thần, tuy trận pháp này mạnh nhưng không có người có cảnh giới
tương ứng nắm giữ thì cũng không thể nào phát huy ra toàn bộ uy năng được,
càng không nói trong nhóm sinh linh hạ giới còn có người rất am hiểu trận
pháp.
“Ồ, ngươi đã tới.” Trong trung ương thiên cung truyền ra một giọng nói, có vẻ
bình thản tùy ý thế nhưng lại khiến người khác ù cả tai.
“Bệ hạ, người không nên trở về!” Nơi lối vào thiên cung còn có một vài thị vệ
không rời đi, tất cả đều dính đầy máu tươi, vẻ mặt hốt hoảng, âm thầm truyền
âm cho Thạch Hạo.
“Các ngươi lui ra cả đi!” Thạch Hạo ra lệnh.
Những người này nắm chặt binh khí, các đốt ngón tay đã trắng bệch, ai cũng
trầm mặt không nói, bọn họ biết dù ở lại cũng chỉ vô dụng mà thôi, không thể
thay đổi được gì, có thể sống sót cũng mày là những sinh linh này chưa có trút
giận mà thôi.
Chỉ là, mỗi người đều lộ vẻ không cam, lòng đây uất ức, đường đường là một
quốc sao có thể như vậy chứ, cấm địa hoàng tộc lại để người khác đi lại tự
nhiên, công phá rồi chiếm lấy, coi bọn họ như là không khí.
Thạch Hạo vào thiên cung, trên mặt đất có rất nhiều thị vệ đang nằm rên rỉ,
máu chảy đầy đất.
Ba giáo đột kích lần trước cũng chưa hề đánh vào trong trung ương thiên cung
này, nhưng nay lại thất bại thảm hại như vậy, hoàn toàn đã bị chiếm cứ.
“Ngươi chính là Thạch Hạo?” Giọng nói truyền tới, gã là bộ khung xương có màu
vàng kim nhạt, toàn thân đều là như vậy, không có âm khí thế nhưng lại rất an
lành.
Sau lưng gã có cặp cánh chim trắng noãn càng khiến gã thêm vẻ thần thánh,
chính xác, gã tới từ Minh thổ, là một vị Thần đã nhen lửa Minh hỏa.
“Trẻ như vậy à, ngoài cả dự liệu của ta.” Ngay cả hộp sọ của gã cùng có màu
vàng nhạt, hàm dưới khẽ động vang lên những tiếng kèn kẹt, dùng thần niệm thay
thế miệng lưỡi để phát âm, nói: “Đáng tiếc mà, Minh chủ lại muốn ngươi chết.”
Thạch Hạo không nói gì, ánh mắt đảo nhìn gã rồi nhìn về phía bảo tọa nơi kia,
lập tức lửa giận đùng đùng, hai mắt bắn ra ánh sáng lạnh lẽo.
Có một vị Thần đang ngồi ngay ngắn bên trên bảo y Long văn*, mà dưới chân lại
dẫm một thiếu niên, đó chính là Thanh Phong, vẻ mặt của nó tái nhợt, khóe
miệng có máu chảy ra.
(*): Bảo y = Ghế báu.
“Thả nó ra!” Thạch Hạo quát lớn.
“Ta có chừng mực, không lấy mạng của nó, nhưng mà nếu nó dám bất kính với ta
thì nhất định phải bị trừng phạt.” Đó là một chàng trai tóc bạc, nhìn rất trẻ
tuổi, trên mặt mang theo nụ cười hòa ái, một chân đạp lên mặt của Thanh Phong.
“Tiểu ca ca…” Thanh Phong tỉnh lại, lập tức biến sắc, nói: “Đừng nên quay
lại chứ!”
“Nín, ngươi đã vô dụng, cút sang một bên.” Chàng trai tóc bạc hơi dùng sức ở
chân đá Thanh Phong lăn xuống bậc cầu thang, ngã nhào trong cung điện, trong
hiện nó lần nữa chảy ra máu tươi thế nhưng vẫn cắn răng nhịn, không đầu hàng
dù một câu.
Con mắt của Thạch Hạo càng lạnh lẽo hơn, nhìn chằm chằm chàng trai tóc bạc,
nói: “Ngươi là ai?”
“Ta đến từ học viện Âm Dương, tên là Dương Ly.” Hắn bình tĩnh đáp, mắt nhìn
xuống Thạch Hạo bên dưới, tấm tắc khen: “Với tuổi này mà có tu vi như thế, so
với ta năm đó thì lợi hại hơn chút.”
Thạch Hạo cau mày, nghĩ lại, đại kiếp nạn ngày đó thì đạo nhân Âm Dương bị
Liễu Thần chém giết, thân tháp hai tầng cũng bị tiểu Tháp đoạt lại, tên đạo
nhân ấy chắc hẳn cũng tới từ học viện Âm Dương này.
“Viện trưởng của chúng ta đã chết ở hạ giới này, về tình về lý thì cũng phải
có người tới tra xét.” Dương Ly hờ hững nói.
Bên cạnh thiên cung, phía sau màn che truyền tới âm thành nhai nuốt nhóp nhép
truyền tới, Thạch Hạo quay đầu lại, hai mắt trợn tròn nhìn chằm chằm, không
nhịn được kêu to: “Dừng lại!”
Nó nhìn muốn rách cả mí mắt, nơi đó có một con Xuyên sơn giáp, cả người trắng
như tuyết đang cắn xé cánh tay, nuốt lấy tinh huyết của Chiến vương.
Ngoài trừ Chiến vương ra thì còn có đám Bằng Cửu, Minh vương… tất cả đều
chìm vào trong hôn mê, từng người be bét máu thịt, vô cùng thê thảm.
Con Xuyên sơn giáp màu bạc kia nghe thấy thế thì ngẩng đầu lên, nói: “Bọn họ
chết không được đâu, ta chỉ nuốt chút máu thôi mà.” Vừa nói vừa uống ừng ực.
Con mắt của Thạch Hạo đầy máu, nhục nhã cỡ nào chứ, khinh người quá đáng mà!
Mắt thấy mạng sống của đám Chiến vương, Bằng Cửu… khó mà giữ được, kẻ địch
còn lớn lối, nhai nuốt ngay trước mặt mình!
Dương Ly mở miệng, nói: “Đừng bên uống máu nữa, nếu như chết thì không tốt cho
lắm, Thạch quốc to lớn là vậy vẫn cần mấy tên Tôn giả này tọa trấn. Chúng ta
không tiện ra mặt, dù sao cũng phải có một vài người phát ngôn, mấy tên này
cũng được, cứ để bọn họ thao túng một quốc để tìm kiếm thiên Siêu Thoát hay là
các tạo hóa cũng được.”
“Thật vô vị mà, máu tươi của đám Tôn giả này cũng ngon đó, ăn mấy tên thị vệ
kia cứ như là nhai đèn cày vậy.” Xuyên sơn giáp màu bạc nói, chậm rãi đi vào
trong thiên cung.
“Lai lịch của ngươi là gì?” Với cặp mắt đầy tơ máu, nó nhìn hỏi.
“Ta tới từ Thú hải.” Xuyên sơn giáp đáp, nhìn Thạch Hạo, nói: “Đừng có trừng
mắt với ta, ta cũng chẳng có thù oán gì với ngươi cả, chỉ là xuống đây dạo
chơi thôi, ta cảm thấy mùi vị của ngươi cũng ngon đó.”
Thạch Hạo giật mình, nó biết được Thú hải, lúc ở Hạc Minh sơn tụ hội với đám
Lam Vũ, Hồng Hoàng, Bích Cổ thì từng nghe bọn họ đề cập tới cái tên này, thủy
tổ của Thú hải có hình dáng trùng thú*, sau đó khai sáng ra Bách thú chân
kinh, đoạt tạo hóa thiên địa.
(*): Trùng = côn trùng, Thú = thú vật.
Xuyên sơn giáp nhìn chằm chằm vào bộ ngực của Thạch Hạo, nói: “Dựng dục ra Chí
tôn cốt, máu của ngươi chắc chắn sẽ rất thơm.”
“Chỉ có ba người các ngươi?” Thạch Hạo với vẻ mặt chẳng hề cảm xúc gì hỏi.
“Một người cũng đủ san bằng quốc của ngươi rồi, ba Thần cùng đến thì ngươi cho
rằng còn không đủ?” Dương Ly lộ nụ cười khinh bỉ.
Khung xương màu vàng đi tới, phát ra tiếng “kèn kẹt”, cường giả Minh tộc đã
nhen nhóm Thần hỏa mở miệng, nói: “Bảo khố của ngươi quá ít, gần như chẳng còn
thứ gì cả.”
Hiển nhiên, khi tới nơi này thì mục đích chủ yếu của ba cường giả này là muốn
thu lấy một ít thần liệu.
Đáng tiếc, hầu như các vật liệu của bảo khố Thạch quốc đều đã mất cả, sau đó
sửa chữa lại trân pháp của hoàng cũng cũng đã tiêu hao hết trơn.
Khung xương màu vàng tiếp tục nói: “Trận pháp của cung điện này cũng không
tồi, thế nhưng lại không có người thích hợp chủ trì, đối với chúng ta mà nói
thì chính là thùng rỗng kêu to, có một vài vật liệu quý giá có thể lấy được.”
Gã đi tới gần đám Chiến vương, Bằng Cửu, nói: “Mùi vị linh hồn của đám này
chắc thơm ngon lắm đây, nhưng thật đáng tiếc khi không thể ăn.”
Nói tới đây hàm dưới của gã mở to, dùng sức hút một cái, trong cơ thể của đám
Chiến vương, Bằng Cửu, Minh vương lao ra một tia hồn phách rồi ngưng tụ về
phía đầu lâu của gã.
“Đừng có làm loạn, bọn họ đều có tác dụng rất lớn đó.” Dương Ly nói.
“Ta biết, chỉ là ngửi chút mùi vị mà thôi.” Cường giả nhen nhóm Minh hỏa vẫy
vẫy cánh tay xương khô của mình, sau đó thổi một hơi đưa hồn phách của đám
người trở lại cơ thể.
Tuy rằng lửa giận đang thiêu đốt cả người Thạch Hạo, hận không thể lập tức
đánh gục toàn bộ, thế nhưng vẫn phải kìm nén, ba tên Thần này không có ý lấy
mạng của đám Thanh Phong, Chiến vương… và còn muốn dựa vào họ để khống chế
Thạch quốc phục vụ cho mình.
“Người… tại sao lại trở về?” Đám Chiến vương, Bằng Cửu tỉnh dậy thì sắc mặt
tái nhợt, tất cả đều thất kinh.
“Các ngươi đã chịu khổ rồi.” Thạch Hạo lên tiếng.
“Tiểu ca ca…” Thanh Phong há miệng như muốn nói gì đó, khuôn mặt nhỏ nhắn
trắng mịn, nó vẫn không hề khuất phục cho nên mới phại chịu cảnh như thế.
“Thanh Phong!” Thạch Hạo liếc nhìn nó, rồi lại quay đầu về phía ba Thần, nói;
“Các ngươi muốn giết ta thì cứ tới thẳng Tam Sinh sơn là được rồi, tại sao còn
làm liên lụy tới người vô tội, thân là Thần há lại hạ mình tới mức này.”
“Tại sao phải đi Tam Sinh sơn?” Tóc trắng của Dương Ly lưu chuyển ánh sáng,
hắn ngồi trên bảo y dõi mắt nhìn xuống, nói: “Chỉ là một tên tu sĩ Liệt Trận
cảnh nhỏ nhoi, mà muốn chúng ta tới đó? Muốn ngươi chết, chỉ cần một câu mà
thôi, ngoan ngoãn lại chịu tội đi.”
Giọng điệu, dáng vẻ này chẳng hề coi Thạch Hạo là cái đinh gì, vô cùng ngang
ngược ngông cuồng!
“Cho mình cao cao tại thượng, ông nội của ngươi đã trở lại nè, để ông mở mắt
xem ngươi làm sao giết ông!” Toàn thân Thạch Hạo phát sáng, một chiến y bao
trùm cả thể phách, lấp lánh ánh đen.
“Chiến y Bất diệt kim thân?”
“Báu vật từ thời Thái cổ, tới giờ gần như không thể nhận ra được nữa, ngươi
lại có một bộ!”
Sự chú ý của ba vị Thần đều bị hấp dẫn, con mắt sáng quắc lên, nóng bỏng vô
cùng, tất cả đều chuyển bước.
“Xoẹt”, Thạch Hạo từ từ biến mất tại chỗ sau đó xuất hiện ở trên trời cao của
hoàng cung, mắt nhìn xuống bên dưới, nói: “Đám ngụy thần, tới đây mà nhận cái
chết đi!”