Thạch Hạo đã chuẩn bị đầy đủ, ống tay áo vung lên lập tức mấy tế đàn xuất
hiện, sắp xếp trong hư không bao phủ nơi này lại, khí tức đại trận cũng hiện
ra.
“A…”
Hỗn Thiên hầu hét lớn, tóc tím tung bay, con mắt như trăng máu, hắn dường như
hóa thành một đại yêu ma cầm trong tay một ma thước đỏ au, trong lúc vung lên,
huyết quang cuồn cuộn, phù văn vô tận.
Thạch Hạo lộ vẻ nghiêm túc không dám khinh thường, hai tay kết pháp ấn triển
khai đại thần thông hòng trấn áp đối thủ.
“Ầm!”
Trong lúc này, song phương đều tỏa ra ánh sáng lung linh, phù văn vô tận, lần
đối kháng này cực mạnh, cứ như núi lửa phun trào, chỉ trong nháy mắt trời đen
đất tối, màu đỏ thẫm mênh mông.
Nếu như Hỗn Thiên hầu chỉ dựa vào bản thân thì không thể nào chống lại được
với Thạch Hạo, nhưng thanh Huyết Ma thước kia lại quá mức kỳ lại, lúc huyết
quang tỏa ra thì dường như là một vầng thái dương đỏ rực.
Đồng thời ma thước tỏa ra huyết quang lại hình thành nên một ma ảnh cực lớn
bao phủ lấy Hỗn Thiên hầu, dường như là giáp trụ Ma thần, chỉ cần hơi giơ tay
nhấc chân thì khí tức chí cường xuất hiện đầy mãnh liệt.
Đây không phải là người đang khống chế pháp khí mà là pháp khí đang khống chế
người, lấy Huyết Ma thước làm chủ và khống chế lấy Hỗn Thiên hầu để chinh
chiến với Thạch Hạo.
“Thanh ma thước kia phong ấn một tên Ma thần, đừng để cho hắn lao ra ngoài nếu
không phiền toái cực lớn.” Bóng Lông nói nhỏ, sau khi nhen nhóm Thần hỏa thì
linh giác của nó trở nên vô cùng nhạy bén, lúc này đang liên hợp với tiểu Hồng
để đại chiến với bóng người đã hóa thành mưa ánh sáng kia.
Thời thượng cổ, Huyết ma hoành hành, vô cùng hung ác, giết chết không biết bao
nhiêu sinh linh nên bị quần dùng vây giết nhưng khó mà diệt hoàn toàn được
hắn, hắn chỉ cần lưu lại một “Huyết chủng” là có thể sống lại.
“Vậy mau mau giải quyết hắn thôi!” Tiểu Hồng nói, nó thành thành thân người
thế nhưng vẫn dược giáp trụ bao phủ không thể nào nhìn thấy được dung mạo, âm
thanh rất lanh lảnh.
Lúc này, giáp trụ trên người nó phát sáng, pháp kiếm trong tay chính là do
Chân Thần lưu lại, chỉ cần nhảy lên một phát đã là trăm nghìn trượng, mang
theo Nam ly thần thỏa đánh về trước.
Mà Bóng Lông thân hình lại cao như núi, cả người vàng óng, trong tay cầm thần
kích dựng thẳng, nó cũng bắt đầu cuộc chiến với cường giả của Thiên quốc.
“Huyết Ma, chính là cao thủ ở thời kỳ thượng cổ của Thiên quốc ta, hạ giới
xuống đây nhưng lại chết như thế, từ giờ không còn xuất hiện nữa.” Bóng người
hóa thành mưa ánh sáng kia vốn có dáng vẻ trang nghiêm, cứ như là Thần Phật,
thế nhưng lúc này lại lộ vẻ khác thường.
“Thiên quốc, cũng là thứ chẳng ra gì!” Bóng Lông cười gằn, chiến kích trong
tay vụt ngang trời lóe ra ánh sáng như tuyết đối chiến với hắn.
“Một niệm thành Thần, một niệm thành Ma, tâm tùy ý chuyển, giết, giết, giết,
giết, giết!” Bóng người hóa thành mưa ánh sáng kia lúc đầu như là Thần Phật,
lúc này rống to một tiếng, ma vân dân trào, sát khí ngập trời, lập tức hóa
thành một đại ma với thân hình đen thui, đánh về trước.
“Giết!”
Bóng Lông hét lớn, cả người vàng óng hừng hực, chiếc sừng ngắn trên đầu chợt
phát hào quang sáng chói, trong lúc nhất thời có con chân long xuất hiện quấn
quanh người nó, hóa thành phù văn hộ thể, chói lóa hết cả mắt!
Bóng Lông không giống với Chu Yếm bình thường, toàn thân nó vàng óng, kỳ lạ
nhất chính là trên đầu của nó có một chiếc sừng chân long rất nhỏ, lúc này
chợt bùng phát thì phát ra từng hồi rồng gầm.
Đồng thời, từ Thạch Hạo nó cũng đã học được một phần dương cương của pháp môn
Côn Bằng, kim quang chói mắt, thần lực Côn bằng phóng thích, thô bạo và kiên
cường không gì không xuyên thủng.
Thời khắc này, nó ba lực hợp nhất, Chu yếm, Chân long, Côn bằng dung hợp lại
cùng với nhau khiến nó trở nên vô cùng lấp lánh, ánh sáng vạn trượng, đánh
thẳng về phía ma vân, vô cùng mạnh mẽ.
“Ầm!”
Lần đại quyết chiến này cực đáng sợ, mây trắng khắp nơi đều bị đánh tan, bên
dưới một vài ngọn núi cũng dồn dập sụp lún, đá vụn bay khắp trời cao.
Cùng lúc đó, tiểu Hồng thét dài, ở sau lưng nó một con Chu tước cực lớn vụt
ngang trời, trong miệng ẩn chứa nhật nguyệt sao trời, cánh ngân hà không ngừng
buông xuống kèm theo đó là vô số hỏa diễm.
Đây không ngờ lại mà một dị tượng, cũng không phải là sự việc diễn ra một cách
chân thật thế nhưng hoàn toàn đủ đểu biểu lộ ra uy thế khinh khủng của nó như
thế nào rồi!
Ngọn lửa hừng hực đối đầu, tiếng rồng gầm đại chiến, rốt cuộc, vị đại ma này
giải thể, mưa ánh sáng lan tỏa khắp nơi, hắn không ngừng giãy dụa hòng muốn
thoát khỏi vận mệnh bị tiêu diệt.
Trong đại trận, Thạch Hạo đột nhiên nổi lên một tầng da gà, lông tóc dựng
thẳng, một lưỡi mâu màu đen không chút tiếng động xuất hiện, suýt chút nữa đã
đâm trúng vào nó.
Nó nhanh chóng né sang ngang, một ông già áo xám xuất hiện trong tay cầm một
cây chiến mâu, tiếp đón Hỗn Thiên hầu, nói: “Đi bên này, chính là lúc này!”
Không ngờ lão lại hiểu được trận pháp, dẫn theo ma ảnh đỏ đậm đang phát điên
kia xông ra ngoài, sau đó miệng không ngừng ngâm tụng thần chú khiến cho thanh
Huyết Ma thước tỏng tay của Hỗn Thiên hầu phát sáng, thần năng tăng vọt.
“Đi!”
Lão hét lên một tiếng, thanh Huyết Ma thước kia tỏa ra thần uy đáng sợ vọt tới
chiến trường của bọn Bóng Lông bên kia, nhanh chóng nuốt lấy những màn mưa ánh
sáng đã bị phá tan kia, thứ này muốn phệ Thần.
“Đoạt đồ ăn trước miệng hổ?” Bóng Lông giận dữ, vung lên đại kích rồi nện thật
mạnh xuống.
Tiểu Hồng cũng hí dài, thần hỏa mà nó phun ra trời sinh đã khắc chế huyết tu,
trong hư không sương máu bị thiêu đốt phát ra những tiếng ‘xèo xèo’.
“Đi!”
Ông lão áo xám quát nhẹ, Huyết Ma thước đã nuốt một vài màn mưa ánh sáng tỏa
ra huyết quang bao quanh lấy Hỗn Thiên hầu rồi lão vọt tới bên cạnh hắn, bọn
họ triển khai huyết đột cực tốc lao đi.
“Đi sao?” Thạch Hạo lạnh lùng, chụp lấy Đả Thần Thạch bên trên sợi tóc, sau đó
khống chế rồi toàn lực ném mạnh ra ngoài.
“A…” Đả Thần Thạch kêu thảm thiết, cứ như đang chịu phải thê thảm cực ghê
gớm, thế nhưng bản thân cũng lao đi thật nhanh, toàn thân bao phủ phù văn dày
đặc, ầm một tiếng, nện trúng mục tiêu.
Gần đây, thực lực của nó đại tăng, bởi vì ăn quá nhiều thần liệu trong bảo khố
của Thạch quốc, và đã tiến hóa thành một phôi thô chí bảo nhân gian.
“Ầm!”
Vô cùng chuẩn xác, nó bắn trúng giữa mục tiêu ở phía trước, khiến cho lão già
áo xám ngã nhào rớt xuống dưới.
“Giết!”
Bóng Lông, tiểu Hồng cũng giết tới, bản thân bố trí trận pháp trói buộc hư
không này.
“Ma thần, hãy xuất thế đi!” Lão già áo xám hét lớn, trong miệng ngân thần chú
cổ xưa khiến cho Huyết Ma thước run rẩy dữ dội.
“Hên đây vẫn là tàn thước, tuy được sửa chửa thế nhưng cũng không phải là
những vật nguyên gốc ghép lại, nhiều lắm thì uy năng cũng chỉ cỡ sinh linh
nhen nhóm Thần hỏa mà thôi.” Tiểu Hồng nói.
Bóng Lông vung ta bàn tay lớn, cứ thế mà cướp lấy, bộ lông màu vàng lấp lánh
trông vô cùng mạnh mẽ.
“Phá hủy cây thước này đi, miễn cho nó lại làm hại thế gian.” Thạch Hạo nói.
“Cũng được!”
Bóng Lông, tiểu Hồng đồng thời gật đầu, đồng thời vận dụng vũ khí Chân Thần
trấn áp về trước, hào quang tỏa ra ngập trời.
“Muốn hủy ta, một bầy kiến hôi, tuy ta là tàn thuớc thế nhưng cũng đừng hòng
diệt được ta.” Ý chí bên trong Huyết Ma thước thức tỉnh, phát ra âm thanh như
thế.
Vù một tiếng, thanh thước thoát khỏi tay của Hỗn Thiên hầu, hóa thành một vòng
huyết nhật đại chiến với hai người.
Hỗn Thiên hầu rớt xuống cứ như là vừa tỉnh giấc mộng vậy, sắc mặt âm tình bất
định*. Ông lão áo xám bắt lấy hắn rồi nhanh chóng lùi lại sau.
(*): Tâm tình không ổn định, biến hóa vô thường, trước mặt người khác không
thể giữ vững bình tâm hòa khí.
“Sư phụ, chúng ta thất bại.” Hỗn Thiên hầu nói.
Trong lòng Thạch Hạo hơi động, năm đó khi cùng nâng cốc nói chuyện vô cùng vui
vẻ với Hỗn Thiên hầu, thì từng nghe hắn đề cập tới sư phụ của mình, lúc đó còn
nói về đại kiếp nạn nên biết được sư tôn của hắn không phải là nhân vật đơn
giản, hiện tại quả nhiên là như thế.
“Ngươi là người nào?” Thạch Hạo hỏi.
“Là người từng chiếm được truyền thừa Huyết Ma.” Ông lão áo xám mở miệng, ánh
mắt đỏ đậm. Tới lúc này cũng không có gì để nhiều lời nữa, trong lòng bàn tay
của lão phát sáng, lập tức xuất hiện một cốt mâu màu đen lưu chuyển khí thế kỳ
lạ.
Chỉ trong nháy mắt, nhiệt độ nơi đây chợt giảm sút, gió lạnh rút gào, phù văn
màu đen đầy rẫy, cứ như sương mù quấn quanh ma quỷ, quấn quanh bên lưới mâu
màu đen kia.
“Vụt!”
Lão nắm chặt lấy cốt mâu rồi đâm mạnh tới với tốc độ nhanh như chớp, nhắm
thẳng vào mi tâm của Thạch Hạo, đi kèm theo đó là gợn sóng đặc biệt và đáng
sợ, trong lúc nhất thời tựa như nghe được tiếng kêu khóc của ngàn vạn sinh
linh trong địa ngục vậy.
“Nguyền rủa mâu, thật là độc ác.” Ánh mắt của Thạch Hạo đầy lạnh lẽo, có vô số
sinh linh đang gào thét, những oán niệm bị nhốt trong pháp khí này gây ra, hóa
thành nguyền rủa mâu này.
Bên trên cốt thư có ghi chép, mười vạn oan hồn hợp nhất thì là tiểu thành,
trăm vạn oan hồn gợp lại thì không phải là chuyện nhỏ nữa rồi. Biên giới phía
Tây này đã chết tới ngàn vạn người, phi mãng nuốt huyết nhục mà thanh mâu này
ít nhất cũng đã hấp thu oán khí của ngàn vạn sinh hồn.
“Không giết đám các ngươi, thật sự khó có thể khiến thiên hạ an bình.” Âm
thanh của Thạch Hạo lạnh như băng.
Cả người nó phát sáng, triển khai bảy mươi hai biến, hóa thành một con Côn
bằng giương cánh kích thiên, mà sau khi thi triển áo nghĩa của tộc này, một
cặp móng vuốt cực lớn hạ xuống, vô cùng kinh khủng.
“Ầm!”
Nó va chạm với thanh cốt mâu màu đen kia, ngọn lửa linh hồn màu đen và sấm nổ
chớp rền phát ra, ông lão áo xam bay ngược ra sau, miệng không ngừng thổ
huyết.
Lão kinh ngạc, nếu là Tôn giả bình thường khi bị cốt mâu này đánh trúng thì
chắc chắn sẽ ‘thân tử đạo tiêu’ ngay tại chỗ, trở thành một phàn của cốt mâu,
sẽ bị thôn phệ.
Nhưng mà, tiểu Thạch không ngờ lại manh mẽ như thế. Dưới một đòn này càng
khiến cho nguyền rủa mâu bị rạn nứt, làm cho lão ho ra đầy máu, sự mạnh mẽ khó
mà tưởng tượng được!
“Đi!”
Ông lão áo xám hét lớn, khói đen cuồn cuộn cuốn lấy, lão ném cốt mâu về phía
Thạch Hạo, cứ như là một tia chớp màu đen mang theo tiếng kêu rên của ngàn vạn
linh hồn lao tới, mà bản thân lão thì mang theo Hỗn Thiên hầu xoay người bỏ
chạy.
“Mở!” Thạch Hạo mở miệng như là sấm nổ, thân thể của nó phát sáng, vô số lông
chim vàng óng lơ lững, cứ như là Côn bằng thay lông, chém hết một vài tai họa.
Theo sau tiếng hét lớn của nó thì thanh cốt mau dừng lại ngay trước người, bị
phu văn cản trở sau đó nhanh chóng đứt thành từng khúc, ngọn lửa màu đen hừng
hực sau đó là nổ tung.
Kể cả lão già áo xám đang chạy trốn kia thì nơi khóe miệng cũng trào máu, bị
khí nguyền rủa phản phệ nên khiến lão bị thương nặng.
Thạch Hạo hóa thành người nhanh chóng lao tới, rất nhanh đã đuổi kịp, sau đó
nắm quyền thành ấn chỉ về trước.
“Ầm!”
Ông lão áo xám hét lớn, toàn bộ thân thể hóa thành mưa máu và xương vụn, đã bị
xóa tên trên thế gian này.
“Hỗn Thiên hầu, ngươi biết sai chưa?” Thạch Hạo quát lên.
Hỗn Thiên hầu vẻ mặt bình tĩnh, nói; “Tuy rằng ta bị ảnh hưởng của Huyết Ma
thước, thế nhưng lòng ta cũng có dục vọng, nếu không thì đời nào được như giờ,
không có gì nói nữa, ngươi cứ động thủ đi.”
“Xoẹt!”
Thạch Hạo đưa tay điểm ra một vệt sáng, trong nháy mắt phế bỏ toàn bộ tu vi
của hắn.
“Vậy thì hãy để ta kết thúc cuộc đời này.” Hỗn Thiên hầu bình tĩnh nói, bản
thây lấy ra một đoản kiểm kề ngang nơi cổ, dùng sức kéo một đường, đầu lăn
xuống đất.
Trong nháy mắt trước khi chết, thần sắc của hắn trở nên phức tạp, cứ như là
mang theo một loại giải thoát, cuối cùng há miệng như muốn nói điều gì.
“Bệ hạ, cẩn thận… Thiên quốc huyết tế.”
Đây là câu cuối cùng mà Hỗn Thiên hầu lưu lại, tuy rằng không có âm thanh
nhưng khẩu hình lại như thế.
“Hỗn Thiên hầu…” Thạch Hạo than nhẹ.
Trên không, Bóng Lông, tiểu Hồng cầm pháp khí Chân Thần, đánh nát thanh Huyết
Ma thước kia thành bột mịn, rồi dùng Thần hỏa thiêu thành tro tàn.
Chiến dịch kết thúc, Thạch Hạo nấn ná lại ở biên giới phía Tây một lúc lâu.
Sau đó, nó trở lại hoàng cung, triệu Chiến vương, Minh vương, Bằng Cửu tới,
tuyên bố thoái vị.