Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 560: Tiểu Niết Bàn đan

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

Vợ chồng Thạch Tử Lăng lòng như lửa đốt rời đi, sợ khi Tần Hạo được cấy khối
Tiên cốt này vào trong cơ thể thì không chịu đựng nổi rồi chết đi, cho nên
muốn trở lại để bảo vệ.

“Ba, mẹ, hai người đi nhanh đi, nếu con rời giới này thì sẽ tới gặp ba mẹ.”
Thạch Hạo nói.

Nó rõ tâm ý của ba mẹ mình, cho nên bảo họ mau chóng đi chăm nom Tần Hạo.

“Con ngoan, chúng ta sẽ tới thượng giới, sẽ không bị chia cách nữa, cả nhà sẽ
đoàn viên.!” Thạch Tử Lăng nói.

Nhưng, hiện tại bọn họ không thể nào đăng thiên được với nó được, Thạch Hạo đã
xới tung Bất Lão sơn gây nên sóng gió ngập trời, tộc nhân đều căm thù nó.

“Tới thượng giới, chúng ta sẽ rời khỏi Tần tộc và tìm con.” Tần Di Ninh nói.

“Mẹ, không cần như thế.” Thạch Hạo lắc đầu.

Sau đó, hai vợ chồng lên đường tới Huyền vực.

Trung ương thiên cung, Thạch Hạo trầm tư, nó có một vài việc muốn làm, đảm bảo
lúc rời đi thì Thạch quốc sẽ càng ngày càng mạnh mẽ hơn.

“Ta muốn luyện đan.” Thạch Hạo nói.

Thạch tộc lập quốc, mạnh mẽ tới hiện tại, nội tình trọng yếu nhất là có tới
vài tấm đan phương cổ, đan phương này có thể tăng thực lực của người dùng, có
thể giúp tu sĩ có thiên tư cao phá quan.

Nó rời đi rồi, Thạch quốc nhất định phải có sức chiến đấu tuyệt đỉnh thì mới
có thể bảo vệ tất cả, nếu không náo loạn sẽ xảy ra ngay.

Bằng Cửu mở miệng, nói: “Bệ hạ, linh dược cũng không nhiều lắm.”

Trước kia, Thạch quốc đại loạn, các Vương xông vào cấm địa trong hoàng cung,
một vài hoàng tử và công chúa cũng chẳng hề thua kém, họ đã trộm hơn phân nửa
trong bảo khố rời đi, may là vẫn còn nội khố. Còn linh dược viên thì không
tránh thoát được, gần như bị hái đi sạch sành sanh.

“Không sao, những ngày gần đây không phải các chư hầu từng làm loạn đã thuần
phục rồi ư, nói bọn họ dâng lên một vài linh dược.” Thạch Hạo cười lạnh.

“Được, thuộc hạ sẽ đi đốc thúc.” Bằng Cửu nói, hiện tại hắn có thực lực cực
mạnh, trước khi đại kiếp nạn tới thì đã cảm ứng được dấu hiệu đột phá, và sáng
nay cũng đã thành công đột phá lên Tôn giả.

Mấy ngày sau, hàng loạt linh dược cuồn cuộn được đưa tới, trong dược viên của
hoàng cung Thạch quốc tràn ngập mùi thơm, bông hoa khoe sắc, lấp lánh hào
quang chói rực.

Có thể nói, nơi đây vô cùng tráng lệ, một tầng quang vụ cứ như là khói mỏng
lượn lờ, là sự phóng thích của tinh khí, là tinh hoa của dược thảo đang lưu
chuyển.

“Thật là thơm nghe!” Thanh Phong xuất hiện, hắn đang ngồi xếp bằng luyện công
ở nơi này.

Thạch Hạo đi lại trong dược viên, nhìn linh dược khắp nơi thì cảm thán, Đứng ở
độ cao này, một khi tài nguyên được điều động quả nhiên không thể nào tưởng
tượng nổi.

Ngày xưa, chỉ vì vài cây linh dược mà phải vượt núi băng đèo, tìm khắp nơi
trong Bách Đoạn sơn, đại chiến qua rất nhiều người.

Hiện nay, khi đã trở thành Thạch Hoàng, chỉ cần ra lệnh một tiếng, mấy ngày
sau liền có hàng loạt linh dược mà mình cần đưa tới, so sánh giữa hai bên,
tương phản vô cùng.

Một dược đỉnh màu bạc được lấy ra trong bảo khố, bảo huy lưu động bên ngoài,
vô cùng cổ xưa thế nhưng không hề hư hao, tựa như mới vừa rèn xong vậy.

Nhấc nắp đỉnh lên, vẫn chưa có luyện dược thế nhưng mùi dược liệu bên trong ập
ra, tựa như một lò linh đan mới được luyện xong vậy.

Không cần nghĩ cũng biết đây là một đỉnh quý, được dùng để luyện dược quanh
năm suốt tháng, khó mà tưởng tượng dược tính được truyền vào trong kinh khủng
tới cỡ nào, là báu vật Đan Đạo, huống hồ đây còn là pháp khí mà Thần linh
luyện chế.

Bằng Cửu giới thiệu, đây chính là thần vật chuyên dùng để luyện dược của Thạch
quốc, truyền thừa xa xưa, từ thượng cổ cũng đã tồn tại rồi.

Thạch Hạo gật đầu, dược đỉnh quả nhiên mạnh mẽ, là bảo vật cấp Thần chân
chính, dùng để luyện dược thì tỷ lệ thành công tăng thêm một đoạn dài, đồng
thời tinh hoa dược tính cũng được bảo lưu hoàn toàn.

Nó gõ nhẹ một cái, đinh, rất trong trẻo, âm truyền rất dễ nghe.

“So với Hắc đỉnh ở Thạch thôn thì như thế nào?” Thanh Phong hỏi.

“Cái đỉnh kia rất thần bí, không đoán được cấp bậc.” Thạch Hạo lắc đầu, đan
phương đầu tiên của Thạch quốc là từ chiếc Hắc đỉnh này, sau khi thực lực của
nó tăng mạnh thì có nghiên cứu qua thế nhưng vẫn không thể nhìn thấu được.

“Còn thiếu một vài kỳ dược nữa.” Thạch Hạo than nhẹ.

Nó muốn luyện chế tiểu Niết Bàn đan, có thể giúp Vương giả đột phá vào Tôn
giả, thứ này cần hơn trăm loại linh dược hòa vào nhau thì mới luyện thành.

Chỉ là, chỉ vì có một vài loại dược quá hiếm thấy, đi khắp thế gian cũng khó
tìm được, cũng không phải kiểm soát cả một giới là có thể làm tất cả mọi việc,
toàn bộ các loại dược liệu cần là đều có được.

Thạch Hạo thu gom được vài cây kỳ dược, như Hoàng Kim thảo, Tuế Nguyệt Lưu
kim, Tử Linh lan… là đạt được trong Dược đô, tuy giờ đều lấy ra nhưng vẫn
thiếu đi mấy loại.

“Thiếu Hoàng Tuyền trúc, nghe nói vật này từng xuất hiện trong Tây Lăng, có
thể lần trước tiến vào vận may không tốt nên không thấy.” Thạch Hạo nhíu mày,
nói gì đi nữa thì nó cũng không hề muốn lại lần nữa tiến vào chỗ đó, nơi ấy
quá kỳ lạ, bí mật quá lớn.

Trên tế đàn trong Tây Lăng giới có một viên tròng mắt còn dính máu tươi, chưa
hề bị khô, làm người khác hoảng sợ.

Ngoài ra, xương sọ thủy tinh, xương tay hoàng kim cũng rất đặc biệt, hiển
nhiên không phải là vật của một người, vô cùng tà dị!

Thạch Hạo ngồi xếp bằng trong dược viên, mùi hương thâm ngát, nhìn từng cây
linh dược lấp lánh trong suốt, thật sự nó không đành lòng hái đi.

Cuối cùng, nó lấy một dược đỉnh màu bạc ra rồi bắt đầu luyện dược.

Nhưng cây dược này chỉ chỉ hái lá hoa, tuyệt không cắt cả gốc cả cành, sau này
vẫn có thể sinh trưởng, không sợ khô héo.

Chiếc đỉnh lớn màu bạc tỏa ra ánh sáng, linh tuyền được truyền vào tỏng, từng
linh dược một được ném vào trong, trên thân đỉnh lưu chuyển phù văn, sương mù
mờ mịt tỏa ra, giống như là tiên khí vậy.

“Thật sự là kỳ lạ!” Thanh Phong kinh ngạc.

Thạch Hạo một bên luyện dược một bên chỉ điểm, đan phương sớm đã nói cho hắn
biết, cũng như giảng giải cách làm sao để luyện chế linh dược, khống thế hỏa
hầu như thế nào.

Nó cũng không có tiến vào trong đỉnh rèn luyện bản thân, đối với việc nghiên
cứu và lý giải về đan phương càng ngày càng sâu sắc hơn, thì nó có thể trực
tiếp luyện thành đan mà không cần phải tự thân tiến vào trong đỉnh để hấp thu
nữa.

Trong quá trình, Thạch Hạo không thể không phân tâm, cứ như đề phòng kẻ trộm
vậy, nó đang đề phòng Hoàng Điệp, con vật nhỏ này cứ thêm tên quỷ tham ăn, hận
không thể xông vào dược điền ăn sạch sành sanh.

Tuy rằng còn thiếu một vài kỳ dược thế nhưng trong dược điền cũng có vài gốc
dị chủng vô cùng hiếm thấy, có thể dùng chúng để thay thế, Thạch Hạo cảm thấy
luyện dược có thể thành công.

“Loại dược này thật kỳ lạ, phiến lá thì cứ như là hình con rùa, đen tuyền bóng
loáng, đúng là như tên gọi, Quy Diệp lan.” Thanh Phong biết thêm không ít kiến
thức.

Bên trong đỉnh tỏa ra mùi hương thơm ngát, quang vụ mịt mờ như ẩn như hiện,
một người tí hoan màu vàng ngồi xếp bằng và tụng kinh.

“Đây là…” Thạch Hạo kinh ngạc.

“Dược đỉnh này đã có linh tính, đó là tinh hoa của dược tính, hợp thành hư
Thần, từ xưa tới nay, không ngừng có người tụng kinh luyện dược ở đây hòng
giúp đỉnh này thông linh.” Bằng Cửu nói.

Thạch Hạo không ngừng ném từng loại dược quý báu vào trong, đặc biệt có một
gốc cây màu đỏ thẫm là quý giá nhất, nó đã vượt qua linh dược bình thường, có
khả năng tiến hóa thành Thánh dược.

Huyết Hoàng đằng, vô cùng hiếm thấy trong thiên địa, toàn bộ hạ giới không quá
ba năm gốc, mà tiến hóa tới một bước này thì càng hiếm hơn, chỉ có đúng một
gốc này.

Toàn thân là màu đỏ đậm, lấp lánh trong suốt, dài hơn một mét, cứ như là con
phượng hòa máu giương cánh, các phiến lá và thân cây tỏa ra hà huy, vô cùng
rực rỡ.

Góc bảo dược này được Bằng Cửu bảo vệ ngày đó, hiện giờ đã trở là một trong
những bảo dược quý nhất hoàng cung, nó có khả năng tiến hóa thành thánh dược.

Thạch Hạo lấy ra một đoạn rồi bỏ vào trong đỉnh, ầm, xích hà nhuộm đỏ bầu
trời, một con phượng hoàng máu giương cánh, cảnh tượng kinh người.

“Keeng!”

Nó đậy nắp đỉnh vào rồi bắt đầu dùng đạo hỏa bản thân để luyện dược.

Sau một ngày, trong đỉnh vang lên những tiếng coong coong, nắp đỉnh bốc bốc
lên liên hồi, kim quang óng ánh, bảo khí trùng thiên, có ba viên kim đan đang
lơ lững không ngừng va chạm vào thân đỉnh, cứ như có sinh mệnh lấp lánh xinh
đẹp.

“Thành công rồi!” Thạch Hạo vui mừng, lập tức lấy ra ba bình ngọc rồi bỏ chúng
vào.

Tiểu Niết Bàn đan đã luyện thành công và được bảo quản, nhưng trong đỉnh vẫn
thơm ngát mùi dược liệu, hương thơm nức mũi, hà vụ không tiêu tán.

Sau khi bình tĩnh lại cơn vui mừng thì Thạch Hạo tiếp tục luyện đan, sau một
ngày lại thêm một lò mới nữa, cũng có ba viên kim đan, khí lành dân lên, không
ngừng xung kích trong dược đỉnh, lấp lánh chói mắt.

Đến đây thì luyện đan kết thúc, không còn dược nào để tiếp tục luyện nữa, nếu
như lại hái thêm lá thêm hoa thì sẽ làm ảnh hưởng tới rễ cây của những cây
linh dược trong dược điền này.

“Đáng tiếc là cây thánh dược Ngũ Nguyên thụ vẫn ủ rủ, nếu không có thể ngắt
lấy mấy lá rồi.” Thạch Hạo khẽ nói, đây là gốc thánh dược được mang về từ Bất
Lão sơn.

Mặc dù như vậy nhưng nó vẫn rất thỏa mãn rồi, tổng cộng có sáu viên kim đan,
bản thân lưu lại một viên, cho Thanh Phong một viên, còn lại bốn viên đủ để
tạo nên mấy vị Tôn giả cho Thạch quốc rồi.

“Phải nghĩ cách, nếu như có thể luyện thêm nữa thì quả là tốt, lúc đó mỗi
người thân đều có phần.”

Thạch Hạo gọi Chiến Vương tới, hộ pháp cho hắn, mấy ngày sau, vị vương giả
mạnh mẽ này đã thuận lợi tiến vào Tôn giả.

“Yên tâm, cứ để Thanh Phong cho thuộc hạ lo, sau khi lên ngôi vị Nhân Hoàng
thì sẽ không có vấn đề gì cả.” Chiến Vương nói, giờ đã là Tôn giả nên hắn có
đủ tuổi thọ để phò tá tới lúc Thanh Phong trưởng thành, có thể uy hiếp cả
thiên hạ.

Bằng Cửu cũng gật đầu, hắn bước vào cảnh giới này sớm hơn Chiến Vương vài
ngày.

Ba viên còn lại, Thạch Hạo đưa hết cho bọn họ quản lý, có thể tại nên ba vị
Tôn giả, muốn cho ai thì do bọn họ quyết định.

Nhưng mà, tuyệt không thiếu người để tuyển chọn, ngày hoàng cung bị công phá
thì cũng có mấy vị lão Vương gia nổi giận đùng đùng, đứng về phía Thạch Hạo,
vì nó mà chiến, vì Thạch quốc mà chiến, hiện tại cũng có thể trợ giúp họ thành
Tôn giả.

Thạch Hạo cũng không có lập tức ăn ngay viên tiểu Niết Bàn đan này, bởi vì mấy
ngày nay nó bận nghiên cứu Vạn Linh đồ, cảm ngộ rất nhiều thứ, nó muốn hiểu
thêm một vài thứ nữa rồi hẳn ăn sau, như vậy hiệu quả sẽ càng hiệu quả hơn.

Sau đó nó đi du lịch, làm một chuyến tới Hỏa quốc, nó cảm thán không thôi, đã
từng là thủ phủ hùng vĩ giờ đã hóa thành phế tích, một ngôi thành mới đã được
trùng kiến ở vị trí khác.

Hỏa quốc lúc này xuất hiện phân tranh, là vì ngôi hoàng đế mà dấy lên tranh
đấu.

Thạch Hạo cũng không có tham dự và cũng không muốn can thiệp vào. Hỏa Hoàng
mang theo một vài người sớm đã tiến vào thượng giới, còn những người tranh
cướp ngôi vị hoàng đế cũng không có mấy quan hệ gì với Hỏa Linh Nhi cả.

“Thôn Thiên Tước, Cùng Kỳ, các ngươi còn sống không?” Thạch Hạo điều khiến
chiến xa nhanh chóng đè ép bầu trời, tiếng vang ầm ầm, không ngừng ngang dọc
trong Đại hoang.

Mấy ngày nay nó vẫn phái người đi tìm kiếm, tra xét tung tích của đám hung cầm
ác thú kia, không biết chúng có tránh được một kiếp kia hay không.

Năm đó, sơn bảo xuất thế, bốn đại cường giả tranh đấu, Thôn Thiên Tước và Cùng
Kỳ hung ác điên cuồng vô cùng, đồ sát mười vạn dặm, ăn thịt toàn bộ mọi người
trong khu vực ấy.

Thạch Hạo rất muốn tìm hai con hung linh này để trả thù cho những người xấu
số.

Ngoài ra, Thôn Thiên Tước cùng với Cùng Kỳ chính là thủ phạm đã diệt Bổ Thiên
các, lực phá hoại vô cùng đáng sợ.

“Con Tỳ Hưu kia, lẽ nào cũng đã chết rồi?”

Ngoài ra, nó còn tìm kiếm một con Tỳ Hưu, năm đó tên này từng ăn mất một cánh
tay của tổ phụ Đại Ma Thần, Thạch Hạo rất muốn báo thù thay cho người.

Nó tìm quanh Hoang vực một vòng, thế nhưng cũng chẳng có kết quả của một ai.

“Thôi, đến lúc rời đi rồi…” Thạch Hạo khẽ nói.

Trầm ngâm giây lát, nó cảm thấy nên đi thêm một chỗ nữa, nơi ấy còn có một cơ
duyên lớn không biết đạt được hay không.

Lập tức, Thạch Hạo tiến vào Hư Thần giới, một quyền đấm ra, thiên địa nơi đây
chấn động mạnh mẽ, hư không vặn vẹo gần như bị phá nát, đây là sức mạnh đã
vượt qua cực hạn, khiến cho tên ‘Vực sư’ sợ hãi.

“Ngươi muốn gì thế hả?” Hắn là do quy tắc biến thành, lạnh lùng vô tình.

“Ta có tám mảnh vỡ đồng thau, còn có hai khối nữa thì sẽ đạt được một bảo
thuật cái thế, ta nghĩ hay là đi phá các kỷ lục thì sẽ đạt được hai khối còn
lại.” Thạch Hạo nói.

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận