Nơi xa, mọi người đều giật mình, mấy người kia quả thật đang rút đi, bởi vì
bọn họ nhìn không thấu tiểu Thạch, cảm thấy nó có chút yêu tà, làm cách nào
chế trụ được ba vị cường giả đã nhen nhóm Thần hỏa kia?
Nhưng khi nghe được câu nói cuối cùng của nó thì một cây thân leo màu xanh
chấn động, vô cùng tức giận, thân có Thần hỏa nhấp nháy thế nhưng lại bị người
khác bỡn cợt, đáng hận mà.
Bọn họ tự nhiên đều phát hiện ra, tu vi của tiểu Thạch tuyệt đối không thể tác
chiến với những cao thủ ở cảnh giới này, đến cùng nó dựa vào thủ đoạn nào,
trên người nó có chí bảo đáng sự ư?
“Lẽ nào là bí bảo, là tấm phù có thể cố định được thần linh?” Có người nhỏ
giọng nói.
Trong giới tu hành, có một vị chí tôn thời thượng cổ đã luyện thành vài tấm
phù và lưu truyền trong thế gian, ví như Định thần phù, như Cấm không phù, uy
năng vô tận, cực kỳ mạnh mẽ.
Chỉ là báu vật này quá hiếm, xác xuất xuất hiện cực nhỏ, bọn họ hoài nghi rằng
tiểu Thạch đang nắm giữ vài tấm như thế này, cho nên mới có thể cố định được
ba vị cường giả kia.
Tuy vậy trong lòng bọn họ vẫn rất e dè, nhưng cũng có mấy người không cam tâm
rút đi, nếu sợ hãi mà bỏ chạy thì quá mất mặt.
Nhưng, cũng có người lại hết sức cẩn thận, quyết đoán xoay người bay về cuối
chân trời, chẳng thèm đếm xỉa tới nơi đây làm gì.
Xoẹt!”
Cây dây nho đong đưa, một viên kim đan màu tím cứ như là quả cầu ánh sáng bay
tới, phù văn hừng hực bốc lên không ngừng nổ tung trong hư không hòng chặn lại
Thạch Hạo.
Nó thất kinh, lập tức né tránh, pháp môn Côn bằng phát huy tới cực điểm, sau
khi lướt sang vạn trượng thì mới quay đầu nhìn lại, nơi đó tràn ngập ánh tím,
đám mây nơi đó bị đánh tan tành.
Sức mạnh lớn thật, nó thầm líu lưỡi, tuy nói là mới nhen nhóm Thần hỏa, cũng
chỉ là vừa mới cất bước trên con đường của Thần, cũng không phải Thần chân
chính thế nhưng đối với nó mà nói, vẫn rất đáng sợ!
“Đúng là cây nho, chỉ vừa mới tiến đánh mà đã thành ra như vầy rồi.” Thạch Hạo
thì thầm.
Xa xa, có người nhếch miệng thế nhưng tiếng cười chẳng hề phát ra, bởi vì
không ai dám cười cả.
Cây dây xanh giận dữ, ánh xanh ngập trời, cả cây tỏa ra phù văn, rễ cắm trong
hư không không ngừng rút lấy thần lực, sau đó thần năng bùng phát muốn giết
chết nó.
“Định cho ta!” Thạch Hạo quát lên, giơ tay chỉ về trước.
Tất cả mọi người thất kinh gấp rút lùi lại, ngay cả cây dây nho kia cũng rùng
mình, lạnh toát cả người, nó nhanh chóng lướt sáng bên tránh đi thế công này.
Kết quả, chẳng có chuyện gì xảy ra cả, cũng chẳng ai bị cố định cả.
Tất cả mọi người đều tập trung về phía nó, ánh mắt lóe lên, Thạch Hạo gãi gãi
đầu, giả vờ bình tỉnh, nói: “Cũng đôi lúc sẽ thất thủ, lại nào!”
Nó lại chỉ sang bên nhằm về cây dây nho kia, trong miệng lần nữa quát lên chữ
“Định”, nhưng vẫn chẳng hề có biến hóa gì, nhưng cây dây nho đó vì sợ quá nên
lao vút cả ngàn trượng trên trời cao.
“ĐỊnh tiếp!” Thạch Hạo chỉ, lần này cây dây nho này cũng chẳng thèm tránh làm
gì, lạnh lùng đứng ở đó.
Đồng thời, các sinh linh cường giả siêu cấp của các đại giáo khác cũng như
thế, lơ lững giữa không trung, lạnh lùng nhìn nó.
Lúc này, Thạch Hạo ngại ngừng, cười hi hi nói: “Cũng chỉ mới học được chiêu
này còn có chút hơi ngượng, để ta nghĩ lại xem dùng như thế nào cho đúng.”
Chuyện cười này chẳng hề thú vị gì, mọi người đều hờ hững, sát khí tràn ngập
áp sát về phía trước.
Một con ma tước* màu đen hí lên, há miệng phun ra một tia chớp màu đen lao về
phía nó, lôi đình điếc tai, trời cao khuấy động, cứ như mây đen ầm ầm kéo tới
vậy.
(*): Chim sẻ.
Đây là một tinh linh theo Hắc kim tước hạ giới, tuy thân thể không phải bằng
máu bằng thịt thế nhưng cũng là do hắc kim biến thành, chỉ là mưới nhen nhóm
Thần hỏa mà thôi, kém xa con Hắc kim tước mà Liễu Thần từng đánh chết kia.
Nhưng đối với Thạch Hạo mà nói lại là tai nạn thật sự, không phải là đối thủ
với bọn họ. Hai cánh tay rung lên hóa thành cánh Côn bằng màu vàng, bay vút
lên trời cao né tránh đòn đánh này, nơi tràn toàn là mồ hôi hột.
“Rầm!”
Một sợi dây leo màu xanh mở rộng không ngừng sinh trưởng đủ đến quấn tronnf cả
một ngọn núi, từ xa lao tới phụ cận hòng quấn lấy Thạch Hạo.
Cây dây nho xuất thủ, xánh xanh lấp lánh, phù văn dày đặc, Thần hỏa bốc lên
liên miên, đối với Tôn giả mà nói thì đây chính là thần uy không cách nào
chống đỡ nỗi.
Nó hạ giới cùng với thần đằng Thái dương, cái cây thần đằng cổ xưa màu vàng
kia sau khi bị Liễu Thần chặt đứt một đoạn, vì quá sợ hãi nên trốn về thượng
giới mà không dẫn nó theo.
Màu xanh biếc dạt dào, các phiến là chuyển động vù vù trong hư không, Thạch
Hạo nhanh chóng lao lên cao thế nhưng bên dưới, một cây dây leo to như như
ngọn núi cứ lao vút lên theo, cả bầu trời bị che kín gần như quấn chặt lấy nó!
Đây là sự chênh lệch sao? Nhen nhóm Thần hỏa, đứng sừng sững trên Phong thần
đài, ngay cả tu sĩ cấp Tôn giả cũng chẳng hề lọt vào mắt, uy thế to lớn.
“Định thần phù!”
Thạch Hạo hét lớn, trong tay xuất hiện một tấm phù ố vàng đánh về bên dưới,
lập tức ánh lửa bùng lên mãnh liệt.
Tất cả mọi người đều thất kinh, dù là cây dây nho cũng chấn động, một đoạn dây
leo đó bị đốt cháy.
Nhưng mà, cũng chỉ đôi chút mà thôi, tấm phù kia cháy thành tro tàn khó có thể
tổn thương được chủ đăng của cây dây nho kia, cũng chỉ đốt cháy một vài chiếc
lá thôi.
Chủ thân Nguyệt Thiền nhìn rất rõ, trên gương mặt trắng mịn lộ vẻ cười nhạt,
đôi mắt đẹp thâm thúy, nàng tự nhiên nhận ra được đây chính là những gì trong
lần quyết đấu trước kia giữa nàng và Thạch Hạo đã bỏ lại, trận chiến đó toàn
bộ bảo vật của nàng đều mất hết.
Hào quang sáng rực, một đám cường giả hóa thành linh thân nhanh chóng lao tới,
trong đó có tới bốn người đã nhen nhóm Thần hỏa, họ không ngừng vây sát lấy
Thạch Hạo, sắc mặt thì lạnh lùng đằng đằng sát khí.
“Chư vị, chuyện gì cũng phải từ từ chớ, đừng có gấp gáp như vậy. Tất cả cũng
đều là người tu hành cả, không cần như thế, chúng ta có thể ngồi trò chuyện
với nhau mà.” Thạch Hạo chính trực lên tiếng.
“Chỉ là một tên tu sĩ Liệt trận cảnh nhỏ nhoi mà cũng dám làm càn?” Có người
lạnh lùng nói.
Đặc biệt là cây dây nho, vẻ mặt càng lạnh lẽo âm trầm hơn, mới vừa rồi còn bị
Thạch Hạo đùa bỡn nên sớm đã động sát cơ, Thần hỏa xanh biếc bốc lên, nói;
“Thiên tư đúng là bất phàm thế nhưng vẫn chưa trưởng thành, chung quy lại cũng
chẳng là cái đếch gì cả, cốt của ngươi, ta muốn!”
“Khối cốt này chúng ta đều có thể quan sát, chư vị, nếu ai tới lấy khối cốt
này thì phải cẩn thận, đừng để hắn tự bạo.” Con chim Ma tước hắc kim kia nói.
Những người này đều là linh thân cũng không phải là chân thân!
Trên thực tế, tuy rằng ngăn chặn tiểu Thạch, nhìn thì bất cứ lúc nào cũng có
thể tiêu diệt được nó thế nhưng những người này đều có chút kiêng dè, làm tốt
công tác rút chui cho mình.
Dù sao, vừa nãy nó cũng từng cố định ba vị cường giả đã nhen nhóm Thần hỏa
kia.
“Ta tới móc cho!” Cây dây nho tung ra một sợi dây muốn banh lồng ngực của tiểu
Thạch ra.
“Ta giúp ngươi!” Ma tước hắc kim nói, cả người nó phát sáng, mặc dù là linh
thân thế nhưng cũng mạnh mẽ vô cùng, nó không yên lòng với cây dây leo màu
xanh này nên muốn giám sát.
Phương xa, đám Lam Vũ, Bích Cổ, Hồng Hoàng… đều hoảng sợ, sự tình biến hóa
quá nhanh, làm sao lại thành ra thế này?
“Ta nói rồi, các ngươi cứ cho ta là quả hồng mềm, muốn bóp thế nào thì bóp hả,
cảm thấy có thể ức hiếp được ta à?” Thạch Hạo bình tĩnh mở miệng, trong lòng
ầm thầm truyền âm, nói; “Bất diệt đại ca ơi, đại ca lại ngủ rồi sao?”
“Có hơi thất thần.” Âm thầm có âm thanh truyền tới, không hề dao đọng mà cứ
như chiếc giếng cổ vậy.
Đầy tiên là Thạch Hạo như phát điên, sau đó quay về bốn phía, nói: “Định,
định, định, định!”
Bốn linh thân mạnh mẽ kia đều bị ổn định thế nhưng chân thân Thần hỏa của bọn
họ đều nhảy dựng lên, tất cả đều lấy ra trận dài, chớp mắt đã phá không rời đi
xa.
Thủ đoạn giữ mạng bực này, dù là thần vương tới cũng không kịp ngăn cản, tuyệt
đối có thể thoát vây.
Nhưng mà, bất ngờ lại xảy ra, mấy người đã nhem nhóm Thần hỏa đang còn kinh
ngạc thì tựa như bị người khác vồ phải, cả linh hồn đều run rẩy.
Không riêng gì bọn họ, tất cả mọi người đều sợ hãi. Thời khắc này, thiên địa
bạo động, kim quang sôi trào tựa như như một chị Ma chủ cái thể sống lại khiến
cho đất trời cũng phải run theo.
Một bàn tay màu vàng, sợ còn lớn hơn cả đám mấy kia rất nhiều, từ từ đè ép cả
trời đất, khí tức bất hủ phóng thích! Kim quang ấy vạn tầng, phù văn cuồn
cuộn, sương mù màu vàng dày đặc chấn nát bầu trời, cứ thế ép đám ngươi kia
phải hiện ra.
Cảnh tượng này chấn động cả thiên hạ, tất cả mọi người đều sợ hãi, linh hồn
rung lên như muốn quỳ rạp sát đất để quỳ lại hắn.
Không riêng là bốn người, hai tên nhen nhóm Thần hỏa đã trốn về nơi xa cùng
với một vài người hơi yếu cũng đều bị bắt về đây, cơ bản không thể chạy thoát.
Trên thực tế, một người trong số đó sớm đã vận dụng một tấm Phá không phù đi
xa cả vạn dặm thế nhưng cũng bị giam cầm về bắt về nơi đây, không ngừng giãy
dựa trong bàn tay màu vàng óng ấy.
Bàn tay to lớn màu vàng này lật ngược lại, một đám cường giả nhen nhóm Thần
hỏa rớt xuống, bọn họ cũng giống như xương khô, Ma quỳ, đều bị cố định trong
hư không.
Mọi người hoảng sợ, ngửa đầu quan sát, sinh linh Bất diệt với khí hỗn độn cộng
với ánh sáng màu vàng đứng sừng sững trong thiên địa, sau lưng là một cặp cánh
màu vàng, hắn dõi mắt nhìn xuống bên dưới.
Tất cả mọi người đều tê dại da đầu, quá mạnh mẽ, ai có thể chống lại?
“Sinh linh Bất diệt…” Vị thần của Bất Lão sơn run rẩy, vô cùng cay đắng.
Vị cường giả này sơ hữu tấm thân bất tử, gần như giết không chết, mạnh tới mức
đỉnh cao nhất, có hắn giúp đỡ thì có mấy ai có thể ngăn cản đây?
“Từ hôm nay trở đi, hạ giới không còn Thần.” Sinh linh Bất diệt bình tĩnh mở
miệng, bùng phát ra gợn sóng kinh khủng không gì sánh được, sương mù màu vàng
khuếch tán nhấn chìm cả thiên địa.
Hắn há miệng hút vào một hơi, xương khô của Minh thổ, cường giả đã nhen nhóm
Thần hỏa của Bất Lão sơn, Ma quỳ, Hắc kim tước… toàn bộ đều tiến vào trong
miệng của hắn, cứ thế biến mất không thấy đâu.
Chỉ có Thần hỏa phừng phực không ngừng tỏa ra từ trong miệng của hắn, còn có
tiếng gào thét không cam tràn đầy vẻ sợ hãi vang vọng đất trời…
Thạch Hạo kêu la thảm thiết, cõi lòng tan nát, nói: “Cây nho quý, cây nho quý
của ta!”
Mọi người đang sợ hãi thì chợt ngẩn ra, đặc biệt là đám Thủy Nguyệt, Oánh Oánh
đều cảm thấy cái tên này dở dở ương ương, muốn cười nhưng lại cười không nổi!
Đương nhiên, cũng có người không như thế này, tựa như Tuyên Minh, Lam Vũ…
tên quỷ này quá nguy hiểm, có quan hệ thân thiết với cả sinh linh Bất diệt
này!
Thạch Hạo cũng chẳng ở yên, nó bước về trước, cánh tay phát sáng cứ như là Kim
bằng giương cánh, thần mang mười mấy trượng phát ra rồi chém về trước, âm
thanh bụp bụp truyền tới.
Những người mà sinh linh Bất diệt nuốc vào cũng chỉ là đám vừa mới bước vào
nhen nhóm Thần hỏa, mà những người còn lại đều bị nó giết sạch.
Sau nó, nó vung tay, tên Minh nhân còn có Ma quỳ hóa thành cô gái áo đen kia
đều bị chém rớt đầu lâu, chết oan chết uổng.
“Tha cho ngươi một mạng.” Cuối cùng, nó thả người trẻ tuổi Bất Lão sơn kia,
suy nghĩ tới việc hắn tới từ thượng giới, sợ rằng có quan hệ máu mủ gì tới mẫu
thân cũng nên.
Mà quan trọng nhất, trước đây không lâu ngôn từ của tên này khiến nó không quá
phản cảm.
Tình cảnh trở nên yên lặng, bóng người vàng óng trên tầng mây kia phai mờ, mọi
người cảm thấy vẻ ngột ngạt giảm bớt, dễ chịu đôi chút.
Thạch Hạo như nhớ ra cái gì đó, nhìn về chủ thân Nguyệt Thiền rồi nhấn một
tay, nói: “Định!”
Kết quả, chẳng hề có chút tác dụng gì, chủ thân Nguyệt Thiền vẫn xinh đẹp như
trước, vẫn dùng ngón tay búp măng quán quán những lọn tóc trên trán mình.
Thạch Hạo âm thầm kêu gọi sinh linh bất diệt thế nhưng cũng chỉ nhận được đáp
án: “Ta đi Phong thần!”
Chí tôn như thế này, cảnh giới quá cao nên những tên kia còn sót lại đều không
lọt vào mắt xanh của hắn.
Trên ngọn núi, tiếng tùng reo vang, nhưng không một ai lên tiếng.
Thật lâu sau, Thạch Hạo cười hà hà: “Chỉ là đùa một chút thôi.”
“Chẳng chút buồn cươi gì!” Chủ thân Nguyệt Thiền đáp lại đầy lạnh nhạt.
Mọi người: “…”
Đặc biệt đám Bích Cổ, trên trán đầy khó hiểu, vô cùng ngưỡng mộ Nguyệt Thiền
tiên tử, từng biểu đạt vẻ áy náy khí đã từng ‘hiểu lầm’ Thạch Hạo, giờ cũng
chẳng biết nói gì.
Nhưng mà, ai nấy đều chấn động, những người từng triệu hoán tới cường giả, họ
đều là người đã nhen nhóm Thần hỏa. Nhưng nươời mà tiểu Thạch triệu hoán lại
là một chí tôn vô địch, chuyện này… nếu so sánh, đúng là chênh lệch kinh
khủng!
Tất cả mọi người đều nhìn về phía nó, ánh mắt đầy quái lạ, tên quỷ này mới
chính là người có lai lịch mạnh mẽ nè, ngay cả sinh linh bất diệt mà cũng có
thể kêu tới.
Đừng nói là đám Lam Vũ, Hồng Hoàng, Tuyên Minh… Dù là Ma nữ và chủ thân
Nguyệt Thiền trong lòng cũng vô cùng bồn chồn, tên quỷ này càng ngày càng hung
tàn mà!
NGày hôm đó, một bóng người đỉnh thiên lập địa, khí hỗn độn lượn lờ, tỏa ra
ánh sáng vàng chói xuất hiện ở từng vực một, Phong thần thật sự đã bắt đầu
khiến thiên hạ khiếp sợ.
Sinh linh bất diệt tới Bổ Thiên giáo, vung tay, khí hỗn độn mãnh liệt dâng
trào, mấy bóng người bị tóm lấy, lần nữa vung tay, nơi phương xa một tên Thần
hóa thành từ ngọn núi đó bị tóm vào tay.
Sau đó, hắn lại xuất hiện ở bên ngoài Tây Phương giáo, há miệng hút một hơi,
một luồng kim thân bị nhốt lại rồi tiến lên không trung, từ từ bay vào miệng
của hắn.
…
Biến động kinh hồn diễn ra, cả thế gian xôn xao, thiên địa run rẩy!