Rừng tùng reo vang, bầu không khí trên núi trở nên căng thẳng, lại có sinh
linh nhen nhóm Thần hỏa giáng lâm, Minh thổ cùng Bất Lão sơn chĩa kiếm vào
nhau, không ngừng đấu đá với nhau.
Đây là một bộ xương khô nhưng bên trên lại có một lớp da đen bao quanh lấy bộ
xương, nhìn thì là hình thể của nhân loại thế nhưng lưng lại mọc ra cặp cánh
chim, tử khí rất đậm.
Sự xuất hiện của hắn khiến người khác sợ hãi, bên trong xương sọ có sí quang
lấp lánh, đó chính là ánh sáng linh hồn từ trong hốc mắt chiếu ra ngoài, trông
rất dữ tợn.
Thế nhưng, hắn đã nhen nhóm Thần hỏa màu đen, trong mắt một số người thì đã có
thể xưng là thần rồi, thân thể từ trong ra ngoài đều có minh diễm màu đen
không ngừng nhảy múa.
Khói đen vờn quanh thân thể cộng thêm minh hỏa nhàn nhạt khiến người khác thấy
kỳ lạ, bóng người khô gầy nhưng mơ hồ tựa như đang đứng trong màn đêm vậy.
“Đừng có cản ta, nếu không diệt ngươi lúc nào cũng không hay đó, tới lúc đó
thì hối hận cũng đã muộn.” Minh nhân tuổi trẻ len tiếng, làn da trắng mịn,
tướng mạo tuấn tú thế nhưng lại cực kỳ tà dị, tử quang lấp lánh trong cặp mắt.
Hắn chẳng hề sợ hãi, có một vị Thần đứng bên cạnh tự nhiên có thể nghiền nát
tất cả, hoành hành khắp thế gian.
“Ta đã nói rồi, trong cơ thể của hắn có máu huyết của bộ tộc ta, dù giết dù
chửi thì cũng chưa tới phiên ngươi lên tiếng, hắn phải đi theo ta.” Cường giả
tuổi trẻ của Bất Lão sơn đến từ thượng giới bác bỏ.
Ở sau người hắn, vị cường giả kia cũng phát sáng, được ánh sáng năm màu bao
phủ, bên ngoài thân thể thì lấp lánh tràn ngập khí tức thánh khiết.
Đây là một người thật sự, thần hỏa nhen nhóm cũng không phải là minh diễm mà
nang theo ánh sáng ngũ hành, an lành và hùng vĩ, những gợn sóng của khí tức
tản ra kinh người.
Nếu như cường giả cấp độ này xuất thủ thì vấn đề sẽ trở nên vô cùng nghiêm
trọng, đừng xem song phương còn đang tranh võ miệng với nhau thế nhưng cả hai
cũng đều kiêng kỵ lẫn nhau.
Đặc biệt là, hai vị Thần này đều nhìn chằm chằm nhau, trong hốc mắt của vị
cường giả Minh tộc tựa như xương khô kia ánh hào quang sáng rực, sắc bén ép
người thế nhưng trong hơi thở cũng mang theo vẻ chết chóc.
Chỉ trong nháy mắt, hai gợn sóng không tên phát sinh, mang theo thần hỏa giắng
co, sau đó thân thể của bọn họ dần mơ hồ lại, vẫn đứng yên nơi đó thế nhưng
cũng không có chút tiếng động nào nữa.
“Lại không rút lui, đứng trách ta không nể mặt!” Cường giả trẻ tuổi Minh tộc
quát lên, vẻ mặt vô cùng lạnh lùng.
“Ngươi tới thử xem!” Người trẻ tuổi của Bất Lão sơn cũng đớp lại, ánh mắt băng
hàn không hề lùi bước.
“Chúng ta sẽ đi vặt lấy khối cốt, đoạt lấy khối xương.” Người trẻ tuổi Minh
tộc cười khẩy, hàm răng trắng như tuyết, âm khí tràn ngập, vẻ tàn nhẫn hiện
đầy khuôn mặt.
Ở sau người của hắn, bóng người gầy đét kia bước lên trước, cặp cánh màu xám
chợt vỗ khói đen liền khuếch tán, minh hỏa hừng hực mang theo khí tức âm lãnh
khiến người ta sinh ra sự sợ hãi.
Thần hỏa của hắn thuộc âm trầm lạnh lẽo, cũng không phải sôi sục nóng rực.
Đối diện, cường giả được ánh sáng năm màu bao vây áp sát về trước chặn lại vị
Thần của Minh thổ, ngũ hành hỏa thiêu đốt chống lại ninh hỏa kia.
“Xoẹt!”
Xương khô há miệng phun ra một chùm minh hỏa vô cùng u ám thế nhưng hư không
lại bị đốt tới vặn vẹo, uy lực kinh người, nhanh chóng xông về trước.
Vị thần đứng đối diện mở ra một bàn tay chợt xuất hiện một cối xay nhỏ màu bạc
từ từ xoay đều, lập tức đánh tan minh hỏa.
“Ầm!”
Hư không run lên, xương khô màu đen vẫy tay, từ trong bàn tay lại hiện ra một
pháp trượng màu vàng, nhẹ nhàng vung lên thì tia chớp màu đỏ ngòm đan dệt, vụt
ngang hư không.
Cường giả của Bất Lão sơn biến sắc, cối xay bạc trong lòng bàn tay run bần bật
rồi nhanh chóng hóa lớn, lập tức đánh tan tia chớp sau đó vụt thật thanh trấn
áp về trước.
Xương khô miệng tụng chân ngôn, pháp trượng màu vàng trong tay phá không bay
đi va chạm với cối xay bạc, gợn sóng vô tận bùng phát, va chạm của thần năng
kinh người hết sức.
Còn may là bọn họ quyết đấu ở trên trời cao, thế không cả vùng núi nãy chắc
không còn tồn tại nữa.
“Hú…”
Tiếng hú to vang lên, sau lưng của xương khô chợt xuất hiện một cốt hải trắng
xóa, tất cả đều là khung xương, các vong linh đứng lên, rất nhiều hài cốt thức
tỉnh vô giết về trước.
Đây là một mảnh ‘vực’ được triệu hóa ra, bên trong có rất nhiều cốt linh đồng
thời chém tới, tựa như địa ngục giáng lâm, minh vụ cuồn cuộn.
Thần của Bất Lão sơn hét lên một tiếng, miệng tụng chân kinh, cũng gọi ra một
‘vực’ khác, ánh lửa cuồn cuộn, dung nham sôi trào tràn về trước tịnh hóa mảnh
‘tử vực’ kia.
Bên dưới, mọi người yên lặng xem chiến, chiến đấu của cấp bậc như thế này thì
bọn họ chưa đủ tư cách để xen vào, chỉ khi có Thần tương ứng thì mới có thể
nói chuyện.
“Tình huống của ngươi không ổn đâu nghe.” Ma nữ đi tới, cặp mắt chớp nháy nhìn
Thạch Hạo, cười hì hì nói: “Ngươi định làm gì?”
“Tất nhiên là trốn.” Thạch Hạo hiên ngang nói, chẳng hề xấu hổ gì cả, ánh mắt
đảo xung quanh chuẩn bị chạy trốn.
“Ngươi có thể trốn sao?” Ma nữ kinh ngạc.
“Đánh không lại, chẳng lẽ trốn cũng không thoát sao?” Thạch Hạo nói, bày ra
dáng vẻ vô cùng tự tin.
Mọi người xung quanh kinh ngạc, chạy trốn mà cũng tự hào tới thế sao, nếu như
là người khác chắc chắn sẽ cảm thấy vô cùng xấu hổ, nó sao lại cảm thấy vô
cùng ưu việt thế?
Thạch Hạo nhếch miệng, trong lòng không ngừng nguyền rủa, đúng là quá coi
trọng mình, vừa xuất hiện là hai vị thần? Xem ra gần đây ‘hung danh hiển hách’
của mình khiến người khác không yên lòng rồi.
“Trốn? Quá mất mặt, ngươi đường đường là Nhân hoàng, không đánh lại chạy?” Ma
nữ nói.
“Nếu không ngươi cho ta mượn Trấn thần châu đi, đển ta xem thử uy lực có mạnh
đủ giết chết bọn họ không!” Thạch Hạo nói.
Ma nữ gật đầu, nói: “Cũng đúng, ta cũng muốn biết xem thử nó có uy lực cỡ
nào.”
“Người đối đầu của ngươi bên kia kìa.” Thạch Hạo bĩu môi ra hiệu nàng nhìn về
phía Nguyệt Thiền tiên tử/
Lúc này, chủ thân Nguyệt Thiền hững hờ, thân thể hiện lên ánh sáng mông lung,
con mắt lưu chuyển hào quang thay đổi khó lường.
“Hỏng rồi, lẽ nào Bổ Thiên giáo cũng có Thần tới?” Mắt to của Ma nữ chợp
chuyển động.
Thạch Hạo bắt đầu làm nóng người, thần quang trong mắt vô cùng trong, khí thế
mạnh mẽ toát ra tựa như muốn tiến lên đại chiến, đáng tiếc… nó quát to một
tiếng: “Anh đây trốn vậy!”
Mọi người không nói gì, tiểu Thạch với hung danh hiển hách khiến người khác…
nhìn không thấu.
Cuối chân trời, một vầng thái dương màu đen xuất hiện cắt đứt con đường ở phía
trước, gợn sóng vô cùng mạnh mẽ tỏa ra, âm thanh truyền tới, nói: “Đi không
thoát.”
Bóng người ấy lấp lóe, đấy là một cô gái mặc áo đen lao tới, dung mạo xinh đẹp
mang theo nụ cười mỉm, nói: “Nghe nói tiểu Thạch có pháp lực bất phàm, bảo
thuật kinh diễm, lần này tới chủ yếu là để luận bàn, muốn nhìn qua thiên cốt.”
Sau lưng nàng có một hoa hướng dương màu đen, đóa hoa này tựa như vầng thái
dương đen tỏa ra ô quang, đồng thời khí thế sinh mệnh từ gốc cây tỏa ra vô
cùng mạnh mẽ, dao động Thần hỏa.
Mọi người hít vào hơi khí lạnh, tuổi tác đang còn trẻ của cô gái này thì không
cần bàn tới, thế nhưng hoa hướng dương sau lưng nàng đại biểu cho cường giả
thuộc hệ thực vật, bước đầu đã nhen nhóm Thần hỏa.
Thạch Hạo ngờ vực, nói; “Ta có thù oán với ngươi sao?”
“Không hề.” Cô gái lắc đầu, nụ cười vẫn tươi trên môi, nói: “Nhưng mà, ta rất
thích bảo thuật của ngươi, rất thèm khát học hỏi, còn muốn mượn bảo cốt dùng
một lát.”
Nàng nói vô cùng ung dung, chẳng hề có sát ý thế nhưng lại khiến người khác sợ
hãi, muốn lấy phù cốt của người khác chẳng khác nào giết chết còn quá đáng
hơn.
“Người của Ma quỳ viên!” Mấy người biến sắc khi nhận ra thân phận của nàng,
đây cũng là một Ma thổ của thượng giới, nơi ấy mọc đầy Hướng nhật ma quỳ*,
những sinh linh này tràn ngập ma tính, thích làm gì thì làm, hơi một tí là
muốn lấy mạng của người khác.
(*): “Hướng nhật quỳ” 向日葵 một giống cây hoa một nhánh mọc thẳng, cuối thu đầu
hạ nở hoa vàng, hoa thường hướng về mặt trời (Helianthus annuus). Còn gọi là
“quỳ hoa” 葵花, “triều dương hoa” 朝陽花.
“Ta rất thích đầu của ngươi, ngươi có thể ngắt xuống cho ta được không?” Thạch
Hạo nói.
“Không cho, bởi vì ngươi không đủ thực lực đó.” Cô gái vẫn mỉm cười như trước,
con mắt màu đen nhìn chằm chằm bộ ngực của Thạch Hạo, tựa như đang nhìn trân
bảo vậy.
Ở phía sau nàng, cường giả hệ Thực vật – Hoa hướng dương kia lưu chuyển ô
quang, Thần hỏa nhảy lên, khí tức của Thần tràn ngập khiến hư không vặn vẹo,
như muốn ra tay với Thạch Hạo.
Da mặt của Thạch Hạo vốn rất dày, ý định là bỏ chạy đã hiện lên trong đầu thì
nó cũng chẳng hề ngu ngốc ngạnh kháng với người có cấp bậc như thế này, thế
nhưng giờ nó lại lộ ra ý cười, đứng yên ngay tại chỗ.
Mà lúc này, truyền nhân tuổi trẻ của Minh thổ cùng với cường giả của Bất Lão
sơn từ từ tiến tới, còn vị Minh thần và vị thần được tinh khí ngũ hành vờn
quanh kia cũng đã đình chỉ chiến đấu.
Ma quỷ viên, Minh thổ, Bất Lão sơn, đều là ba chú mỗi phương, thế chân vạc
hiện ra, tất cả đều muốn đoạt cho bằng được thiên cốt.
Trừ bọn họ ra còn có một vài người với ánh mắt lấp lóe, như đang dùng bí pháp
để liên hệ với nơi xa, bầu không khí trở nên vô cùng quỷ dị.
Có người muốn lôi kéo Thạch Hạo tựa như Thủy Nguyệt, Hồng Hoàng… ai cũng
muốn lôi kéo nó về phía người của mình, bởi vì nó nắm giữ Chí tôn cốt, có thể
quật khởi ở thượng giới, bễ nghễ một phương.
Nhưng cũng không phải toàn bộ đều là như vậy, cũng có một vài người có thù hằn
với nó lại rất thẳng thắng, muốn bắt sống nuôi dưỡng thiên cốt đoạt đi vận
mệnh của nó.
“Ngươi tên gì nhỉ, cái gì Thạch ta, nếu không muốn chịu tội thì tự mình lại
đây đi.” Minh người trẻ tuổi nói, ngữ khí vô cùng ngạo mạn thế nhưng lại mang
theo sáng ý nhìn lướt qua Thạch Hạo.
“Ngươi nói ta tới là ta phải tới à, hay là ngươi bò lại đây đi.” Thạch Hạo
nói.
Mọi người kịnh ngạc, tên quỷ này không phải muốn chạy trốn hay sao, vừa nãy
lời nói còn hùng hồn khí thế, nhưng sao tới giờ mà vẫn chưa chạy.
“Thôi khỏi cần bắt hắn cứ để ta tự mình động thủ rồi móc luôn khối cốt của hắn
cũng được.” Trẻ tuổi Minh thổ cười lạnh lùng nói, dặn dò với xương khô ở sau
lưng.
Tất cả mọi người đều sợ hãi, đây là mệnh lệnh chớ không phải là thỉnh cầu, có
thể thấy được thân phận phi phàm của hắn, sở hữu một thần phó!
“Không được, hắn làn gười của Bất Lão sơn ta.” Người trẻ tuổi mặc chiến giáp
ngũ hành mở miệng, thỉnh cầu vị Thần ở phía sau ra tay.
“Hai ngươi cần gì phải gấp như thế, ba bên chúng ta cũng không cần động binh
động khí làm gì, hay là ngồi xuống bàn bạc đôi chút về việc làm sao để móc lấy
khối thiên cốt trong cơ thể của hắn?” Cô gái Ma quỳ viên cười tủm tỉm, đồng
thời xin vị thực vật đáng sợ ở phía sau chuẩn bị xuất thủ.
“Ta đã nói rồi, các ngươi thật sự cho rằng ta là đồ ăn trên mâm chắc, từng
người từng người một đều kiêu ngạo như tên Nhị ngốc tử vậy, không phải là mấy
tên Ngụy thần nhen nhóm Thần hỏa bu lại hay sao? Có bản lĩnh thì tới đây, ta
một tay cũng đánh bại ba người các ngươi!” Thạch Hạo mở miệng.
Ánh mắt của nó sáng rực, tinh khí cuồn cuộn, lời nói mạnh miệng của nó khiến
nhiều người thất kinh.
Lời này vừa thốt ra, ba phe ở trên trời cao ánh mắt chợt chuyển lạnh, có Thần
ở nơi này vậy mà còn dám chém gió, muốn chết mà.
“Cái tên hạ nhân này, tuy bất phàm nhưng ngươi biết ta có thân phận như thế
nào không, khối cốt của ngươi tự có người lấy, giết ngươi cũng chẳng cần ta
phải ra tay.” Minh nhân trẻ tuổi của thượng giới lạnh nhạt mở miệng, vẫn luôn
gọi người hạ giới là hạ nhân.
“Ha ha… ta đợi không có được, rất muốn nhìn khối cốt trong cơ thể của ngươi
đấy.” Cô gái Ma quỳ viên liếm liềm môi đỏ, vẫn nụ cười tươi rói ấy.
“Chúng ta cũng muốn nhìn qua Thiên cốt.” Đúng lúc này, nơi xa hiện ra gợn
sóng, lại có mấy bóng người bay tới.
Đám người Bích Cổ, Lam Vũ biến sắc, quả nhiên đã có người gọi cường giả trong
tộc tới đây, muốn tranh một phần canh ngọt.
Thạch Hạo cười cười, nói: “Ta cũng đọi không được, các ngươi tới chậm ra, cứ
đứng một bên xem vui đi.”
Dứt lời, nó phóng lên trời cao, ba phe Ma quỳ viên, Minh thổ, Bất Lão sơn sợ
nó bỏ chạy nên nhanh chóng nhào tới.
Thạch Hạo vô cùng thong dong, đột nhiên dừng lại ở nơi đó dõi mắt nhìn xương
khô, thần lượn lờ tinh khí ngũ hành, còn có hoa hướng dương màu đen kia nữa
rồi nhấn một ngón tay, nói: “Định, định, định!”
Việc khiến người khác ngạc nhiên chính là, không có gợn sóng pháp tắc, không
có thần năng cuồn cuồn, ba vị cường giả đã nhen nhóm Thần hỏa kia bị cố định
trong hư không, vẫn duy trì tư thế ấy, khó lòng mà nhúc nhích được.
Thạch Hạo bay người lên, dùng sức một cái đạp lên mặt từng người, tiếng vang
rất lớn, toàn bộ đều bị đạp bay.
“Thần khỉ gì, mới nhen nhóm Thần hỏa mà cũng dám xưng thần, đều là ngụy thần
cả.” Thạch Hạo lẩm bẩm.
Tất cả mọi người đều hóa đá, toàn bộ trợn tròn mắt.
Thạch Hạo quát to một tiếng, tế thiên cốt của mình ra, triển khai bảo thuật,
trong nháy mắt công kích bắt đầu bao phủ cô gái mặc áo đen, cường giả tuổi trẻ
Minh thổ, còn có người trẻ tuổi mặc chiến giáp năm màu kia nữa.
Ba người này vẫn sợ hãi không thôi, tự nhiên đều bị bảo thuật quét trúng,
không ngừng kêu to rồi thân thể nhanh chóng hóa nhỏ.
Tiếng ầm vang lên, cô gái áo đen Ma quỳ viên rơi xuống mặt đất, tựa như già đi
mấy trăm tuổi, tóc trắng như tuyết, nêp nhăn trên mặt dày đặc, cặp mắt đờ đờ,
nàng nghẹn ngào gào to, thân là thiếu nữ thế nhưng giờ lại thành ra vầy nên
khiến nàng sợ hãi.
Tiếp theo, người trẻ tuổi của Bất Lão sơn rơi xuống bên cạnh nàng, sớm đã yếu
tới mức không thể yếu hơn, tiếng gào thét phát ra.
Thạch Hạo từ trên trời lao xuống, hai chân phân biệt đạp lên hai người, suýt
chút nữa đã chấn cho hai người bọn họ thành mấy đoạn nhỏ. Ở trong tay của nó
là cường giả tuổi trẻ Minh thổ, đương nhiên truyền nhân Minh thổ này sớm đã
thành ông già tóc trắng, cũng chỉ biết la ó khó mà tiếp nhận được.
Thạch Hạo tóm chặt cổ áo của hắn, chẳng nói hai lời, nắm đấm cứ vung ầm ầm lên
khuôn mặt, mưa máu tung bay, âm khí tán loạn, sắc mặt tái nhợt như tuyết.
(Thằng Hạo nó ghen tị với sắc đẹp của tên Soái ca Minh thổ này hay sao mà đập
khuôn mặt tới bầm dập luôn không biết