Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 54: Bàn Huyết (Thay máu)

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

“Con khỉ trời đánh này, mày đứng lại ngay cho bà!” Trong Thạch thôn, một người
phụ nữ cao lớn đồ sộ đang đuổi theo một quả cầu màu vàng kim to chừng nắm tay,
quả cầu này đang nâng một cái giò thú nặng hơn trăm cân chạy trốn vòng vèo cứ
như đang lăn trên đất trông rất buồn cười, nó thậm chí vừa chạy vừa đang gặm
cái giò thú kia.

Nó chỉ cao có ba tấc hơn chút thế mà khi chạy đến đầu thôn thì miếng giò hun
khói hơn trăm cân đã chui tọt vào bụng, không lưu cả một cọng xương, thật
khiến người ta khó tin.

“Con khỉ chết dịch, sao mày không trộm nhà khác đi, đây là lần thứ sáu trong
nửa tháng nay rồi!” Người phụ nữ trung niên rống to như sư tử hống, bà ta nắm
một cục xương dài hơn nửa mét gõ vào đầu nó một phát.

“Coong” vang lên một tiếng, tia lửa lẹt xẹt cứ như vừa bổ vào thiết thạch vang
lên tiếng leng keng, quả cầu màu vàng kim to bằng nắm tay kia giương mắt tròn
xoe rất vô tội, mắt to chớp chớp, bị đánh không đánh lại, bị chửi không hề lên
tiếng.

“Hổ thẩm ơi, nó không phải là khỉ, nó là con Chu Yếm đó.” Nhóc tỳ sửa lưng bà
cô kia, đồng thời nó cũng nắm cái đuôi của quả cầu xách ngược lên.

“Không sai, đúng là thiệt ghét quá đi, đến con heo cũng phải ghét nó*!” Bà cô
đứng tuổi giận dữ lại cầm cây xương bự gõ phát nữa, thế như sao cũng không mảy
may khiến sinh vật này đau được, cứ như đánh vào cục thép.

*Giải thích: đây là một đoạn chơi chữ, Chu Yếm [zhūyàn] đọc lên giống “trư yếm”, có nghĩa là heo cũng ghét.

“Tiểu Chu, hơn nửa tháng nay mày ăn trộm đồ ăn khắp khôn thế mà vẫn không ăn
no à?” Thạch Hạo nhéo nhéo lỗ tai nó.

“Chít chít..” Quả cầu vàng kim kêu lên ý kiến, nó bất mãn cái xưng hô kia của
nhóc tỳ.

“Không phải là “trư” trong con heo hay cái cây, mà là “chu” trong Chu Yếm đó*,
nếu mày không thích thì tao cứ kêu là Mao Cầu nhé.” Tiểu Thạch Hạo cười cười
nhào nó qua qua lại lại trong lòng bàn tay.

*Giải thích: cũng là chơi chữ tương tự, chữ “chu” [zhū] đọc lên giống chữ “thụ” (cái cây) và chữ “trư” (con heo).

*Mao Cầu: quả cầu lông.

Chu Yếm vàng kim dỗi hờn, tên gì mà kì cục quá đi, cái gì mà hết heo rồi đến
quả cầu, nó không thích chút nào.

Thạch Hạo hết vò lại nặn nó, sau đó bọn nó đến bên hồ chuẩn bị tu hành dưới
tiếng chít chít phản đối của Chu Yếm.

Chỗ này sớm đã có một đám nhóc đang ngồi trên bãi cỏ xanh, đứa nào cũng mặt
mày nghiêm túc khổ tu Cốt văn. Sau khi một hồi đại kiếp nạn qua đi, phạm vi
một trăm ngàn dặm xung quanh đều bị hủy diệt đã có tác động mạnh đến bọn nhóc
này, đứa nào giờ cũng hừng hực đấu chí muốn phải nỗ lực để càng mạnh hơn.

“Mao Cầu lại gây chuyện nữa à, mới nãy tui nghe thấy tiếng sư tử hống của Hổ
thẩm nhà Lâm Hổ thúc.”

“Ha ha, nó ngày nào mà chẳng phá phách, không biết sao mà nó ham ăn ghê như
thế, cái bụng nhỏ cứ như là động không đáy.”

Một đám nhóc đứng dậy cười hí hố, chúng nó vây xung quanh cùng nhào nặn thân
thể tròn vo của con Chu Yếm màu vàng kim, cảm giác bóp bóp quá đã tay đi à
nha.

“Nửa tháng nay nó đi ăn vụng thịt hun khói không biết đã tương đương một con
Long Giác Tượng chưa nhỉ?”

Tiểu Thạch Hạo gật đầu đáp lại: “Chắc là nó đói bụng dữ lắm, bị nhốt dưới đáy
hồ tới một năm không ăn không uống cơ mà, bây giờ đang ăn bù để khôi phục
nguyên khí đó.”

Tại hồ xanh ngọc bích, thỉnh thoảng có cá lớn màu vàng kim búng lên kéo theo
vệt nước lung linh, có một đám nhóc con đang ngồi xếp bằng trên bờ hồ bắt đầu
tiếp tục tu hành.

Một năm tiếp theo, thực lực Thạch Hạo tăng nhanh như gió cứ như là phá kén
thành bướm, chỉ cần sức mạnh cơ bắp mà đã nâng được cự thạch ba mươi ngàn cân.
Đây vậy mà chỉ là một đứa bé sáu tuổi thôi đó, khi nó nâng cự thạch lên khiến
cho toàn bộ người trong thôn đều nghẹn họng.

Hơn nữa nó còn tinh tu Cốt văn, trình độ cực kỳ cao thâm. Thật khó tưởng tượng
nó sẽ đạt tới cảnh giới nào nếu cứ chiếu theo tốc độ trưởng thành thế này!

Tu hành chân chính không chỉ rèn luyện thân thể mà còn phải hiểu Phù văn
nguyên thủy, tiếp xúc đến bổn nguyên của thiên địa, nếu không thì dù cho có cơ
bắp mạnh mẽ hơn thì cũng khó trèo lên đỉnh cao.

Chí tôn chân chính cơ bản chẳng cần phân biệt gì mà thân thể với Cốt văn, khi
họ rèn luyện thân thể thì cũng có thể sinh ra hoa văn thần bí hóa thành mảnh
vỡ của đại đạo tan vào trong máu thịt, không còn phân biệt rạch ròi nữa. Còn
khi họ tu hành Cốt văn thì thần quang tỏa ra tẩm bổ máu thịt, như cùng luyện
trong một lò.

Sau này người ta dần hiểu rõ những điều trên nên vào giai đoạn khởi đầu đã cố
gắng cho Cốt văn và thân thể không có phân chia ra, cứ tu hành như một thể duy
nhất.

Đương nhiên con đường này vô cùng gian khổ, một thôn mấy trăm người hay một
trấn mấy ngàn người cũng khó xuất hiện một tên có thể bước lên đường tu hành.

Bái Huyết cảnh chính là bước đầu tiên đạp lên con đường tu hành, dưới tình
huống bình thường thì một bộ lạc hơn vạn người xuất hiện được một tên đã không
tồi, bởi vì điều kiện xuất hiện quá khó khăn, con đường này đi quá gian nan.

Cảnh giới này yêu cầu người luyện phải điều động tinh huyết toàn thân cuồn
cuộn như sấm sét dung luyện cùng Cốt văn, từ đó thúc giục máu thịt phát ra
thần quang luyện thiên địa tạo hóa, tẩm bổ cơ thể.

Lý giải đơn giản thì Bàn Huyết cảnh có nghĩa là máu và phù văn cùng ngưng kết
lại hóa thành thần quang, sau đó lại tẩm bổ, đoạt lấy tạo hóa của thiên địa để
cường tráng bản thân, đạt được mục đích của tu hành.

Sơ kỳ Bàn Huyết cảnh thì người đó cũng có lực phá hoại rất kinh người, có thể
dễ dàng trấn áp bọn Thạch Lâm Hổ, Thạch Phi Giao mà hai tay bọn họ cũng đã
mạnh đến năm sáu ngàn cân thần lực.

Nếu như dùng số liệu để đo thì sơ kỳ Bàn Huyết cảnh cũng đã có lực phá hoại ít
nhất đến tám ngàn cân!

Nhóc tỳ cũng đưa phù văn dung nhập vào trong máu thịt hóa thành thần quang, cơ
thể nó như là Thần Lô Vĩnh Hằng đang không ngừng hấp thu cuồn cuộn thần tinh
trong thiên địa, sau đó cũng xem như đã bước vào Bàn Huyết cảnh.

Thạch Lâm Hổ, Thạch Phi Giao mạnh như vậy mà cũng không đạt được cảnh giới đó,
bởi vì thật quá khó khăn rồi, trong bộ lạc một vạn người được một người bước
qua được tầng gông xiềng này đã rất tốt rồi.

Mà trung kỳ Bàn Huyết cảnh thì có lực phá hoại đến hai mươi ngàn cân, còn hậu
kỳ thì khỏi phải nói, người ta có thể bộc phát thần lực đến năm mươi ngàn cân
cực kỳ kinh người, có thể tay không đánh loạn xạ giữa bầy cự thú!

Ngay cả trong bộ lạc mấy vạn người có một người bước vào Bàn Huyết cảnh thì cả
đời cũng đừng mong đạt được hậu kỳ, đừng mơ bộc phát ra được sức mạnh kinh
người cỡ đó.

Nhóc tỳ mới sáu tuổi mà bằng vào sức mạnh cơ bắp đã nâng lên được cự thạch ba
mươi ngàn cân, nếu như phát động cả bí lực phù văn vào trong máu thịt thì sẽ
càng kinh khủng hơn, coi như là sẽ đến đỉnh cao Bàn Huyết cảnh.

Trong gần hai năm qua, Thạch Hạo tiến bộ thần tốc, một đống Cốt thư mà lão tộc
thưởng sưu tầm đều bị nó đọc nghiền ngẫm đến hiểu thật rõ mới thôi, trình độ
càng thêm sâu. Nó như thăng hoa đến cực điểm, đã sắp đột phá đến một bước lĩnh
vực khác cao hơn.

Thạch Vân Phong không cho phép nó lên cao nữa, lão cảm thấy tốc độ tu hành của
nhóc tỳ thật nhanh quá, mới có tí tuổi mà đã đi hết đường của một đời rất
nhiều người. Lão cho rằng bây giờ nên củng cố vững chắc căn cơ đã, rồi sau đó
chờ Liễu Thần tỉnh lại nghe ý kiến ngài như thế nào.

Mấy ngày nay nhóc tỳ cầm nát cả đống Cốt thư, đã triệt để tinh thông và hiểu
rõ những phù văn này, không gì nó không học được, bây giờ nó chỉ có thể tự đi
tìm tòi, nghiên cứu mà thôi.

Ngoài ra, nó cũng đang nghiên cứu Bảo thuật, một cái là Phù văn nguyên thủy
của ma cầm Thái cổ, một cái kia là đại thần thông của Toan Nghê, hai thứ này
đủ khiến vài đại tộc dân số ngàn vạn người phải đỏ cả mắt.

Mặt trời dần xuống núi, ánh ráng chiều nhuộm đỏ cả một góc trời, hồ nước nơi
này càng thêm lung linh mỹ lệ, một bầy dị cầm đang chơi đùa giữa hồ nước, đột
nhiên bọn chúng kêu quang quác náo động rồi cả bầy đều đập cánh bay đi mà vẫn
kêu thật to.

Từ trong một đám rong xuất hiện một quả trứng to bằng đầu người đang lăn lại
bờ với tốc độ cực nhanh, quả trứng bị tha bởi quả cầu lông bù xù màu vàng kim.

Cả đám nhóc thấy cảnh này đều trợn tròng con mắt mồm há chữ O, Chu Yếm trộm
quả trứng của hung cầm chạy về đây, bầy Xích Vũ Hạc con nào con nấy đỏ như lửa
dài tới mấy mét đang quang quác tức giận ở đằng xa.

“Mao Cầu, trứng này tuy nướng lên thì thơm đó nhưng cũng không coi là bổ dược
đâu, mày đi móc trứng trong tổ Tiểu Loan Điểu đó, mấy quả thứng đó mới là thứ
tốt nha.” Nhóc thò lò mũi xanh xúi bậy, người nó không to nhưng cũng quậy kinh
hồn.

“Chít chít…” Mao Cầu kêu lên rồi vèo một phát hóa thành một tia kim quang
chả thấy bóng dáng đâu nữa, tốc độ cực kỳ nhanh.

Không lâu lắm, từ đám rong ở mép nước vang lên tiếng kêu của bầy Tiểu Loan
Điểu, chúng nó vẫy cánh phành phạch tung tóe một vùng nước để hả cơn tức.

Hiệu suất ăn trộm rồi tha mồi của quả cầu vàng kim thật cao, chỉ trong giây
lát ngắn ngủi mà đã lăn qua lăn lại trộm được tới hai mươi mấy quả trứng, nếu
không phải vì Thạch Hạo nhấn nó xuống chắc còn lăn đi ăn trộm tiếp nữa đây.

“Thiệt thơm quá!” Đám nhóc nhóm một đống lửa rồi tụm lại nướng trứng chim tại
bờ hồ, cùng thưởng thức mỹ vị với Mao Cầu.

Tuy không nhiều trứng lắm nhưng vô cùng ngon, cũng là một loại bảo dược bổ
dưỡng, bọn chúng ăn cật lực đến đứa nào cũng đỏ ran cả người, còn Mao Cầu vậy
mà lại không giành ăn, nó tình nguyện chia sẻ với đám nhóc.

Thế nhưng con mắt to tròn của nó đang đảo lia lịa, đang cân nhắc xem đêm nay
nên thăm nhà của đứa nhóc nào đây, sao có thể tặng không trứng cho bọn mi được
chứ?

Màn đêm dần buông xuống, cây liễu đầu thôn bỗng nhiên tỏa ra vầng sáng bao phủ
toàn bộ Thạch thôn giống như những buổi tối ở dãy núi Thương Mãng xưa kia vậy.

Hơn một năm nay nó đã ngủ say, đến bây giờ mới tỉnh dậy.

“OOOAAAAA!!! Liễu Thần tỉnh dậy rồi!” Thôn nhân hét vang.

Ngay lúc này, lông vàng toàn thân Chu Yếm dựng thẳng lên, con mắt to trợn ra
trừng thẳng trông rất khẩn trương nhìn chằm chằm vào cành non xanh mởn trên
cây liễu khô cháy đen kia.

“Vèo”

Đột nhiên nó búng người nhảy lên lao đến cây liễu, nó cảm ứng được cái chồi
non kia dồi dào thần tinh đến kinh người, tỏa ra sức sống chí cường, nó muốn
gặm cái chồi đó.

“Mao Cầu, đừng!” Thạch Hảo hoảng hốt.

Cành liễu xanh mơn mởn hạ xuống trói lại Mao Cầu treo ngay giữa không trung,
nếu không nhìn kĩ còn tưởng đang thắt cổ nữa này, biến cố này khiến nó kinh
hãi mở to mắt, thân thể tròn vo không ngừng giãy giụa.

Nhóc tỳ vội vàng giải thích: “Liễu Thần, ngài đừng chấp với nó, dù nó cũng là
một con Di Chủng Thái Cổ thế nhưng phù văn trong cơ thể bể nát hết rồi, lại
còn quên hết chuyện quá khứ.”

Thời gian trôi qua một lúc thì Liễu Thần mới chịu buông nó ra, hiển nhiên cây
liễu rất để ý cái con Chu Yếm màu vàng kim này, thế nhưng cũng không nói thêm
gì nữa.

Mao Cầu sau khi thoát được liền hô lên một tiếng rồi lăn tròn dưới đất nhảy
lên trên vai Thạch Hạo trốn sau tóc của nó, Mao Cầu nghiêng đầu chớp chớp mắt
nhìn chằm chằm cây liễu, không dám lộn xộn.

Toàn bộ thôn nhân Thạch thôn đều tới, ai cũng mang lòng thành kính không gì
sánh nổi đến tế tự, biểu đạt sự tôn kính trong lòng với Liễu Thần.

Cuối cùng thì tộc trưởng cũng đến với những nghi hoặc ấp ủ trong lòng, lão kể
tường tận về quá trình lẫn thành quả tu hành của nhóc tỳ, rồi hỏi mong ý kiến
cây liễu nên tiếp tục làm sao nữa, lão hi vọng cây liễu đáp lại.

Thật không ngờ cây liễu cũng phát ra thần niệm đáp lại: “Thời kỳ Thái cổ,
những con hung thú mạnh mẽ nhất cỡ như Chân Hống, Đại Bàng Kim Sí thì con của
bọn chúng đều có thể nâng lên thần thiết đến một trăm ngàn cân như chơi.”

“A!”

Mọi người hô ngạc nhiên, chuyện này thật quá chấn động lòng người.

Liễu Thần là dạng sống mạnh tới dường nào, ngài chắc chắn không nói dối đâu,
càng đáng tin hơn hẳn những truyền thuyết bọn họ nghe được, thế nhưng chuyện
này cũng quá kinh người đi.

“Đó chẳng qua cũng chỉ là sức mạnh cơ bắp thuần túy, cũng chưa vận dụng Bảo
thuật chí cường độc nhất của chủng tộc nó.” Liễu Thần lại bổ sung.

Những hung thú Thái cổ cấp độ như Đại Bàng Kim Sí, Chân Hống, không cần nghĩ
nhiều cũng biết Bảo thuật của chúng có thể xưng là cái thế, không gì có thể so
sánh được!

Mọi tộc nhân đều ngẩn người á khẩu hết.

“Thế nên ngươi đừng có đột phá gấp mà hãy tranh thủ thời gian ngắn ngủi này
rèn luyện sức mạnh thân thể, đột phá đến cửa ải cực cao một trăm ngàn cân kia
đã, như vậy ngươi sẽ càng được lợi ích tốt hơn.” Cây liễu răn dạy Thạch Hạo.

Thôn nhân đều ngẩn ra, đúng là Liễu Thần nhìn nhóc tỳ bằng con mắt khác thế
nên mới nói nhiều như vậy, còn nhiều hơn cả tổng số lời nói mấy chục năm
trước.

“Cháu sẽ cố gắng!” Nhóc tỳ chớp con mắt lúng liếng, bỗng nó siết nắm tay rồi
gượng gạo hỏi: “Liễu Thần, ngài giúp cháu xem được sâu trong tiềm thức được
không? Cháu thật tình muốn biết năm đó có chuyện gì.”

Nó rất khẩn trương, nó sợ phải nhìn thấy một chân tướng tàn khốc, đồng thời nó
cũng vô cùng hi vọng muốn biết được quá khứ và rõ ràng mọi chuyện đã qua.

“Được.” Cây liễu đáp lại lời đề nghị của nhóc tỳ rất ngắn gọn.

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận