Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 539: Tâm nguyện chưa xong

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

Trận chiến Phong thần sắp diễn ra!

Chỉ trong mấy ngày sắp tới thì tất cả sẽ kết thúc. Trong lòng Thạch Hạo bồn
chồn, lúc đó cũng là lúc Liễu Thần ra đi, từ biệt hay là vĩnh biệt nữa.

“Rầm rầm!”

Trên vòm trời, sấm vang chớp giật, mây đen chớp lóe múa tung, một vài thần ma
như ẩn như hiện, hình thể khổng lồ, khí tức mạnh mẽ sắp sửa hiện thân.

Tiểu Tháp ngạc nhiên, sau đó vút một tiếng lao thẳng lên trời cao rồi nhìn về
phía cuối chân trời.

“Ta còn tưởng rằng là mười vạn thiên binh hạ xuống, mấy giáo cùng nhau liên
thủ muốn một cú thu gọn sạch sẽ, không ngờ còn hơn cả tưởng tượng của ta nữa.”

Tiểu Tháp xuất hiện ở phía trên hoàng cung, ý lạnh tỏa ra, tựa như nó trông
ngóng chuyện gì đó.

Có sinh linh mạnh mẽ muốn hàng lâm, tất cả đều bất phàm, thế nhưng nhiều nhất
chính là anh linh, được triệu hoán từ Minh thổ tới đây, muốn vượt giới để
chinh phạt, tìm tòi toàn bộ Hoang vực.

Nơi gọi là Minh thổ, đó chính là chiến trường nổi danh thời cổ đại, bởi vì âm
khí quá thịnh khiến cho các linh hồn người chết tụ lại và không tan biến, hình
thành nên nơi dừng chân của các anh linh.

Thượng cổ có Minh thổ, trong đó có một số nơi âm khí ngập trời, yêu tà tới mức
kinh hồn, tương truyền hình thành vùng đất Luân hồi.

Cuối chân trời, sấm vang rền không thôi, rõ ràng có người mở ra Minh thổ và
đang triệu hoán vô số anh linh lại đây, muốn xung kích Hoang vực, chỉ với mục
đích là tìm những tạo hóa kia.

Đối với sinh linh hạ giới mà nói, đây quả là một hồi đạn nạn!

Nếu như Minh thổ bị mở ra trong mấy ngày liên tiếp thì rất khó mà tưởng tượng
nổi sẽ có bao nhiêu anh linh tiến vào trong Hoang vực, tới thời điểm đó chắc
chắn sẽ là một cơn hạo kiếp, âm khí bao phủ, vạn vật khô cạn.

“Là do kẻ nào làm, lại có người gia nhập nữa ư, sẽ không phải là một thi thể
hỗn độn từ trong Minh thổ đấy chứ?” Tiểu Tháp lộ vẻ nghiêm túc.

Thạch Hạo kinh ngạc, luyện chế thành Hỗn độn thi, chỉ cần vừa nghe tên thôi
cũng đã khiến người khác phải rùng mình, hiển nhiên là cường giả cực kỳ đáng
sợ!

“Là đang thăm dò sao?” Liễu Thần nói, trận chiến cuối cùng sắp diễn ra, nhiều
nhất sẽ không quá năm ngày, khắp nơi dồn dập hành động và chuẩn bị.

“Xèo!”

Một luồng lưu quang bay ra, đó là một cành liễu lấp lánh ánh xanh xông thẳng
tới chân trời, nó hóa thành một cây Hồng kiều* sáng rực xuyên qua khu vực này.

(*) Cây cầu bằng cầu vòng.

Đám mây đen kia bị xé ra, rất nhiều tia chớp tiêu biến, một cành liễu óng ánh
xuyên thủng tiến vào trong vết nứt ấy!

Tiếng gào thét vang lên, nơi đó có một vài sinh linh mạnh mẽ muốn vượt giới,
kết quả tất cả đều bị cành liễu màu xanh này đâm thủng, những thi thể bị xuyên
thủng tạo thành một xâu trên cành liễu.

Thạch Hạo thấy thế thì kinh ngạc tới trợn tròn mắt, rõ ràng nó cảm giác được,
những sinh linh kia mạnh mẽ tới kỳ lạ, nhưng chỉ trong một hơi thở thì đã bị
Liễu Thần ghim chặt trong hư không.

“Gào….”

Những tiếng rít gào đầy giận dữ truyền ra từ trong vết nứt ấy, một người khổng
lồ màu vàng điều động chiến xa, tay cầm chiến phủ, cứ như là Thần vương đang
tuần tra muốn lao xuống dưới để chém đứt cành cây kia.

“Vụt” một tiếng, cành cây màu xanh của Liễu Thần tỏa ra ánh hoàng kim, toàn bộ
phiến lá hay chồi non đều như thế, trong chớp mắt đánh về phía tên đang dò xét
kia, đâm thủng lao vào trong vết rách hư không cực lớn ấy.

Trên trời, tiếng sấm nổ cực lớn bùng phát ra tia chớp màu máu, mấy đen cuộn
tròn, ấm khí ùn ùn kéo xuống.

“Quả thật có một bộ Hỗn độn thi?” Tiểu Tháp lộ vẻ nghiêm túc.

Đây chính là cường giả vô thượng của Minh thổ, nó cũng muốn hạ giới sao, người
tới càng ngày càng đáng sợ hơn, chuyện này chẳng hề hay ho gì, đại chiến mấy
ngày sau chắc chắn sẽ rất gian khổ.

Toàn bộ cành cây của Liễu Thần đều biến thành màu vàng, chồi non lấp lánh bùng
phát ra sấm chớp dương khí màu vàng mạnh mẽ tới mức tận cùng, không ngừng bùng
phát bên trong đám mây đen ấy.

Dáng vẻ này chẳng hề giống với ngày thường, ngày thường là sinh cơ như biển
thế nhưng hiện lại lại ngập tràn dương khí, vừa khéo lại là khắc tinh của âm
linh.

“Ầm!”

Đám mây đen tán loạn, vết rách hư không càng lớn hơn, cành cây màu vàng đụng
vào bàn tay lượn lờ hỗn độn, sóng năng lượng không gì sánh được bùng phát.

Cuối cùng, rất nhiều anh linh gào thét, âm khí cuồn cuộn, toàn bộ đều rút lui,
những anh linh không kịp rút lui thì đều bị sấm sét màu vàng đánh nát hóa
thành ánh sáng, tiêu tan trong bầu trời.

Trên cành liễu, mỗi chồi non màu vàng đều phát sáng, khí thế sinh mệnh và
dương khí hòa quyện với nhau, còn có cả lực lôi đình, bùng phát ra tia sáng
cực chói mắt, tịnh hóa toàn bộ.

Còn bàn tay của Hỗn độn thi thì không ngừng đánh tới, mang theo vẻ không cam,
mười mấy giọt máu trắng bóng nhỏ xuống, cuối cùng cũng chấp nhận rút lui.

Thạch Hạo trầm mặc, giao chiến vừa nãy tuy chỉ xảy ra trong chớp mắt, gần như
người khác không thể phản ứng kịp, thế nhưng nguy cơ lại đầy rẫy, đó là sự
thăm dò của bá chủ.

Nếu không phải bị cành cây màu vàng của Liễu Thần đẩy lui, rất khó để tưởng
tượng sẽ phát sinh những chuyện gì, khản năng sẽ là anh linh đầy trời, khắp
nơi đều là quỷ thần gào khóc.

Trận chiến nhìn như đơn giản, kết thúc rất nhanh, thế nhưng lại hết sức hung
hiểm, đây chính là trận chiến vượt giới của bá chủ.

“Liễu Thần, còn gặp phải phiền phức nào nữa hay không?” Thạch Hạo lo nắng, lại
có bá chủ mới gia nhập vào, tới thời điểm đó Liễu Thần có thể chiếu cố được
hay không?

“Không sao đâu, những tên này đều có ân oán với nhau cả, tới hạ giới là để tìm
tạo hóa, ai cũng đều đề phòng lẫn nhau.” Liễu Thần chẳng hề lo lắng.

“Tới lúc đó, kính xin hãy giúp tao đoạt lại thân tháp tầng thứ hai.” Tiểu Tháp
nói.

Quả là, trong trận chiến cuối cùng này chắc chắn sẽ có nhiều thứ để đoạt, dù
là tiểu Tháp cũng dinh líu rất sâu, chẳng trách nó muốn liên thủ cùng với sinh
linh bất diệt kia.

“Ta sẽ trợ giúp ngươi.” Liễu Thần nói.

Tâm tình của tiểu Tháp trở nên vui vẻ, sương mù hỗn độn dâng lên.

Thạch Hạo kinh ngạc sau khi nghe những lời giữa hai người, lần này rất có khả
năng Liễu Thần sẽ đại phát thần uy, bởi vì, trong những kẻ thượng giới từng có
người diệt một Thần quốc của nó.

Thạch Hạo biết, Liễu Thần vô cùng siêu nhiên, một khi đã quyết định thì chắc
chắn sẽ quyết đoán mạnh liệt, ngang ngược tới tuyệt đối.

“Cánh cửa nguyên thủy rất thần bí, người bước vào chỉ có máu chảy ra, lần này
tiến vào là để thỏa mãn tâm tình, trước hết thử trên người của hai tên kia xem
sao.” Liễu Thần nói.

Lời nói tuy không có chút gợn sóng nào thế nhưng trên bầu trời lại xuất hiện
một luồng lôi đình đáng sợ, chấn động cả cửu tiêu, tựa như trong cõi u mình
cũng có thể cảm ứng được.

Thạch Hạo kinh ngạc, Liễu Thần là muốn chấm dứt nhân quả, ra tay chấn động cả
trời đất, việc này chẳng lẽ là hiến tế cánh cửa nguyên thủy hay sao, có người
gặp phải xui xẻo rồi!

“Ngươi chừng nào thì đi thượng giới?” Tiểu Tháp hỏi, có thể trước khi nó rời
đi sẽ đưa Thạch Hạo tới đó.

Thạch Hạo chần chờ, quả thật còn quá nhiều việc ở hạ giới này, rất nhiều
chuyện còn chưa làm xong, nó chưa muốn rời đi ngay bây giờ.

“Sau trận chiến này, thiên địa bị cắt đứt, chẳng lẽ sẽ không còn cơ hội à?”
Thạch Hạo nói.

“Cũng không phải, còn có mấy đường có thể đăng thiên, ta nghĩ đối với ngươi
thì cũng chẳng phải là vấn đề lớn gì cả. Chỉ là, người của thượng giới muốn hạ
xuống gần như là không thể.” Tiểu Tháp nói.

Thạch Hạo nghe thấy thế thì nghiêm túc hỏi han.

Nó cũng chưa có sẵn sàng chuẩn bị, cũng không muốn mấy ngày nữa đăng thiên,
muốn sắp xếp lại các cục diện rối lắm kia, ví như Thạch quốc, ai sẽ kế thừa,
còn có Thạch thôn, phải chuẩn bị đầy đủ.

Mây đen cuối chân trời tản đi, mặt trời treo cao, ánh nắng chiếu sáng, dương
khí rất nặng như chưa hề xảy ra chuyện gì vậy.

Trước khi hai tồn tại cấm kỵ này rời đi, Thạch Hạo nghiêm túc hòi han các
chuyện trên phương diện tu hành, cộng thêm một vài vấn đề không rõ nữa.

Nó lấy ra hai khối cốt trắng noãn trong suốt, hai khối có thể ghép lại với
nhau, chất liệu giống y như Nguyên thủy chân giải, đáng tiếc vẫn còn thiếu một
góc.

“Một khối thì chiếm được ở Thạch đô, một khối khác thì phát thiện ở bảo khố
Bất Lão sơn, lẽ nào là thiên Siêu thoát?”

Liễu Thần nhìn qua thì lắc lắc đầu, nói; “Ngươi từng hỏi ta, vì sao tu xong
Chân giải mà vẫn không có cảm nhận rõ ràng được sức mạnh siêu phàm của ‘Thần
dẫn’, nguyên nhân là ở đây.”

Thạch Hạo từng hỏi, nếu như Nguyên thủy chân giải được bá chủ thượng giới coi
trọng, lại có vài người từng tu hành qua thiên đầu tiên Thần dẫn, vì sao nó
chỉ trải nghiệm được một ít sức mạnh hóa mục nát thành hiếm thấy, hoàn toàn
cách rất xa với thần uy trong tưởng tượng. Lúc đó, Liễu Thần từng nói, tương
lai nếu có cơ hội thì sẽ hiểu được.

“Thiên Thần dẫn của Nguyên thủy chân giải, ngoại trừ khối mà ngươi đoạt được
thì còn có một bức Vạn linh đồ, đã vỡ nát trên Thiên cốt.” Liễu Thần giải
thích.

Trên thực tế, đạt được đủ bộ của khối thứ nhất, nếu là nhân vật có cấp bậc
giáo chủ thì tự nhiên có thể suy luận, hiểu được chân nghĩa, mà Thạch Hạo tuy
có thiên tư bất phàm thế nhưng dù sao đi nữa cành giới còn quá thấp, không thể
hiểu hết được. Cho nên mỗi lần nó tìm hiểu thì cũng chỉ thu hoạch đôi chút mà
thôi.

“Vạn linh đồ?” Thạch Hạo ước ao.

“Có thể đạt được thì rất tốt, nếu không đạt được thì sau này người cũng chỉ có
thể thể ngộ về sự huyền bí của Chân giải, tới cảnh giới đó thì mới được.” Liễu
Thần nói.

Ngày tiếp theo, có tin tức truyền ra, những vực khác đều xuất hiện vết nứt
không gian, một vài cường giả hạ xuống, đặc biệt là Huyền vực, có rất nhiều
thiên binh giáng lâm, phải tới mấy vạn.

Bọn họ không dám đi con đường ở Hoang vực, nên mới giáng lâm từ những vực
khác.

Cũng không có anh linh như biển như núi xuất hiện cho nên Liễu Thần cũng lười
ra tay, không thèm tính toán làm gì.

Một con hạc màu xanh bay vào trong hoàng thành, gợn sóng phù văn đầy mạnh mẽ
kéo ở đằng sau, hoàng thành có trận pháp, trong tình huồng bình thường thì
không cho phép người khác ngang ngược tiếng vào như thế, lập tức có người tới
cảnh cáo.

Bên trên chim hạc có người nhảy xuống nói là tới truyền tin, thỉnh cầu gặp
Thạch Hoàng.

Sau khi Thạch Hạo xem thư thì chợt kinh ngạc, đám Bích Cổ, Lam Vũ, Hồng Hoàng
mời nó tụ hội, trong thư ngoài bọn họ ra còn có tinh anh của tám vực.

“Cơ hội tiến vào thượng giới?” Thạch Hạo lắc đầu, trong thư có nhắc tới chuyện
này thế nhưng hiện tại, nó cơ bản không cần.

Đây mặc dù là cuộc thịnh hội, bao gồm tám vực cộng với một vài thiên tài của
thượng giới, thế nhưng thời gian này quá mức mẫn cảm, nó không muốn chạy lung
tung.

Trong thư cũng có nhắc tới, đám người Lam Vũ, Thủy Nguyệt phải trở về cho nên
muốn nó tới để gặp lần cuối. Vẻ mặt của Thạch Hạo trở nên quái lạ, nhân vật
được nhắc tới không ngờ có cả Nguyệt Thiền tiên tử, nếu như đôi bên gặp mặt
thì sẽ động thủ lần nữa ư, ngoài ra còn có cả Ma nữ.

“Ở trong đó có cả người của Thư viện Bạch lộc, họ thuộc thế lực trung lập, nói
không chừng là yêu mến nhân tài nên muốn dẫn ngươi vào thượng giới.” Tiểu Tháp
nói, nếu như gặp những kia thì có thể sẽ hiểu rõ hơn về lai lịch của một óố
người.

“Muốn đi thì đi, nơi nào mà không thể đi chứ?” Liễu Thần nói.

Thạch Hạo lắc đầu, nói: “Không đi.”

Nó nghĩ tới chuyện khác, nói: “Liễu Thần, con muốn người giúp đỡ.”

Nó có một khúc mắc vẫn luôn chôn giấu ở đáy lòng, từng tiến vào Bổ Thiên các
tu hành thế nhưng lại chỉ biết trơ mắt nhìn nó bị diệt vong, đến nay vẫn khó
mà quên được.

Còn nhớ, lão tổ Mộ Viêm dạy nó Lôi pháp, nhớ tới đám trưởng lão Trác Vân, Hùng
Phi căm tức nó tới thở ra lửa, còn rất nhiều sư huynh sư tỷ, vì bảo vệ các sư
đệ sư muội mà bỏ mình, chết trong phế tích của Bổ Thiên các, không một ai chịu
rút lui.

“Ngươi muốn tìm hạt giống hồ lô kia?” Liễu Thần hiểu tâm ý của nó.

“Đúng!”

Sau đó không lâu, phù văn lưu chuyển, thông đạo bằng hư không mở ra, Liễu Thần
mang theo nó xuất hiện trong một vùng núi, trong một bụi gai có một dây leo Hồ
lô xanh mơn mỡn, đang phát triển vô cùng tươi tốt.

Liễu Thần là sinh linh thuộc hệ thực vật, mà pháp lực lại vô cùng cái thế nên
khi bay ngang qua di chỉ Bổ Thiên các thì có thể suy diễn ra hồ lô này đang
nằm ở đâu.

Năm đó, sinh mệnh của Tế linh Bổ Thiên các khô héo, trước khi chết trong trận
chiến năm đó, vì bảo vệ truyền thừa nên đã tạo nên mưa ánh sáng, tiêu hao hết
sinh mệnh.

Hồ lô mà thần đằng kết ra cuối cũng cũng phá không trốn đi.

Khi nhìn thấy cây thần đằng này thì nơi mũi của Thạch Hạo có chút cay cay,
từng cảnh tượng của năm đó chợt hiện ra trước mắt, dây leo già chỉ vì một lời
hứa nên đã dùng hết sinh mệnh của mình để bảo vệ Bổ Thiên các từ thượng cổ tới
hiện tại.

“Mày đã sống ở nào thì Bổ Thiên các sẽ tân sinh ở nơi đó, môn đình có thể hủy
thế nhưng truyền thừa vĩnh viễn không bao giờ tuyệt!”

Trận chiến cuối cùng ấy, có người hét lớn đầy bi tráng, chấn động cả thiên
địa, những lời nói kia cứ vang mãi bên tai Thạch Hạo.

Một trận pháp được bố trí, một tia khí hỗn độn lượn lờ, dây leo Hồ lô uốn lượn
cứ như đang cảm ơn, đong đưa với Thạch Hạo.

Cuối cùng, Liễu Thần dẫn theo Thạch Hạo phá không rời đi.

Sau ba ngày, thiên địa biến thành màu máu, tựa như ngày tận thế của thế giới
đã tới, ngay cả phàm nhân cũng có thể thấy cảnh tượng kỳ dị này, trận chiến
Phong thần đã tới!

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận