Vóc người của Ma nữ khiến người khác phải thèm thuồng, đường cong uốn lượn,
dáng đi yểu điệu, mái tóc đen tỏa sáng phủ một nửa trước ngực còn một nửa sau
lưng, làn da trắng mịn, cặp mắt to trong veo, khóe miệng cười hơi cong lên làm
lộ hàm răng trắng đều.
Trong vườn, có cây cỏ xanh tươi, có núi đá sừng sững, dây leo phủ kín, linh
khí nồng nặc.
Thạch Hạo ngồi trên một chiếc ghế mây, hứng thú nhìn nàng, muốn biết nàng mang
tới tin tức gì.
“Đừng có nhìn họ trừng trừng như thế, họ thấy không thoải mái.” Ma nữ cười
tươi và ngọt lịm, nói là không thoải mái chớ thật ra da mặt cũng chẳng hề mỏng
hơn Thạch Hạo.
“Nói đi, ngươi mang tới tin tức tốt gì thế hả.” Thạch Hạo hỏi, con mắt lướt từ
trên xuống dưới, đánh giá tấm thân đang đứng trước mặt.
Hiện tại, nàng cũng có thể gọi là Thiên Hồ tiên tử, nàng dùng thân phận của Hồ
nữ* tới, không nói tới vóc người quyến rũ này, thế nhưng sau lưng lại có mấy
cái đuôi cáo trắng như tuyết, khiến người khác chú ý và suy tư.
(*): Hồ = Cáo.
Thạch Hạo từng nhìn thấy hai diện mạo của nàng, đây là một trong số đó, có
dung mạo làm điên đảo chúng sinh, nụ cười tươi rói xinh đẹp thế nhưng nhí
nhảnh cũng không kém.
“Bí mật của Nguyệt Thiền đã bị ta khám phá hoàn toàn.” Nàng vô cùng vui vẻ,
cặp mắt to híp lại, hàm răng trắng bóng lé lên ánh sáng lộng lẫy, khá giống
với tiểu ác ma.
Nguyệt Thiền không phải là bổn tôn!
Nói chính xác, Nguyệt Thiền mà Thạch Hạo bắt được không phải là bổn tôn. Khi
nghe được tin tức này thì nó hơi ngẩn ra, cảm thấy khó mà tin được.
“Ngươi nói, nàng lào một linh thân?” Thạch Hạo hỏi, nó lắc lắc đầu, nên biết
sau khi bắt được vị tiên tứ này, nó đã từng kiểm nghiệm qua nên chắc chắn sẽ
không phải là thân thể hư hóa.
“Ngươi quên ta đã từng nói gì à, lúc trước ta từng đối chiến với nàng ở Thạch
đô, từng nói nàng không phải là chân thân, ngươi nên hiểu mới đúng.” Ma nữ
nói.
Thạch Hạo nhíu mày, cảm thấy có chút khó hiểu, nó cho rằng chắc chắn là thân
thể máu thịt.
“Ha ha, xem ra ngươi rất tin vào giác quan của mình.” Ma nữ nở nụ cười, sau đó
ngồi xuống bên cạnh một chiếc bàn đá, rót chén trà rồi uống một ngụm nhỏ, nói:
“Ta chỉ nói là nàng không phải là bổn tôn, cũng không hề nói là linh thân.”
“Có gì khác nhau à?” Thạch Hạo hỏi.
“Nếu như chỉ bắt được một bộ linh thân, có phải ngươi cảm thấy rất tiếc nuối
và mất mát không?” Ma nữ mang theo nụ cười xấu xa nhìn nó, sau đó giả vờ nặng
nề, nói: “Con trai mà!”
“Đến cùng, trạng thái của nàng là gì?” Thạch Hạo cũng rất tò mò, muốn biết sự
thật, nó từng thăm dò qua biển ý thức của Nguyệt Thiền, thì phát hiện cặp cửa
hoàng kim, bên trong như ẩn chứa khí tức của thần, một cô gái vô cùng hoàn mỹ
đang ngủ say.
Ma nữ nỏi: “Dã tâm của Nguyệt Thiền rất lớn, muốn siêu thoát, thực hiện kế
hoạch Thần thai tái biến, hiện tại nàng chia thành hai, một là chủ thân, và
một là thứ thân.”
Thạch Hạo ngẩn ra, trong nháy mắt đã hiểu rất nhiều chuyện, nhưng trong lòng
cũng chấn động, tiên tử của Bổ Thiên giáo thật sự dám làm chuyện nghịch thiên
như thế?!
Không nghi ngờ gì nữa, người mà nó trấn áp chỉ là thứ thân, cũng là thân thể
máu thịt, cũng rất quan trọng.
“Nàng lại có thủ đoạn thần thông thế này?” Thạch Hạo hơi không tin.
“Tuyệt đối đừng nên coi thường Nguyệt Thiền, bất luận xem thường một ai thì
cũng không được xem thường nàng. Nên biết, khi nàng sinh ra thì đã tạo nên
chấn động không hề nhỏ, trời từng giáng dị tượng, ráng lành ngút trời, thiên
nhật đều tối đi trong khoảng thời gian rất lâu.” Ma nữ nói rất cẩn thận.
“Nàng sinh ra ở thượng giới, ngươi làm sao hiểu rõ những chuyện này?” Thạch
Hạo cho rằng Ma nữ cũng không phải ở hạ giới này, hiện tại đã gián tiếp chứng
minh được.
Ma nữ ngồi nơi đó, chiếc đuôi trắng cáo như tuyết đong đưa vô cùng mê người,
nhưng bộ mặt của nàng lại vô cùng tinh khiết, mắt to mở lớn, không thèm để ý
tới nó, nói: “Có người suy đoán, nàng sinh ra kèm theo dị tượng, có lai lịch
và căn nguyên khó lường.”
Liên quan tới quá khứ của Nguyệt Thiên, cùng với những bất phàm lúc nàng sinh
ra, Ma nữ không hề nói chi tiết, chỉ là nói cho nó biết, trong cơ thể của vị
tiên tử này có tiềm lực thần thánh kỳ lạ, vượt qua cảnh giới hiện tại của nó!
Trong lòng Thạch Hạo hơi động, lần nữa nghĩ tới cố gái hoàn mỹ ở phía sau hai
cánh cửa vàng óng kia, nàng óng ánh trắng noãn, như là thần chỉ vậy.
Lần này, Ma nữ đi tìm hiểu và tìm chứng cứ, chắc chắn rằng Nguyệt Thiền vẫn
chưa biến mất, nói chính xác là chủ thân hoàn hảo không chút tổn hại, chưa hề
bị phong ấn.
Ma nữ tìm được địa phương mà nàng từng bế quan, nhìn ra được manh mối nên suy
đoán ra được, tiên tử của Bổ Thiên giáo từng lột xác thần thai và tiến hóa ở
nơi này.
“Chủ thân, thứ thân…” Thạch Hạo suy ngẫm.
“Nói là hai thân, nhưng kỳ thật là một thể, đều là chân thân cả, chỉ là một
thân mạnh hơn, còn một thân hơi yếu mà thôi.” Ma nữ giải thích.
“Tại sao nàng lại làm như thế?” Thạch Hạo hỏi.
“Đương nhiên là muốn mình càng mạnh hơn, một thân thể niết bàn, thần thai chia
làm hai thân, thì tương đương sẽ thêm một mạng, một thân chết thì vẫn còn một
thân, đồng thời có thể dựa vào thân kia để phục sinh một thân khác.” Ma nữ
nói, có vẻ ao ước.
Thần thai tái sinh, đây là một cổ pháp, năm đó Ma nữ cùng từng tìm kiếm thế
nhưng cũng không có thu hoạch gì, không ngờ Nguyệt Thiền đạt được và tu luyện
xong rồi.
“Để bản thân chia thành hai người, có chút kỳ lạ.” Thạch Hạo nói.
Ma nữ nói: “Có gì lạ chứ, từ đó, hai thân chỉ cần không bị giết chết, thì
chính là thân thể biết diệt. Đồng thời, mấu chốt nhất chính là, hai thân có
thể đồng thời tu hành, tương lai sau này khi hợp nhất, đó chính là ngày mà
nàng viên mãn!”
Cái gọi là viên mãn, vậy khẳng định là mạnh mẽ đủ bễ nghễ trên trời dưới đất,
nhìn xuống cửu thiên thập địa, có tư thái vô địch thật sự!
“Theo như lời nói của ngươi, tuy Nguyệt Thiền kỳ ảo như tiên thế nhưng dã tâm
lại rất lớn. Thứ thân của nàng hiện tại đã bị ta bắt rồi.” Thạch Hạo cười ha
ha nói.
“Bất kẻ là ngươi bắt chủ thân hay là thứ thân, chỉ cần không có giết chết đồng
thời, ngươi giết một thân thì vẫn có thể sinh ra một thân khác.”
“Phiền toái vậy luôn à, nói như thế, ta nắm giữ một tiên tử cũng vô dụng à,
nàng có thể lột xác một thân khác nữa à?” Thạch Hạo có chút đau đầu.
“Không, ngược lại vô cùng có lợi!” Ma nữ nở nụ cười, như là một tiểu hồ ly vô
cùng gian xảo, trong ánh mắt lưu chuyển ánh sáng kỳ lạ, nói: “Chỉ cần nắm giữ
được thứ thân bất tử, nàng không cách nào lột xác ra một thân mới được.”
“Có chuyện này nữa à?” Hai mắt của Thạch Hạo trợn lên.
“Tất nhiên, tuy cổ pháp kia kinh diễm vạn cổ, thế nhưng cũng có đôi chút
khuyết điểm nhỏ.” Ma nữ cười vui vẻ.
“Chủ thân của nàng ở nơi nào?” Thạch Hạo hỏi.
“Ta vẫn đang tìm nhưng chưa thấy tung tích. Nếu như không có chuyện ngoài ý
muốn thì nhất định đã tìm được một nơi tạo hóa, chủ thân đang bế quan khổ tu,
mà thứ thân thay nàng cất bước trong nhân gian.” Ma nữ nói.
Thạch Hạo nghe thấy thế thì trong lòng nổi gợn sóng, lời này sao có vẻ khác
khác, dường như là nữ thần trên chín tầng trời, mà một hóa thân đang tu hành ở
nhân gian, trải nghiệm hồng trần bách thái.
“Cho nên mới nói, ngươi nhất định phải chiếu cố chăm sóc thật tốt thứ thân
này, phải kiềm chế lại chủ thân kia, thậm chí sau này có thể ‘vui vẻ’ với
nàng.” Ma nữ cười đầy gian ác.
Thạch Hạo không còn gì để nói nữa, sau đó cũng không nhịn được mà cười lớn.
Cười xong, Ma nữ bỗng dùng vẻ mặt nghiêm túc nói cho nó biết hóa thân này
tuyệt không đơn giản, tuyệt đối không thể bất cẩn, lần này tới chính là giúp
đỡ nó.
“Một nữ tù binh xinh đẹp mà thôi, làm gì mà ghê gớm dữ vậy?” Thạch Hạo cười
nói, gần đây tâm tình của nó vô cùng tốt, gặp được phụ mẫu, một nhà đoàn tụ,
lại nhận được tin tức như thế này từ Ma nữ.
“Thứ thân đã bị ngươi bắt, cũng coi như là một bất ngờ, ta nghĩ tiên tử thánh
khiết không phải cố ý, phỏng chừng rất tức giận đấy.” Ma nữ mỉm cười.
“Nếu đã bắt được, nàng có thể gây ra chuyện gì chứ?” Thạch Hạo nghi vấn hỏi.
“Tuy việc bị bắt không phải là chuyện nàng mong muốn thế nhưng nàng cũng không
có cá chết lưới rách, cố gắng bỏ chạy, điều này nói rằng nàng đang ẩn nhẫn, có
mưu đồ.” Ma nữ nói.
Dựa theo lời giải thích của Ma nữ, Nguyệt Thiền muốn thăm dò hết toàn bộ bí
mật của Thạch Hạo, bao hàm cả pháp môn Côn bằng đứng hàng mười trong Thập
hung, cùng với pháp môn cuối cùng liên quan tới sự trưởng thành nhanh chóng
của nó.
Thạch Hạo giật nảy trong lòng, dù là pháp môn Côn bằng hay là Nguyên thủy chân
giải, hoặc là bảo thuật vô thượng được ẩn chứa trong Chí tôn cốt của nó, cũng
đều có thể thế khiến các đại giáo điên cuồng.
“Chỉ là một tù nhân, còn dám muốn để ý tới những thứ này, đúng là không sợ
dùng thân nuôi hổ, dẫn lửa thiêu thân ư?” Thạch Hạo cười lạnh.
“Ngươi phải biết, lúc nàng sinh ra thì có thụy tượng kinh người, trong cơ thể
có tiềm lực thần thánh khó lường, căn cứ theo những gì ngươi vừa nói, sau cánh
cửa hoàng kim kia chắc chắn ẩn giấu sức mạnh vượt qua cảnh giới hiện tại của
nàng, thời khắc mấu chốt, nói không chừng có thể phản ngươi một đòn.” Ma nữ
nói.
Thạch Hạo thất kinh, chẳng lẽ mình lại trở thành con mồi trong lưới?
Ma nữ cười lắc đầu, nói: “Ta đoán, hiện nàng rất khó để vận dụng nguồn sức
mạnh kia, nếu như muốn dùng thì phải đánh đổi với cái giá rất lớn, không tới
thời khắc quan trọng thì sẽ không mở ra cánh cửa hoàng kim kia. Ta nghĩ, chỉ
sau khi bản thân nàng bị trọng thương, hoặc là đạt được bí mật của ngươi thì
nàng mới mạo hiểm dùng tới, rồi bằng cách đó trốn đi mà thôi.”
“Gan của nàng cũng lớn đấy chứ!” Khí tức của Thạch Hạo chợt bạo phát.
“Lùi một bước, nàng là thứ thân, không sợ những chuyện này, một khi thất bại
thì tự hủy thứ thân thì có thể giải thoát được, bởi vì chủ thân có thể phục
sinh lại thứ thân.” Ma nữ nói.
Thạch Hạo thoáng suy nghĩ, cảm thấy phương pháp này thật sự rất thần bí và
đáng sợ.
Ma nữ nói: “Đương nhiên, chủ thân sở dĩ có thể xưng là chủ thân là vì mạnh hơn
một chút, nếu như khoảng cách không cách xa nhau thì có thể nhận biết tất cả
mà thứ thân đã trải qua, thậm chí có thể điều khiển thứ thân.”
Ma nữ nói ra tiếp suy đoán của mình: “Ta có cảm giác, sở dĩ thứ thân chịu mạo
hiểm, khả năng sau khi chủ thân biết được mình gặp chuyện này nên tự mình tìm
tới, chỉ đạo làm chuyện này.”
Thậm chí, nàng còn suy đoán, bản thân thứ thân cũng không biết toàn bộ chuyện
này, chỉ là cô gái hoàn mỹ, tiềm thức đang ngủ say đằng sau hai cánh cửa hoàng
kim sâu trong biển ý thức mới biết toàn bộ.
“Tuy đều là thân thể tiên tử, đều tương tự như nhau, thế nhưng hồn lực của chủ
thân hẳn là mạnh mẽ hơn, có thể chỉ đạo tất cả.” Ma nữ nói.
“Tìm ra chủ thân, rồi trấn áp!” Thạch Hạo nói.
“Khẳng định nàng đã rời đi xa, không mạo hiểm cho bản thân, nên làm những việc
cần làm, hiện tại chắc đang bế quan ở nơi tạo hóa, lẳng lặng đợi kết quả.” Ma
nữ nói.
Thạch Hạo nghe thấy thế thì ánh mắt chợp khiếp người, khẽ nói: “Lấy thân nuôi
hổ?”
“Hì hì, không sai, phải làm cho nàng, chơi với lửa có ngày chết cháy.” Ma nữ
rất tự tin, trong mắt lóe lên hào quang.
“Ngươi có đề xuất gì không?” Thạch Hạo hỏi.
“Tự nghiên là phải cố gắng giữ lấy thứ thân tiên tử này, nuôi nàng trở nên
trắng trẻo bụ bẩm, nếu như ngươi thích thì có thể cưới được rồi đó.” Ma nữ
nói, rồi lấy ra một hộp đá, nụ cười đầy lẳng lơ, nói :”Ta mang tới Trấn thần
châu trong truyền thuyết, có thể trấn giữ thứ thân, khiến cho nàng không cách
nào chống lại được nữa, không thể tự hủy, thứ thân khó có thẻ giải thoát.”
“Hà hà…” Thạch Hạo nở nụ cười.
“Như thế thứ thân sẽ chẳng phải là mối họa gì nữa rồi, ngày sau có thể ‘vui
vẻ’ cùng với chủ thân rồi.” Ma nữ nở nụ cười gian ác.