Thân là giáo chủ, tuy không phải là người mạnh nhất từ khi khai thiên tích địa
tới giờ, thế nhưng hoành tẩu đất trời, quét ngang các nơi, đánh đâu thắng đó,
sao có khả năng sợ mà bỏ chạy được chứ.
Trận chiến này không thể tránh khỏi được, mặc dù hình chiếu của Bất lão Thiên
tôn đã bị đánh tán, nhưng những người khác cũng không thể cứ thế rút lui được!
Giáo chủ của Tây Phương giáo toàn thân vàng óng, lưu chuyển bí lực, đây chính
là biểu hiện của việc tu luyện môn Kim cương bất hoại thân tới mức tận cùng,
hắn bước lên phía trước, khí thế ép xuống khiến cả bầu trời phá nát.
Thiên địa này không dung nạp chân thân của hắn, ngoài thân thể hiện lên tinh
quang, hắn cũng không có thay đổi gì lớn thế nhưng tựa như vũ trụ thu nhỏ lại,
như ngân hà đang lượn quanh thân thể.
“Ầm!”
Hắn xuất chưởng võ tới, pháp thể đầy mạnh mẽ đè ép khiến hư không nổ vang ầm
ầm, đạo thân màu vàng bất hủ nắm giữ thần uy chí cường, khí hỗn độn cuộn trào
trên bàn tay ấy.
Liễu Thần nắm pháp ấn, một đòn rất bình thường, ngón tay thon dài lấp lóe ánh
sáng lộng lẫy phất tới, ẩn chứa đại đạo chân nghĩa đơn giản nhất, va chạm với
Trượng lục kim thân kia.
Hư không chẳng hề phát ra chút tiếng động nào, Trượng lục kim thân rút lui,
cành liễu đong đưa, ánh sao diệt vong, mây mù hỗn độn mù mịt bao phủ cả hai
bên.
“Xoẹt!”
Ánh kiếm sáng rực, chém đứt hỗn độn, cứ như ánh sáng bất diệt của vực ngoại
vụt nhanh tới, sắc bén vô cùng, muốn chặt đứt thần thụ xanh biếc phía sau của
Liễu Thần.
“Keeng!”
Bên cạnh, tiểu Tháp phát sáng, hóa thành một tòa tháp khổng lồ thông thiên
nhanh chóng đè ép xuống rồi va chạm với tiên kiếm kia, thanh âm điếc tai vang
vọng khắp bốn phía.
Tử khí cuồn cuộn, ngưng tụ thành một pháp thân, hai tay chống trời nâng lên
tòa tháp thân trắng noãn nhằm hóa giải uy lực này. Mà bản thể của hắn lại cầm
tiên kiếm bước tới, tiếp tục đánh giết về phía Liễu Thần.
Trong lúc nhất thời, kiếm khí như cầu vòng, đạo tắc lưu chuyển, tất cả đều
nhằm điểm yếu của Liễu Thần, mỗi một luồng kiếm khí đều như ngân hà, lộng lẫy
và hùng vĩ.
Sinh linh bất diệt kia cũng xuất thủ, chí cương chí cường, cặp cánh vàng lấp
lánh, lôi điện vờn quanh.
Nhưng mà, hắn bị Ngũ hành sơn chặn đứng, ngọn núi phóng lớn, tỏa ra thần quang
ngũ hành Kim – Mộc – Thủy – Hỏa – Thổ, hóa sinh bản nguyên của vạn vật, chí
cương chí đại, đánh về phía trước.
Hình chiếu của Bất lão Thiên tôn bị đánh tan khiến cho Ngũ hành sơn không thể
nào bình tĩnh được, nó mạnh mẽ ra tay không ngừng phát uy.
“Ầm!”
Đột nhiên, Tây Phương giáo chủ và Liễu Thần xung kích về phía sinh linh bất
diệt, bàn tay vàng óng bất hủ va chạm với nắm đấm của hắn, khiến hư không nổ
tung.
Một pháp tướng màu vàng vô địch, một thân thể luyện tới mức tận cùng, hai
người này sau khi va chạm với nhau cứ như mũi dao nhọn đấu với đao sắc, vô
cùng quyết liệt.
Cùng lúc đó, một luồng ánh kiếm chém tới, trong màn tử khí mờ mịt, cường giả
vô thượng đối kháng với Liễu Thần, chớp mắt nghiêng người chém tới, kiếm hồng
xung kích về phía sinh linh bất diêt kia.
Đây là một cuộc hỗn chiến, địch thủ không cố định, bất cứ lúc nào cũng có biến
hóa, chỉ cần có thể tiêu diệt được chủ lực của đối phương thì có thể nắm chắc
phần thắng trong trận chiến này.
Vù một tiếng, Ngũ hành sơn lộn ngược, hóa thành bảo ấn trấn áp thẳng về đầu
lâu của Liễu Thần, từng luồng hào quang tỏa xuống cứ như là những thác nước
bao phủ bóng người bên dưới.
ĐI kèm ánh sáng xanh lục là sóng sinh mệnh tràn lên, nhũng tán cây liễu mở
rộng hấp thu tinh khí ngũ hành này, tẩm bổ cho cơ thể, vầng sáng mông lung tỏa
ra.
Ngũ hành sơn kêu lên một tiếng kỳ dị, khí ngũ hành bản nguyên trong thiên địa
này cứ như là chất dinh dưỡng cho thần thụ Tế linh này, tất cả đều có thể bị
luyện hóa, việc này khiến nó chấn động.
Ngũ hành sơn thu lại hào quang, hóa thành một ngọn núi thuần túy, dùng thân
thể bất hủ trấn áp xuống, muốn đập nát bóng người và cây đại thụ đang tức giận
bùng bừng kia.
“Rầm!”
Cành cây màu xanh biếc nhằm thẳng lên trên, sức mạnh chí nhu lưu chuyển hóa
giải thứ cứng rắn kia, chỉ trong chớp mắt ngắn ngủi, cành cây này quấn quanh
lấy Ngũ hành sơn.
Cùng lúc đó, bóng người cao ráo đó bay tút lên trời cao, một chưởng vỗ ra, nơi
lòng bàn tay trắng bóng ấy xuất hiện một ký hiệu vô cùng phức tạp huyền ảo,
đáng sợ cực kỳ, hướng thẳng về Ngũ hành sơn.
Ngũ hành sơn thất kinh, đây chính là ký hiệu phản ngũ hành, là dấu ấn thần văn
thời đại hỗn độn, đối phương lại tiện tay triển khai chính là muốn phá nát
chân thân của nó.
“Vù!”
Ngũ hành sơn rung lên bần bật, trên núi xuất hiện năm ký hiệu rồi bắt đầu xoay
tròn, hóa thành một chùm sáng Ngũ hành hòng nuốt lấy và luyện hóa ký hiệu kia.
“Ầm!”
Nơi này chấn động, lập tức nổ tung.
Ngũ hành sơn chấn động, chùm sáng kia bị phá tan, tinh khí Ngũ hành mãnh liệt
bị ngón tay trắng bóng kia hấp thu một bộ phận khiến nó run bần bật không
thôi, nhanh chóng lùi lại.
“Vù!”
Liễu Thần vung cánh tay ra, xuất hiện ở gần Ngũ hành sơn, sau đó nắm chặt lấy
nó đánh mạnh về trước.
“Keeng!”
Ngọn núi hóa thành bảo ấn, tạm thời bị Liễu Thần nắm chặt trong tay rồi dùng
sức đập mạnh xuống, vừa khéo đánh trúng ngay bên trên thanh tiên kiếm kia, ánh
sáng hừng hực tỏa ra, âm thanh đinh tai nhức óc.
Tiên quang sáng rực, cường giả vô thượng cầm tiên kiếm trong tay há miệng phun
ra một chùm ánh sáng rồi hóa thành phù văn, giam cầm lại hư không, rồi dùng
kiếm quang chém thẳng về cánh tay của Liễu Thần.
“Ầm!”
Tiểu Tháp tránh thoát tử khí, đánh tan cái hóa thân kia rồi nhanh chóng lao
xuống, thân tháp phóng to, bên dưới đáy tháp hóa thành một vòng xoáy điên
cuồng hút lấy những phù văn trong hư không kia.
Hỗn chiến diễn ra kịch liệt, tất cả đều xuất hết mọi thủ đoạn.
Sau đó, công kích chủ yếu nhất vẫn là tập trung về phía Liễu Thần, bởi vì bá
chủ thượng giới biết được, nó là mấu chốt, nếu không đánh bại thì trận chiến
này không có ý nghĩa.
Giáo chủ của Tây Phương giáo cổ xưa và thần thanh, pháp thân màu vàng kiên cố
bất hủ, một cánh tay vung tới rồi nhanh chóng hóa lớn, lập tức bao phủ cả vùng
thế giới này đồng thời bao phủ cả Liễu Thần.
Thế giới trong lòng bàn tay, loại thần thông này có danh tiếng cực lớn, người
có thành tựa lớn nhất chính là vị giáo chủ này, được xưng là có thể ngắt trăng
hái sao, một ống tay áo có thể che cả càn khôn, một tay nắm giữ thiên địa.
Bàn tay phát ra ánh sáng, to lớn vô cùng, mỗi một bàn tay cứ như là cột chống
trời, chặn lại cả bầu trời, một vài ngôi sao hiện lên vờn quanh những ngón tay
khổng lồ kia.
Mà Liễu Thần lại đứng ở ngay trung tâm lòng bàn tay ấy, giống như bị giam cầm
ở bên trong.
“Xoẹt!”
Tiêng vang phá không truyền tới, Liễu Thần không ngừng bắt ấn đánh ra hòng phá
vỡ Thế giới trong lòng bàn tay này. Pháp tắc lưu chuyển, sức mạnh trật tự dày
đặc, Thế giới trong lòng bàn tay này trở thành một mảnh hỗn độn không vững
chắc, như muốn phá nát.
Tiếng nổ vang truyền ra, bàn tay này thay đổi hóa thành một cái lò cực lớn
muốn luyện hóa Liễu Thần, chiếc lò thần vàng óng xuất hiện ký hiệu dày đặc,
bao phủ cả bầu trời.
Liễu Thần giơ tay mạnh mẽ đánh tới, lúc này trong tay còn cầm bảo ấn mà Ngũ
hành sơn hóa thành nện mạnh về phía chiếc lò mà bàn tay màu vàng óng kia biến
thành.
“Chính là lúc này!” Trượng lục kim thân chiến đầu từ đầu đến cuối không nói
lời nào đột nhiên mở miệng, sau đó xoay chuyển bàn tay ép xuống phía dưới.
Chiếc lò thần màu vàng trùng hóa thiên địa, vô số ngân hà lao xuống bên dưới,
thậm chí còn có cả những ngôi sao lớn. Giáo chủ của Tây Phương giáo xoay tay,
thể hiện việc hắn muốn phong ấn Liễu Thần lại.
“Ầm!”
Cũng trong lúc đó, Ngũ hành sơn phát sáng, tránh thoát khỏi bàn tay của Liễu
Thần, sau đó phối hợp với khí tức cực lớn kia bắt đầu trấn áp, hai người cùng
hợp lực.
Đây là dự tính từ trước, bản thân Ngũ hành sơn cũng không hề yếu như thế,
trước kia là cố ý để bị tóm lấy, nó đảm nhận việc phong ấn pháp khí, lúc này
nhanh chóng hóa lớn phối hợp với Tây Phương giáo chủ, phóng thích ra khí tức
bất hủ.
Liễu Thần bình tĩnh, vẫn trấn định tự nhiên như trước, mặc cho ngân hà ép tới
còn bản thân thì từ từ hạ xuống mặt đất bên dưới, bên ngoài thân thể của nó
thần bàn phát sáng, đánh văng toàn bộ áp chế phù văn.
Cũng trong lúc đó, lòng bàn tay của nó bay ra một ráng mây xanh diễn biến đạo
Sinh trưởng, vô số thực vật cắn rễ trong hư không, không ngừng rút lấy lực Ngũ
hành đồng thời hấp thu lấy pháp lực của Trượng lục kim thân kia.
Cảnh tượng này vô cùng kỳ lạ, ráng mâu xanh che trời, một cây liễu thông thiên
hóa lớn cứ như là cây Thế giới vậy.
Ầm một tiếng, Thế giới trong lòng bàn tay phá diệt, Trượng lục kim thân bay
ngược lại, Ngũ hành sơn cũng lu mờ, tất cả đều bị hút sạch tinh khí tẩm bổ cho
cái cây kia.
Nó tựa như cắm rể trước cả khai thiên, thiên địa đều không dung thứ cho chân
thân của nó, mỗi một cành cây đều mang theo một dãi ngân hà, mỗi một chiếc lá
đều nâng lên một ngôi sao lớn, hào quang lấp lánh ở nơi đó.
Mà bóng người cao ráo ấy lại đứng trên một tán cây óng ánh, bao quát chúng
sinh.
“Ầm ầm ầm!”
Tử khí đông lại, cường giả cầm trong tay tiên kiếm kia thoát khỏi sự đeo bám
của sinh linh bất diệt, há miệng hét lớn một tiếng, tử khí đầy trời mang theo
môt loại khí tức đại đạo cuộn tới.
“Ầm!”
Tiểu Tháp cũng bay lại, chống lại uy thế của hắn, thiên địa rung lên liên hồi.
Ánh kiếm lóe lên, cường giả này biến mất, bản thân hóa thành một luồng khí
trong suốt, mặc cho tiểu Tháp vọt tới nhưng chẳng có kết quả gì.
Sát theo đó, cả thiên địa ầm ầm vang vọng, bốn phương tám hương đâu đâu cũng
có bóng dáng của hắn, tất cả đều nắm tiên kiếm trong tay, thân thể chảy xuôi
khí Huyền hoàng rồi tất cả đồng thời chém về trước.
Một bóng người là một ký hiệu, đây chính là đạo của hắn, hóa thành dấu ấn của
thiên địa, không xa không gần!
“Xoẹt!”
Liễu Thần cũng ra tay, cây liễu dưới chân nó phát sáng, toàn bộ trăm ngàn cành
cây óng ánh đều hóa thành xích thần trật tự lao về trước, quyết đấu với người
kia.
Làm người khác khiếp sợ chính là, phía trước mỗi cành cây đều xuất hiện màu
vàng chói mắt, hóa sinh thành một con Côn bằng vô cùng tàn nhẫn đánh nát cả
thiên địa này.
Cảnh tượng này rất kinh người, chí cường giả ở nơi đây không ai không thay đổi
sắc mặt.
Mỗi một cành liễu óng ánh cứ như là một con Côn bằng màu vàng lấm tấm màu đen
pha trộn lẫn nhau, xung kích về trước, phá tan vạn pháp vạn vật!
“Đạo của Côn bằng cũng có thể hạ bút thành văn, hòa hợp với bảo thuật của
chính mình, đạt tới sự mạnh nhất…” Có người than nhẹ.
“Ầm!”
Thiên địa này nổ tung, khí trong suốt tản ra, một thanh tiên kiếm bị chấn cho
bễ nát hóa thành lưu quang tiêu tan trong hư không, tử khí cuồn cuộn, người
kia rút lui.
“Chư vị đều đã lĩnh giáo qua cả, là muốn ta mời các ngươi quay lại hay là tự
mình trở về thượng giới?” Liễu Thần mở miệng dùng thần niệm truyền âm, không
thể phân biệt là nam hay nữ.
Bóng người cao ráo đứng thẳng, một cây thần thụ bầu bạn, siêu nhiên và kinh
diễm.
“Mau mà trốn đi, chẳng lẽ các ngươi muốn hình chiếu bị đánh tan sao? Tuy nói
không phải là chân thân thế nhưng nếu truyền ra ngoài, nói thì dễ nhưng nghe
lại rất khó.” Tiểu Tháp cười gằn, miệng lưỡi chẳng hề nhường ai.
Giáo chủ của Tây Phương giáo toàn thân rừng rực ánh vàng, tỏa ra uy thế mạnh
nhất, chỉ trong nháy mắt đã chấn động một giới này, cứ như muốn hủy diệt các
ngôi sao chư thiên nơi đây.
Sắc mặt của hắn rất bình tĩnh, ngay cả mặt mày cũng là màu vàng óng, giờ khắc
này, một tay chỉ thiên một tay chỉ địa rồi kết thành pháp ấn vô địch, một trận
tụng kinh không tên vang lên chấn động ba ngàn giới.
Giờ khắc này, khí thế của hắn vô cùng kinh người, cứ như cả trời đất này mình
ta vô địch, không một ai có thể đứng ngang hàng.
Hắn kết thành một pháp ấn mạnh nhất, toàn thân vô cùng vàng óng, hàng loạt phù
văn dày đặc đan dệt trong thiên địa này, muốn đè ép thẳng về trước
Liễu Thần phát ra một tiếng đạo âm, ba ngàn thần linh bên ngoài cơ thể cúng
bái, âm thanh tế tự đồng thời vang lên khiến cho thiên địa run rẩy, đánh nát
mảnh kim quang thần thánh kia.
Giáo chủ của Tây Phương giáo thở dài, cuối cùng thu hồi lại bàn tay không
triển khai pháp ấn vô địch nữa, bởi vì đây là ở hạ giới, hắn không thể nào ở
lâu được, thời gian sắp hết rồi.
“Xoẹt!”
Hắn hóa thành một chùm sáng vàng óng nối liền với trời xanh, cứ thế biến mất
không chút tăm tích.
“Mời lên đường.” Liễu Thần mở miệng lần nữa, nhìn về cường giả vô thượng đang
được tử khí vòng quanh thân thể kia.
Tử khí mãnh liệt, bóng người nơi đó trở nên căng thẳng, hắn với Tây Phương
giáo chủ tuy còn chút thời gian nữa, thế nhưng nếu cứ tiếp tục đấu nữa thì
cũng không làm gì được Liễu Thần.
Tiếng ầm ầm vang lên, hắn hó thành một luồng tử khí bay vút lên trời cao, cũng
không thấy mặt mũi đâu nữa.
Ngũ hành sơn thấy thế thì nhanh chóng đánh nứt hư không rồi tiến vào trong hỗn
độn, không dám tiếp tục ở nơi đây nữa.