Đây là một không gian kỳ lạ, có ánh sáng lờ mờ, giống như cảnh tượng lê dân từ
phía đông vừa thấy được bầu trời màu trắng bạc lúc bình mình, hơn nữa còn có
từng đợt sương mù lượn lờ.
Đây là nơi nào, người của Thạch Thôn đều không biết mình đang ở đâu, tất cả
đều ngẩn ra. Làm sao tự nhiên lại rời khỏi Đại Hoang, ra khỏi dãy núi đó.
Nhóc tỳ nhìn trái nhìn phải, ở ngoài Thạch Thôn sương mù lượn lờ, giống như
một thế giới hỗn độn, có một loại khí tức xa xôi mà hoang vắng ập vào mặt, đi
về phía trước, không mất bao lâu liền sẽ bị lạc đường.
Đầu thôn, cây liễu to lớn cắm rễ ở trên đất, vỏ thân cây cháy đen bị nứt ra,
cành liễu non duy nhất kia không còn xanh biếc như lúc trước nữa mà đã hơi mất
đi ánh sáng.
Những gì ở trước mắt khiến thôn dân hơi lo sợ không yên, thú triều trào dâng ở
trong Thương Mãng Sơn Mạch, bọn họ đột nhiên lại thoát khỏi nơi đó, mà đây rốt
cuộc là đâu? Tất cả mọi người đều đứng ở trước cây liễu, thành tâm cầu khẩn.
“Liễu Thần thi triển vô thượng đại pháp, để chúng ta tránh được một tai họa
lớn.” Tộc trưởng Thạch Vân Phong mở miệng, xảy ra chuyện lớn như vậy, ông ấy
sớm đã bị kinh động, xuất quan trước thời hạn.
Hiện tại ở đâu cũng không quan trọng, tất cả bọn họ đều còn sống cả, đây mới
là kết quả tốt nhất.
“Không cần hốt hoảng, chúng ta đã tích trữ rất nhiều thịt khô, quả hạch và lúa
hoang, đủ để chúng ta sống qua mấy tháng.” Lão tộc trưởng nói.
“Không sai, chúng ta yên tâm chờ đợi, có Liễu Thần bảo vệ, sẽ không có nguy cơ
gì đâu?” Thạch Lâm Hổ phụ đạo.
Mấy người chủ sự đều trước sau mở miệng, để thôn nhân bình tĩnh lại, không còn
lo lắng. Tất cả mọi người đều bắt đầu làm việc đâu ra đấy, nghiền xay lúa
hoang, thu thập thịt khô ở trên nóc nhà…
Thoáng cái đã qua hai tháng, nhóc tỳ đã bốn tuổi rồi, tóc đã dài tới vai, đôi
mắt to như Hắc Bảo Thạch càng thêm có thần, nó lớn lên rất dễ thương. Mặc dù
nó thoạt nhìn giống như một em bé bằng sứ, nhưng sức mạnh vô cùng, nhảy một
cái là ba bốn mươi mét, trở thành đệ nhất cao thủ của Thạch Thôn.
“Nhóc tỳ, sao lại ngẩn ra vậy, có phải là muốn uống sữa thú không? Nhanh đến
đây, ở đây có một bát này.”
Nhóc tỳ ôm hai chân, ngồi xuất thần dưới cây liễu nghe vậy liền nhanh chóng
đứng lên, đôi mắt chuyện động nhanh như chớp, la hét: “Ở đâu, ở đâu thế?”
“Ha ha… Quả thật là muốn uống sữa thú, những ngày này không đi ra ngoài,
miệng nhạt nhẽo, thực sự là buồn chán lắm rồi chứ gì?” Một đám trẻ lớn đều bật
cười.
Nhóc tỳ quýnh lên, giải thích: “Đâu có, đệ chỉ tùy miệng hỏi thôi mà.”
Bọn trẻ cười lớn, nhóc thò lò mũi xanh nghĩ ra ý xấu, nhỏ giọng nói: “Nhà Lâm
Hổ thúc vừa sinh một con hổ con, nhóc tỳ mày nếu thực sự thèm…”
“Lượn sang chỗ khác!” Nhóc tỳ vội vàng ngắt lời nó, ánh mắt bất thiện nhìn
chằm chằm nhóc thò lò mũi xanh hơn mình có mấy tháng tuổi nhưng bụng lại rất
xấu xa này.
“Quân tử dùng mồm không dùng tay.” Nhóc thò lò mũi xanh lau nước mũi một cái,
nhanh chóng bỏ chạy.
“Răng rắc.”
Đột nhiên, bầu trời nứt ra, một luồng ánh sáng mặt trời chiếu vào làm tan đi
màn xương mờ, cả không gian thoáng cái đều sáng sủa hơn rất nhiều.
“A, lại thấy ánh mặt trời rồi!” Bọn trẻ hét lớn, tất cả đều lộ vẻ mừng rỡ.
Người lớn cũng bị kinh động, tất cả đều đứng dậy, ngẩng đầu nhìn lên trời, ai
ai cũng rất kích động. Bị vây ở chỗ này hơn hai tháng, cơ thể của họ cũng sắp
rỉ rồi.
“Răng rắc!”
Giống như một cái bình ngọc bị vỡ, vùng không gian này rung mạnh một hồi, sau
đó lấp lóe không ngừng, cuối cùng ‘ầm’ một tiếng, màn sương lờ mờ biến mất
hoàn toàn, không còn thấy hỗn độn nữa, ánh sáng chiếu xuống.
Mặt trời rất lớn, treo cao ở trên trời, mặc dù rất chói mắt nhưng mọi người
lại rất hưng phấn, không ngừng ngẩng đầu lên nhìn, lớn tiếng hoan hô. Bọn họ
đã thoát khốn rồi, lại một lần nữa xuất hiện ở trên đại địa.
Bọn trẻ không thể chờ được nữa, oa oa hét lớn, xông ra khỏi làng, tham lam hít
lấy hít để không khí trong lành có mang theo mùi thảo mộc, vừa nhảy vừa chạy.
“Ấy, không đúng nha. Đây không phải là khu rừng ở ngoài thôn chúng ta.” Nhị
Mãnh ngẩn ra, mắt thấy đây căn bản không giống với vùng núi mà mình đã thấy từ
nhỏ.
Một con sông chảy qua trước làng, thỉnh thoảng có cá lớn nhảy lên, vảy vàng ở
trên người lấp lóe ánh sáng, dâng lên từng đợt bọt sóng. Ở không xa còn có một
cái hồ, xanh biếc trong veo, một đám chim lớn lông cánh rất đẹp đang nhàn nhã
bước đi, con nào cũng dài hơn hai mét, chảy xuôi hào quang. Còn có một đám Độc
Giác Thú, lấp lánh ánh sáng bạc, đang uống nước ở bên hồ.
“Phong cảnh thật là đẹp!” Bọn trẻ sau khi giật mình đều cảm thấy ngạc nhiên.
Người lớn cũng trợn mắt há mồm, thoát khỏi không gian kỳ lạ, những gì ở trước
mắt hoàn toàn không giống với núi rừng ở ngoài thôn mà họ đã quen thuộc mấy
chục năm nay, không ngờ lại tới một nơi đẹp đẽ như thế này.
“Chiêm chiếp…”
Tử Vân, Đại Bằng, Tiểu Thanh xông tới, vô cùng hưng phấn, chảy nước miếng nhìn
những con cá lớn trong nước. Hiện tại bọn nó đã dài khoảng ba mét rưỡi, qua ba
tháng đầu thì tốc độ sinh trưởng từ từ chậm lại.
Thanh Lân Ưng xuất hiện, vỗ đôi cánh bạc to lớn, sóng nước xông lên trên bờ,
bảy tám con cá lớn vảy vàng đang nhảy ở trên bờ sông, con nào cũng nặng mười
mấy cân. Kỳ lạ nhất chính là bên miệng bọn nó lại mọc hai cái râu rồng, óng
ánh trong sáng, phát ra mùi thơm.
Ba con chim non nhanh chóng xông lên hưởng thụ món ngon.
Thạch Vân Phong giật mình, nhanh chóng bước tới, ôm lấy một con cá lớn, lật
qua lật lại để nhịn, kinh ngạc nói: “Thật sự là Long Tu Ngư sao? Còn là loại
vẩy vàng phẩm chất cực tốt nữa, đây chính là đồ tốt, có ẩn chứa linh tính, nếu
ăn thường xuyên có thể tăng sức mạnh, cường gân tráng cốt, đối với bọn trẻ rất
có tác dụng!”
Bọn trẻ nghe thấy thế liền lập tức kêu lớn, xông về bên hồ.
Loại cá này rất ít thấy, giàu linh tính, ở ngoại giới có giá rất cao, nhưng ở
trong cái hồ này lại có rất nhiều, đủ để cho cả làng ăn thường xuyên.
“Tộc trưởng ông xem này, bọn chim lớn ở bên hồ không phải là Ngũ Sắc Kê có
danh hiệu ‘Tiểu Loan Điểu’ hay sao?” Cha của Nhị Mãnh kích động, chỉ về phía
trước, lúc trước hắn ở trong núi đã từng nhìn thấy một con từ rất xa, nhưng
lại không thể bắt được.
“Rất giống… Đúng là nó!” Thạch Vân Phong mở to mắt, tử tế phân biệt, nháy
mắt liền động dung.
Ngũ Sắc Kê, bộ lông rực rỡ vô cùng đẹp mắt, sinh trưởng giống như Loan Điểu.
Mỗi một con đều dài hơn hai mét, là một loại thuốc bổ cốt khó có được.
Nếu ngã gẫy xương hay bị thương ở gân, chỉ cần đun một nồi Ngũ Sắc Kê rồi ăn
cả thịt lẫn xương, lại uống thêm chút nước canh thì sẽ có công hiệu thần kỳ,
rất nhanh sẽ liền xương.
Thạch Vân Phong lấy lại tinh thần, nghiêm túc dặn dò: “Ở đây có một đàn lớn
sinh sống, không được hành động lỗ mãng, đừng bắt giết tùy tiện. Chờ lúc cần
luyện dược ta sẽ bảo, không thể làm bọn nó sợ, phải để bọn nó sống quanh năm ở
bên hồ.”
Một đám tráng hán đều gật đầu đáp ứng, bởi vì ánh mắt của họ không có nằm trên
người Ngũ Sắc Kê. tinh thần không yên, ai cũng đang nhìn chằm chằm Độc Giác
Thú ở bên khác, đàn ngựa quý lấp lánh ánh sáng bạc đó khiến bất cứ người đàn
ông nào cũng động lòng.
Sinh sống ở trong đại sơn, tất cả đàn ông mạnh mẽ đều hy vọng có một con ngựa
quý ngày đi vạn dặm, đây là sở thích và ước mà chỉ đàn ông mới có.
Độc Giác Thú là do Lân Mã biến dị sản sinh, vô cùng ít, mà ở đây lại có nguyên
một đàn, không dưới năm sáu chục con, tự nhiên khiến cho một đám trai tráng
đều đỏ mắt. Chỉ là họ biết, đây cũng coi như là hung thú, rất khó chọc.
“Cứ từ từ, sớm muộn cũng sẽ bắt mấy con, đừng làm bọn nó sợ, chỉ cần sống
quanh năm ở trên vùng đất phì nhiêu này thì sớm muộn sẽ thuộc về chúng ta
thôi.” Thạch Phi Giao nhỏ giọng nói.
Cảnh tượng ở ngoài thôn thay đổi rất lớn, trải qua sự kinh hãi lúc ban đầu
xong, thôn nhân đều không còn cảm thấy mất mát nữa, bởi vì địa phương này quá
tốt, mỗi chung quanh thôi đã có rất nhiều sinh vật hiếm có, là một vùng đất
quý đẹp đẽ.
Nhóc tỳ ngây ngẩn xuất thần, nhìn đám Long Tu Ngư người đầy vẩy vàng đang nhảy
lên ở trong hồ, còn có mấy chục con Độc Giác Thú ở bên hồ, nó vẻ mặt hoảng
hốt, lẩm bẩm tự nói: “HÌnh như đã nhìn thấy ở đâu rồi, một cái hồ rất là lớn,
chim chóc so với bọn Tiểu Loan Điểu này còn rực rỡ hơn, lớn hơn nhiều, có quý
tộc đi săn…”
Nhìn thấy bộ dạng của nó, nếp nhăn trên mặt tộc trưởng Thạch Vân Phong run
lên, kể cả là mấy người Thạch Lâm Hổ và Thạch Phi Giao cũng biến sắc, không
còn nhìn chằm chằm Độc Giác Thú nữa.
“Cha, mẹ, con nhớ cha mẹ lắm.” Nhóc tỳ buồn bã, nhỏ giọng nói, một mình ngồi ở
bên hồ, ôm hai chân mà thất thần.
Thạch Lâm Hổ và Thạch Phi Giao nhìn nhau một cái, không dám nói gì nhiều.
“Tộc trưởng gia gia, bọn họ rốt cuộc có còn tại thế hay không vậy? Cháu thật
sự rất nhớ họ!” Nhóc tỳ đột nhiên ngẩng đầu lên, mắt đầy hơi nước, nghiêm túc
hỏi, đây là lần đầu tiên nó hỏi trực tiếp như vậy.
Thạch Vân Phong nghĩ lại chuyện năm đó, tâm tình phức tạp, ông ấy ngồi xổm
xuống, dùng bàn tay thô ráp vuốt ve đầu của nhóc tỳ, không biết nên nói như
thế nào.
Đột nhiên, một tia điện đỏ xẹt qua, vô cùng rực rỡ, thoáng cái nhuộm đỏ cả bầu
trời, giống như xuất hiện một đám mây lớn.
Một con chim đỏ như lửa, toàn thân trong suốt, chỉ to bằng bàn tay từ trên
trời rơi xuống, đâm thẳng đầu xuống trước cây liễu ở đầu thôn.
“A, Tiểu Hồng!” Nhóc tỳ liền đứng lên, nhanh chóng xông tới.
Con chim tước này toàn thân đỏ đậm, sau khi rơi xuống tất cả thần hi đều thu
lại, lông đỏ trở nên ảm đạm, một vết thương đáng sợ đâm xuyên bụng và ngực,
gần như chém đứt người nó. Ngoài ra ở trên đầu nó còn có mấy cái lỗ, suýt nữa
xuyên thấu vào xương xọ.
Con chim tước toàn thân màu đỏ đậm này rất thê thảm, thương thế cực nặng,
trong những vết thương đó mơ hồ có ký hiệu đáng sợ lấp lóe, vẫn đang phá hủy
sinh cơ của nó.
“Tiểu Hồng mày làm sao vậy?” Nhóc tỳ nhẹ giọng hỏi.
Con chim tước ở trên đất có đôi mắt không phải màu đỏ, trắng đen rõ ràng,
giống như bảo thạch, trừng mắt lườm nhóc tỳ một cái. Loại u oán và tức giận đó
khiến nó cũng có chút xấu hổ, gãi gãi đầu.