Thạch Hạo xách Tần Trạm nhanh chóng nhằm thẳng khu vực trước mắt, trên mặt nó
có thể thấy được vẻ hoang mang, bóng người kia từng xuất hiện trong giấc mơ
của nó, trên thực tế vô cùng tiếc nuối.
Ba, mẹ, đối với người khác thì vô cùng thân thiết, luôn luôn bên cạnh, chăm
sóc từ nhỏ. Nhưng với nó lại là một loại khát vọng, từ nhỏ đến lớn không hề
cảm nhận qua.
Tiểu Thạch kinh diễm, quật khởi trong Man hoang, dựa vào bản thân tự mình rời
đại sơn, đoạt lấy uy danh hiển hách, bễ nghễ quần hùng, chưa từng nhờ tới sự
giúp đỡ của ba mẹ thế nhưng vẫn có thể ngạo thị đương đại.
Nhưng nó vẫn luôn luôn nhớ mãi, tiếc nuối trong lòng, giờ cuối cùng cũng gặp
lại, nỗi nhớ thương trong lòng cần được bù đắp, vô cùng khao khát tình thân.
Mặt đất chiếu lên những luồng sáng, ký hiệu lấp lánh tỏa ra khí tức thần linh,
Thạch Hạo thất kinh, đây là một trận pháp thông thiên khóa chặt các nơi trong
sơn cốc.
“Ba!” Thạch Hạo hô to.
“Mẹ!” Nó tiếp tục gào thét.
Những lời này đều phát ra từ tận đáy lòng, tuy qua đi rất nhiều năm rồi nhưng
trong lòng không hề ruồng bỏ, cũng không thấy xa lạ gì, hai hình bóng kia lưu
lại ấn tượng quá sâu sắc trong trí nhớ nó.
Âm thanh phản hồi lại trong cốc rất lớn, cứ như là sấm nổ vang rền, thế nhưng
hai bóng người kia chẳng hề đáp trả.
“Là sức mạnh của trận pháp, nó ngắn cách tất cả mọi thứ với nơi đó, đại ca có
thể thấy thế nhưng người bên trong không thể thấy được.” Đả Thần Thạch bên
trên sợi tóc của nó lên tiếng.
“Mày có thể phá trận không?” Thạch Hạo hỏi, sự gấp gáp trong nội tâm càng mạnh
hơn, hận không thể lập tức xông vào để gặp hai người.
“Đây là trận pháp thần linh, độ khó cực lớn, cần phải có thời gian, nên biết
rằng muốn phá giải thứ trận pháp như thế này chỉ cần mỗi kỹ xảo cũng chưa đủ,
mà còn cần phải có thực lực tương xứng.” Đả Thần Thạch nói.
Phía sau, hai ông lão áp sát, ai cũng đều ra tay rất quyết đoán, bởi vì Tần
Trạm bị Thạch Hạo xách nơi tay nên lúc nào cũng có thể mất mạng.
Đồng thời, bọn họ cũng nhìn ra được, những ký hiệu lấp lánh trong huyết thanh
thần thánh ấy đã bị tiểu Thạch cướp lấy và đạt được bí pháp niết bàn, gần như
hoàn toàn đầy đủ, mà chuyện này không thể truyền ra ngoài được.
Nên biết, dù là hai người bọn họ cũng chỉ đạt được bản không trọn vẹn, loại
đại pháp trấn giáo này cũng chỉ có số ít người mới có thể tu hành, là bí mật
bất truyền.
Một con Chư kiền mạnh mẽ và hung ác hiển hóa ra ngoài tấn công về phía Thạch
Hạo, đây là do bảo thuật diễn biến mà thành.
Mà tên còn lại thì cả người bắt đầu thiêu đốt, nhanh chóng hiện ra hơn 100 tòa
trận pháp trong cơ thể xung quanh người, cứ như xuất hiện một vùng sao lớn,
mênh mông cuồn cuộn, sáng rực và chói mắt.
Cũng trong lúc này Tần Hạo đánh tới, giơ tay nhấc chân đều là đạo pháp tự
nhiên, ngân mâu trong tay vang lên những tiếng vù vù, hóa thánh một luồng ánh
bạc lấp lánh bay vụt tới.
“Xoẹt!”
Lông chim đỏ đậm bay lượn, một con Chu tước bay lượn trên trời trao, xung
Thạch Hạo dâng lên ánh đỏ, nó triển khai Bốn kích Chu tước Thái cổ!
Tuy khi nhìn thấy ba mẹ tâm tình biến chuyển thế nhưng nó là người biết khống
chế tình cảm của mình, nó biết trong sơn cốc này cực kỳ nguy hiểm, đối đầu với
kẻ địch mạnh thì không được sơ sẩy.
Sóng nhiệt nóng rực lan tỏa, cứ như là dung nham màu đỏ cuộn trào theo Chu
tước trên trời cao.
Hai ông lão thất kinh, bảo thuật của hai người xung kích thế nhưng đều bị ngăn
cản lại, khó có thể đột phá lại gần.
Cũng trong lúc đó, một thanh pháp kiếm thần linh vàng óng xuất hiện ở trong
tay Thạch Hạo nhanh chóng vung về trước, vang lên những tiếng vù vù.
Ngân mâu trong tay Tần Hạo chấn động, lưỡi mâu bị chém trúng, ánh bạc tung
tóe, hoa lửa tứ tán, thần âm leng keng không dứt bên tai.
Hai ông lão kinh ngạc rồi đồng loạt ra tay, đồng thời nắm chặt lấy chiến mâu
màu bạc ra sức khống chế, nó cứ như là một con chân long màu bạc đang ngẩng
cao đầu, ngâm vang chín tầng trời.
Thạch Hạo chẳng hề lo sợ, pháp kiếm màu vàng trong tay lại chém tới, kim quang
sáng rực dường như muốn cắt rời hư không, hóa thành một luồng thần mang vĩnh
hằng trấn áp thiên địa.
Chiến mâu màu bạc xông lên đón đỡ, hai bên va chạm với nhau.
“Ầm!”
Vô số thần năng nổ tung, cứ như là đại dương vỡ đập, đủ để quét ngang vô số
quần sơn, có thể hủy diệt cả một vùng núi, dây chính là thần uy bất diệt!
Thạch Hạo đứng tại chỗ, tay áo phấp phơ, sợ tóc phấp phới, bản thân vẫn chưa
hề nhúc nhích. Đối diện, cả ba người cùng rút lui, ai nấy cũng đều giật mình,
thần uy của pháp kiếm màu vàng kia kinh người, khiến người khác hoảng sợ.
“Không sao, pháp kiếm đó là thần khí trấn quốc của Thạch tộc, cũng không phải
thực lực của bản thân nó là vô địch thiên hạ.” Một ông lão giải thích cho
thiếu niên đứng bên cạnh.
“Cháu còn nhỏ tuổi, khí huyết còn lâu mới mạnh như nó, đạo hành cần phải tích
tũy theo thời gian, sớm muộn gì cũng vô địch thiên hạ thôi.” Một ông lão khác
cũng an ủi.
Nhưng nét mặt già nua của hai người đều đỏ rực, Tần Hạo địch không lại thì
không nói làm gì, dù sao tuổi còn nhỏ, thế nhưng hai người bọn họ tuổi lại rất
lớn cũng bị đẩy lui, đây quả thật tài không bằng người.
Lúc này, trong sơn cốc hiện lên từng vùng ánh sáng, kinh khủng và chói mắt,
mạnh mẽ và hào hùng, cứ như có một mặt trời lớn sắp sửa bay lên, nơi đây tràn
ngập khí tức thần linh.
“Đại nhân muốn tỉnh rồi!” Một ông lão vui mừng, tràn ngập vẻ kính nể.
Cốc thần, tự nhiên có thần linh dừng chân, đây cũng không phải là điều bí mật
gì cả, nơi đây chính là nơi bế quan của lão tổ Bất Lão sơn, được xưng là nguồn
gốc của gia tộc.
Một tiếng thở dài truyền ra, rõ ràng rất nhẹ nhưng lại cứ như là một dòng lũ
lớn xông thẳng hướng trời cao, khiến người khác cảm thấy chấn động cực lớn.
“Đây là thần thổ trong tộc, yên vui và an lành, làm sao có thể động đao binh
chứ, còn ra thể thống gì.” Thanh âm này rất nhẹ, mang theo vẻ lôi cuốn, tuy
không giận nhưng vẫn khiến thần hồn người khác rung động.
Đây là Thần sao? Trong lòng Thạch Hạo chấn động, đây là lần đầu tiên nó gặp
phải.
Nhưng mà, nó cũng chẳng hề e ngại, nó tới là để tìm ba mẹ mình, nhất định phải
gặp cho bằng được.
Hơn nữa, lúc này nó cũng không có dừng lại động tác xách Tần Trạm nơi tay, tay
trái vẫn tiến hành việc rút lấy các ký hiệu cuối cùng trong huyết thanh thần
thánh đó.
Đây chính là cổ pháp niết bàn, là tuyệt học cấm kỵ của nhất mạch Bất Lão sơn,
không cần nói ở hạ giới, dù là thượng giới cũng là bí thiên vô giá, có mấy ai
đoạt được?
Bản pháp quyết này, chỉ vài người có tiền lực cực lớn mới nhận được bản hoàn
thiện!
Thạch Hạo may mắn đoạt được thì chắc chắn sẽ không bao giờ bỏ qua, dù là bên
cạnh có thần linh thì nó vẫn cứ động thủ, thu được dấu ấn bản nguyên này.
Cuối cùng, tiếng kêu khẽ vang lên, hàng loạt ký hiệu xuất hiện khắc vào trong
hư không, đó chính là pháp môn mà Thạch Hạo rút lấy hóa thành một tác phẩm đại
đạo.
Nó đã hoàn thành, đạt được thiên hoàn thiện.
Bởi vì, Tần Trạm niết bàn, vận chuyển phương pháp này nên đã bị ghi lại trong
huyết thanh thần thánh đó, không hề thiếu sót phần nào, sau đó bị Thạch Hạo
trấn áp nên một chữ cũng không mất, toàn bộ bị tinh luyện.
“Leng keng leng keng…”
Âm thanh chấn động tám hướng, bản pháp quyết này cũng không quá dài in hẳn ở
trong hư không, hóa thành một tờ Càn khôn, mỗi một chữ đều tỏa ra hào quang,
đạo phù cứ như được đúc từ kim loại vậy.
Thứ này chân thật tới mức có thể thấy được, cứ như một tờ giấy vàng óng trải
rộng nơi đó, thần thánh hoàn mỹ, chảy xuôi áo nghĩa đại đạo vô thượng.
Thạch Hạo thán phục, quả nhiên không đơn giản!
Dù là hai vị Tôn giả nơi kia ánh mắt cũng lộ vẻ thèm thuồng, rất muốn tới tìm
hiểu thật kỹ, bọn họ cũng chỉ nắm giữ một phần nhỏ, là bản thiếu, kém xa bản
này.
Đáng tiếc, sách quý vừa thành thì chớp mắt biến mất, hóa thành một dải ngân hà
tiến vào trong cơ thể Thạch Hạo, sách quý hiện lên trong đầu nó, từng chữ cứ
như châu ngọc, phát ra tiếng nổ đại đạo vang rền.
Mắt của Thạch Hạo sáng rực, sau khi sách quý tiến vào trong đầu nó thì khó có
thể xóa sạch được.
“Ngươi thích phương pháp này hả, ta có thể truyền cho ngươi, nếu ngươi đồng ý,
ta còn có thể chỉ điểm cho ngươi vài loại bảo thuật trấn giáo khác.” Sâu trong
sơn cốc, sương mù màu vàng lưu chuyển, nơi đó rực rỡ như ánh bình minh, là khí
tức của Thần.
Thạch Hạo đề phòng, trong tay nó còn có Tần Trạm niết bàn thất bại, chỉ có đầu
lâu vẫn tính là hoàn hảo, còn những nơi khác đều đã nát bấy, không thể nào tái
sinh nữa.
Thạch Hạo mở ra thập đại Động thiên rồi ném thẳng vào trong một Động thiên,
giống như Tần Pháp, giờ lão cũng trở thành tù binh.
“Ta muốn gặp ba mẹ của mình, xin hãy mở ra trận pháp để ta đi vào.” Thạch Hạo
nói.
“Chắc chắn không vấn đề gì, ngươi cũng tới rồi thì còn lo lắng gì nữa?” Thanh
âm kia từ xa truyền tới mang theo vẻ tang thương của năm tháng, khiến người
khác vô cùng ấn tượng, trong thời gian ngắn khó có thể quên.
Nói xong, một đại lộ kim quang xuất hiện, từ sâu trong sơn cốc trải dài ra
trong hư không, trông cực kỳ thần thánh, kèm theo đó là thanh âm đại đạo.
Thạch Hạo chấn động, nhưng vẫn không do dự, nhảy mạnh một cái đạp lên phía
trên, hướng vào sâu trong sơn cốc.
Khi nhìn thấy Thạch Hạo bước lên đại lộ kim quang đó, hai ông lão vô cùng ao
ước, bọn họ chưa từng trải qua tình cảnh như thế bao giờ, nghe nói đó chính là
sự ngưng tụ của pháp lực thần linh, ẩn chứa chân nghĩa đại đạo, đi ở phiá trên
rất dễ để tỉnh ngộ.
Thạch Hạo bước lên con đường này, cũng không nhìn thấy thứ gì ngoài kim quang
vĩnh hằng kéo thẳng tới phần cuối thiên địa, nó từ từ bước đi, chẳng hề e
ngại.
Cuối cùng, ánh sáng thu lại, đã tới phần cuối của con đường màu vàng này, nó
đạp lên mặt đất, nơi đây xanh biếc và yên tĩnh, hào quang thánh khiết mông
lung, linh tuyền ào ào, hàng loạt bảo dược sinh trưởng khắp nơi.
Ở trước đó có một cây cổ thụ ẩn chứa loại đại đạo khó tả, hào quang chiếu rọi
khắp nơi, những chiếc lá trong suốt óng ánh cứ như rồng cuộn trên thân cây.
Còn có những cánh hoa đang rơi tà tà xuống, lấp lánh long lanh.
Ở phía dưới gốc cây có một người mặc chiến y hoàng kim ngồi xếp bằng nơi đó,
cặp mắt khép hờ, siêu thoát trên đời.
Y ngồi yên, những cánh hoa rơi xuống trong suốt cứ như mưa ánh sáng phủ kín
khắp nơi, khiến y càng thêm xuất thế.
“Mời ngồi.” Lời nói rất ôn hòa, rất đơn giản, y vẫn không có mở mắt.
Thạch Hạo ngồi ở cách đó không xa, đầy đất là màu xanh ngát, những linh dược
được trồng gần đó tỏa ra hương thơm ngát, thấm ruột thấm gan.
Chàng trai dưới gốc cây xem chừng chỉ khoảng hai mấy tuổi, vô cùng trẻ, âm
thanh mang theo vẻ lôi cuốn đặc biệt, tuy là chàng trai nhưng lại xinh đẹp tới
kỳ lạ.
Người này chính là Thần sao? Quá siêu phàm, Thạch Hạo lẳng lặng ngồi nhìn,
chẳng hề giống như trong tưởng tượng của mình, bề ngoài không ngờ lại trẻ như
thế.
“Ngươi có nguyện bái ta làm thấy?” Âm thanh rất nhẹ nhàng nhưng lại rất lôi
cuốn, trên người y mặc chiến y màu vàng ngồi xếp bằng dưới gốc cổ thụ, cực kỳ
xinh đẹp, cặp mắt nhắm nghiền.
Một bên khác trong sơn cốc, trong tịnh thổ bị trận pháp ngăn cách có một kiến
trúc vô cùng khác biệt, nhìn giống như là một góc nhỏ của Võ Vương phủ, rất
giống nơi sinh của Thạch Hạo.
“Một người đàn ông ngồi xếp bằng trong rừng trúc, trên người lưu chuyển đạo
vận, y nhắm chặt hai mắt, cứ như siêu thoát vật ngoại, yên tĩnh bất động.
Đột nhiên, y mở mắt ra, đứng thẳng dậy, nói: “Hạo nhi… Ta làm sao thế này,
vì sao có cảm giác… nó tới rồi!”
Một cô gái xinh đẹp cũng ngảng đầu theo, nói: “Hạo nhi thường xuyên ra vào
trong cốc, nó đến thì cũng bình thường chứ sao?”
“Không, là Hạo nhi ở Thạch quốc của chúng ta ấy, nó… thật sự tới rồi, cách
chúng ta rất gần!” Hai mắt của người đàn ông này bắn ra hai luồng thần điện,
thân thể không ngừng run nhẹ.
“Hạo nhi…” Thanh âm cô gái kia run lên, tận sâu trong lòng xuất hiện cảm
giác, khiến cho đôi mắt đẹp ấy mở to, run rẩy nói: “Nó ở… trong cốc, rất gần
rất gần!”